Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 271: Lục Lạc




Dịch: Doãn Đại Hiệp

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Trên lưng anh trai cô có thứ gì đó? Lâm Thu kinh ngạc mở to hai mắt, cẩn thận nhìn kỹ bức ảnh này. Hoàn toàn chính xác, trong hình ảnh phản chiếu từ kính cửa sổ, trên lưng anh ấy có một cái bóng trắng lờ mờ đang nằm sấp. Nhưng cái bóng kia quá mơ hồ, sau khi cô phóng to lên thì cũng chỉ nhìn thấy giống như gạch lát tường, không nhìn ra thứ gì. Có lẽ chỉ là lúc chụp ảnh có trục trặc xảy ra chăng? Cô nhìn kỹ một lúc cũng không nhận ra được trên lưng anh của cô là thứ gì. Cô kích chuột vào bức ảnh tiếp theo.

Tấm ảnh thứ hai vẫn là cảnh chụp trong đêm tối.

Đó không phải là bức hình tự chụp nữa mà nó có góc chụp từ trên cao bao quát toàn bộ phòng sách.

Từ góc độ bức ảnh, camera hẳn là đặt ở một trong mấy cái giá sách cao nhất.

Trong bức hình, anh cô đang nằm trên ghế sô pha, đắp chăn kín người, mắt nhắm lại như đang ngủ. Hắt ra ánh sáng ảm đạm, màn hình máy vi tính là nguồn ánh sáng duy nhất trong phòng sách.

Nhưng cũng nhờ luồng sáng u ám này mà cô có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng người đang ngủ say trên ghế.

Đương nhiên trên cửa sổ phòng sách cũng có hình ảnh phản chiếu.

Có kinh nghiệm từ bức hình đầu tiên, Lâm Thu rất coi trọng hình ảnh phản chiếu qua cửa kính này.

Trên cửa sổ, hình ảnh phòng sách vẫn rất mơ hồ, chỉ có thể thấy lờ mờ màn hình máy tính. Ngay cả anh của cô nằm trên ghế sofa cũng không nhìn rõ.

Nhưng bên trong hình ảnh phản chiếu lại có thể nhìn thấy lờ mờ một bóng trắng quỷ dị đứng ở trong phòng.

Thứ đó nhìn rất khó chịu, cũng không giống bóng người, nó giống như một con quái vật có thân thể xoay thành một đường cong quái dị.

Dù chỉ là một hình ảnh phản chiếu mơ hồ cũng đủ làm người ta tim đập thình thịch. Bức ảnh này…Có chuyện gì xảy ra? Tay cô bé run rẩy nắm chặt con chuột. Trong phòng sách của anh cô chẳng lẽ có quỷ? Rõ ràng trong tấm hình không chụp trực tiếp được nó, nhưng ảnh phản chiếu lại nhìn thấy nó...Đây là cái gì? Vì sao nó lại ở đây? Nó muốn làm gì?

Quan trọng nhất…Bây giờ nó còn ở đây hay không? Lâm Thu nuốt một ngụm nước bọt, vô thức nhìn ra sau lưng.

Nếu như nó thật sự còn ở trong phòng sách, chẳng phải bây giờ nó đang ngay cạnh mình ư? Cố nén nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng, cô di chuyển con chuột rồi kích vào bức hình kế tiếp. Có lẽ, hai tấm hình này là do anh cô photoshop dọa cô? Lâm Thu mở ra hình ảnh cuối cùng. Nhưng sau khi nhìn thấy bức ảnh, Lâm Thu sửng sốt. Tấm hình chỉ toàn một màu đen như mực, không thấy gì cả. Cô nhìn chằm chằm mười mấy giây, hình ảnh cũng không có thay đổi nào. Thế là sao? Đen sì như vậy? Sao anh mình lại lưu một bức ảnh tối thui tối mò như vậy?

Cô khá ngạc nhiên.

Nhưng cô tin tưởng một việc, bức ảnh này chắc chắn có vấn đề nếu không nó đã không được lưu ở thư mục quan trọng này.

Mang theo ý nghĩ này, Lâm Thu cũng không tắt bức ảnh đi mà thử phóng to nó lên xem có tìm ra dấu vết gì không.

Sau khi phóng to hết cỡ, cô nhẹ nhàng di chuyển chuột dò tìm từng chút một trong bức ảnh.

Đúng lúc này, màn ảnh máy vi tính bỗng dưng vụt tắt.

Căn phòng tối om lại.

Nút nguồn máy tính cũng tắt ngấm.

