Dịch: Cún Con
Nhóm dịch: Vô SĩChẳng biết vì sao khi Lâm Thu nghe được tiếng cười của người bạn này, trái tim cô bé dường như xiết chặt.Lâm Thu càng cảm thấy hoang mang sợ hãi hơn bởi vì kẻ vừa nói chuyện nãy giờ, hình như không phải bạn của cô bé, Tiểu Khả vẫn xưng mày tao chứ chưa bao giờ gọi cô là Bạn hiền!!!Trong tiềm thức Lâm Thu sinh ra một ý nghĩ khủng khiếp như vậy, thậm chí cô cũng chẳng biết cái ý nghĩ này từ đâu mà đến. Cô vội vã cúp máy cuộc gọi điện thoại này, khuôn mặt cô tái nhợt.Tại sao Tiểu Khả lại phá lên cười như vậy? Lâm Thu chỉ muốn cô ấy đến ngủ cùng mình mà thôi, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau. Vì sao cô ấy lại phản ứng như vậy?Hạt giống của nỗi sợ hãi đã được gieo vào trong trái tim cô bé và bắt đầu nảy mầm bén rễ.Cách đây không bao lâu, cô bé này còn không tin trên đời có quỷ nên vốn cô không hề sợ hãi. Nhưng ngay lúc này đây, Lâm Thu tràn ngập khủng hoảng. Cô cảm thấy bên cạnh lúc nhúc lệ quỷ, đến ngay cả tiếng cười của bạn thân cô ấy đều trở lên kinh khủng như vậy.Tuy rằng số điện thoại trong nhật ký cuộc gọi chính xác là của Tiểu Khả, nhưng cô lại không ngừng nghĩ tới "cuộc điện thoại ma" trong mấy cuốn tiểu thuyết và vài thước phim kinh dị.Có khi nào lúc tiếng lục lạc kia vang lên, cô đã bị nó để mắt tới rồi. Tên vừa nãy nói chuyện với cô không phải Tiểu Khả mà chính là quỷ? Anh trai cô cũng nhìn ra gì đó, bèn đi Vương Quan Doanh nên mới mất tích?Lâm Thu cũng không dám chậm trễ thêm nữa, vội vàng mở điện thoại, bắt đầu tìm kiếm kẻ tự xưng đại sư trừ quỷ ở trong đám cư dân mạng. Rốt cuộc cô cũng tìm thấy người này nằm lẫn ở trong một nhóm mấy trăm thành viên.Cô vội vã gửi đi một tin nhắn riêng.- “Anh ơi, em sai rồi, cứu mạng! Em thật sự gặp được một con quỷ! Mau cứu em!”Rõ ràng avatar bên kia sáng đèn, có lẽ đang online nhưng không có tin nhắn trả lời ngay. Cô bèn ngồi đợi thêm năm phút nữa với đôi mắt mở to, vậy mà người ấy đều không nhắn tin trả lời.Cô bé cuống cuồngCó khi nào người ta nổi giận không? Cô vội vàng gửi tin nhắn xin lỗi đi.- “Xin lỗi! Xin lỗi! Sáng nay là em không tốt, em sai rồi.”- “Bây giờ em đang bị quỷ quấn thân. Con quỷ kia còn giả mạo bạn em gọi điện thoại cho em. Nó sắp đến tìm em, em chưa muốn chết! Xin anh mau cứu em!”Cô gấp đến gần như bật khócThế nhưng mà tin nhắn cầu cứu này, đến khi mặt trời ngả về tây vẫn không nhận được hồi âm.Cô bé ngồi đợi mất mấy phút, thấy vẫn chưa có tin nhắn trả lời, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại.Xem ra, tin nhắn này có lẽ không có hồi âm. Con quỷ kia có thể giả làm Tiểu Khả tán gẫu cùng với cô, nên nó có thể chặn tin nhắn cầu cứu cô gửi đi thì cũng rất là bình thường.Nghĩ tới đây, Lâm Thu liền không chờ đợi thêm nữa, cô mang theo điện thoại đi thẳng tới thư phòng. Trước khi rời khỏi, cô ôm vào trong lòng mấy cuốn sách ghi chép của anh trai trên kệ sách gồm: ‘Tuyển Tập xxx’ và ‘Trích Dẫn xx’.Lâm Thu ôm mấy cuốn sách này đi ra khỏi cửa.Sau đó, cô đi sang gõ cửa phòng nhà hàng xóm, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, hình như chị hàng xóm và chồng của chị ấy đều không có ở nhà.Cô mới đầu định nhờ chị hàng xóm lái xe chở cô đi tới quán bar náo nhiệt nhất thành phố. Nơi đó mọi người ra vào tấp nập, sẽ luôn náo nhiệt cho tới sáng sớm. Chốn đông người, cái con quỷ kia chắc sẽ không có cơ hội giết cô?Chỉ cần cô sống sót qua đêm nay, cha mẹ trở