Sập nguồn đúng vào lúc này? Có chút nổi nóng, Lâm Thu nhấn giữ nút nguồn hòng bật máy nhưng nó trơ ra không có phản ứng, máy tính không thể bật lên.

Cô thử liên tục mấy lần nhưng cái máy cây vẫn trơ trơ có vẻ như đã bị hỏng vậy. Tình cảnh này làm Lâm Thu vừa bực vừa sợ. Đang yên đang lành tại sao cái máy tính chết bầm này lại giở chứng chứ? Ngồi trên ghế, cô nghĩ đến bức ảnh có bóng trắng trên cửa sổ.

Chẳng lẽ trong phòng này còn có thứ gì đó? Nhưng bây giờ ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh vẫn bình thường, chỉ có ảnh của cô ngồi trước máy vi tính. Cũng không có bất kỳ cái bóng trắng bệch quỷ dị nào khác. Lúc này cô mới thở dài một hơi, tâm trạng lo lắng cũng dịu đi một chút.

Mình lại tự mình dọa mình rồi?

Lâm Thu liên tục nhấn giữ nút nguồn máy tính nhưng nó vẫn không bật lên được.

Cuối cùng đến khi đau ngón tay, cô mới từ bỏ ý định bật máy.

Có lẽ ngày mai phải gọi thợ đến sửa thôi. Cô thầm nghĩ.

Ánh mắt của cô lúc này lại rơi vào cái hộp sắt đang để trên bàn.

Mặc dù trên hộp sắt này có dán tờ giấy anh cô lưu lại, nhưng chuyện bây giờ đã thành ra như vậy, cô cảm thấy tờ giấy này cũng chỉ là biện pháp che mắt của anh trai cô mà thôi. Nếu thật sự là thứ đồ xấu hổ gì đó, anh cô làm sao mà thông báo hẳn trên tờ giấy cơ chứ.

Nghĩ như vậy, Lâm Thu đưa tay ôm lấy cái hộp sau đó bỏ tờ giấy dán trên đó xuống.

Khóa của cái hộp sắt này có vẻ xịn hơn nhiều, không phải loại khóa dùng đầu bút là có thể mở được.

Lâm Thu nghĩ ngợi rồi quay lại phòng ngủ của anh trai tìm kiếm chìa khóa trong tủ treo quần áo. Sau đó cô cầm những cái chìa khóa quay lại phòng sách thử từng cái một. Có lẽ là nhân phẩm khá tốt, cô tìm được đúng cái chìa khóa từ đống chìa này. Theo tiếng cạch mở ra cái khóa nhỏ, cô bỗng thấy hồi hộp.

Trong cái hộp này liệu không có thứ gì đó kinh khủng chứ?

Cô chần chờ hai giây rồi mới mở nắp hộp sắt ra. Xuất hiện ở trước mắt cô, không phải thứ trong tờ giấy anh trai lưu lại, mà là một cái lục lạc rỉ sét. Cái lục lạc này bé xíu, bề mặt toàn rỉ sắt, có lẽ nó đã có từ rất lâu đời. Sau khi cầm cái lục lạc, cô có chút hoang mang. Cái đồ chơi này…Chính là bảo bối mà anh trai cất giấu ư? Đây là vật gì?

Lâm Thu thử lắc nhẹ nhàng. Đinh đang đinh đang.

Trong phòng sách vang lên âm thanh thanh thúy.

Trong đêm an tĩnh, không hiểu sao cái âm thanh này có vẻ làm người ta hơi sợ hãi.

Cô lại lắc lắc.

Đinh đang.

Tiếng lục lạc truyền ra ngoài, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Bỗng dưng trong phòng khách vang lên tiếng mèo kêu. Ngoao...aoao…

Tiếng mèo kêu vang như đang lên cơn động dục nghe mà lạnh gáy.

Nghe được tiếng mèo gào, Lâm Thu sững sờ một chút.

Cô lại dùng sức lắc lắc cái lục lạc. Quả nhiên trong phòng khách lại vang lên tiếng mèo kêu gào, có vẻ con mèo kia đang vô cùng hoảng sợ.

Lâm Thu có chút khó hiểu.

Con mèo ngốc này lại bị gì rồi? Cô cầm lục lạc rời khỏi đây rồi đi đến phòng khách. Bật đèn lên, cô nhìn thấy con mèo của anh trai cô đang núp ở góc phòng, nó đang gồng người lên, toàn thân nó xù lông trừng mắt nhìn cô kêu ngoao ngoao.

Lâm Thu thấy rất kỳ lạ.

- “Angie, mày gọi cái gì? Đói bụng rồi hả?”