về hoặc có thể liên lạc được với cái tên đại sư diệt quỷ ở trên mạng kia. Cô mới có cơ hội sống sót.Thế nhưng cô gõ cửa đến căn nhà thứ 9 cũng không có ai để ý tới. Chẳng lẽ cô phải đi một mình sao?Trên góc trái nơi hành lang vắng vẻ, cô bé cắn chặt hàm răng, trực tiếp bước đi. Trong hành lang âm u của lối đi thoát hiểm, tiếng bước chân của con gái cũng trở lên ồn ào và chói tai.Trong không khí thoang thoảng mùi tanh tưởi hoà cùng mùi ẩm mốc. Cô bé không dám dừng lại mà gắng sức chạy như điên trong cái lối đi thoát hiểm này.Nếu như thật sự bị con quỷ kia để ý tới, cô mà di chuyển chậm chạp thì sẽ cực kỳ nguy hiểm!Lâm Thu mặc kệ tiếng bước chân của mình ở trong đêm tối tạo ra ồn ào như thế nào, thậm chí cũng mặc kệ tiếng bước chân này có thể đánh thức mọi người ở tầng bên.Có lẽ, nếu có thể đánh thức mọi người trong tầng bên thì càng tốt hơn! Nhiều người như vậy, người người soi mói, chẳng cái con quỷ trong điện thoại kia còn có thể leo ra giết cô sao?Cô chạy ầm ầm như điên, tiếng bước chân từ lầu trên xuống lầu dưới. Thế nhưng khi cô chạy tới lầu ba, cô dừng lại.Không phải vì mệt mỏi mà vì một loại im ắng đến đáng sợ.Tầng hai và tầng ba của toà nhà này là một khách sạn. Ban ngày đi bộ qua chỗ này cũng đã âm u tăm tối, lộ ra mười phần kinh khủng. Huống hồ bây giờ là đêm khuya.Lâm Thu đứng ở bậc thang tầng ba, nhìn xuống hành lang phía dưới hắc ám như là cánh cửa của Địa Ngục vậy. Cô bé cắn răng, vọt thẳng xuống dưới.Đến giờ phút này, coi như khi vừa lao xuống cô liền bị quỷ kéo đi, cũng không có nghĩa là cô đứng im tại chỗ liền có thể an toàn.Sau khi xông vào trong bóng tối, cô càng chạy nhanh hơn, thậm chí nhảy vọt trên cả bậc thang.Tiếng bước chân chói tai vang vọng trong đêmNhưng kỳ lạ thay, bên trong toà nhà này không có bất kỳ người nào bị đánh thức. Cư xá an tĩnh, tĩnh mịch không một tiếng động dường như trong khu cư xá lúc này chỉ còn lại một người sống là cô bé ấy.Cô cắn chặt hàm răng, tiếp tục chạy như điên trên bậc thang.Tầng ba, tầng hai rưỡi, tầng hai… Rốt cuộc, khi cô vọt tới đầu bậc thang của tầng một, lúc lao thẳng ra khỏi lối đi thoát hiểm, cả người cô bé gần như mệt lả.Không hẳn là mệt mà còn là cực kỳ sợ hãi.Ngắn ngủ ba tầng lầu, cô phi một mạch chạy trốn, giống như sau lưng có quái vật đang đuổi theo, làm cho cô không dám dừng lại nghỉ ngơi.Lâm Thu mở cửa lớn ra, chạy ra khỏi toà nhà, gió đêm liền phả thẳng vào mặt cô. Khi cô rời khỏi cái hành lang chật hẹp và âm u này, cô liền cảm thấy mình an toàn hơn một chút.Nhưng chẳng hiểu sao cái khu cư xá này càng lúc càng tĩnh mịch u ám, không có bất kỳ người nào.Dù trong phòng bảo vệ chắc chắn có người. Nhưng ca đêm cũng chỉ có một người bảo vệ, hơn nữa người này thường thường đi ngủ.Để cô vào đợi cùng một gã bảo vệ ngủ ngáy “o…o…”trong phòng bảo vệ. Nếu thật có quỷ đi ra, chỉ sợ người bảo vệ này chạy so với mình con nhanh hơn.Cổng khu cư xá có hai cửa hàng giá rẻ, bây giờ hai cửa hàng này vẫn sáng đèn kinh doanh. Nhìn thấy có mặt người sống, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.Lâm Thu đứng ở ven đường, nhìn những chiếc xe đi ngang qua, tuỳ ý vẫy gọi một chiếc xe taxi.“Đi đến quán bar Thiên Địa Phong Tình” Lâm Thu nói với tài xế điểm đến.Mặc dù thường ngày cô không có đi bar, nhưng quán bar này rất nổi tiếng, cô cũng chỉ nghe đám bạn bè nói qua. Nếu chốn ở nơi đó, ít nhất cô có thể an toàn cho tới bình minh.