Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 281: Cầu Sinh




Dịch: Thập Dạ

Chưa Biên - Bão VN xong biên sau!

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Không những không thể duy trì khả năng đối thoại, bạch quỷ này hiện giờ đã suy yếu đến mức không thể trực tiếp đối kháng cùng tên đồ tể kia.

Nó hiện tại có thể làm là bám theo phía sau Lâm Thu, cùng nhau chạy trốn, cũng là để bảo hộ cho cô gái. Tình trạng bết bát của bạch quỷ có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Ngược lại, tên đồ tể máu me khắp người kia dường như càng lúc càng hưng phấn, thái độ càng trở nên hung ác càn rỡ.

Có vẻ như thời gian Lâm Thu chìm vào ác mộng càng lâu, hắn càng mạnh mẽ.

Nhận thức được điểm này, Lâm Thu không khỏi hoảng hốt, cô vừa chạy vừa cắn răng hỏi quỷ ảnh phía sau:

“Người đuổi quỷ bên ngoài đã đến chưa? Hắn thật sự có biện pháp đối phó sao?”

Nhớ tới khi nãy cả tên đồ tể lẫn bạch quỷ cùng nhìn về một hướng, thời điểm đó ánh mắt tay đồ tể cực kỳ phẫn nộ, gào rống chửi rủa lắm kẻ lo chuyện bao đồng.

Có lẽ lúc ấy cả hai không phải đang nhìn về đống phế tích, mà là nhìn tới thế giới hiện thực bên ngoài? Lâm Thu nhẩm tính thời gian, vị đại sư trừ quỷ kia, danh hiệu cái gì mà… “Lý Tử ham ăn”??? Dù hắn có chậm nhưng hẳn là đã đến hiện trường rồi mới phải? Bởi thế mới kích thích tay đồ tể phản ứng phẫn nộ?

Nhìn bạch quỷ ngốc trệ gục gặc đầu thay cho câu trả lời, Lâm Thu trong lòng dấy lên chút hy vọng. Vị đại sư trừ quỷ bên ngoài kia hẳn là có chút năng lực đi? Cho nên tên đồ tể mới tức giận như vậy. Thế nhưng vì sao thời gian qua đã lâu mà đối phương vẫn chưa ra tay cứu người?

Có lẽ nào hắn ở thế giới hiện thực không có cách can thiệp vào trong mộng? Tuy biết Lâm Thu đang ở ranh giới sinh tử nhưng cũng bó tay hết cách?

Cô gái hoảng hốt ngoái nhìn tên đồ tể đang truy đuổi gắt gao không bỏ. Nhìn đến hắn lúc này, hoàn toàn một bộ dạng khoái trá tận hưởng cảm giác của kẻ mạnh, hắn là đang chơi trò mèo vờn chuột, thoả mãn tâm lý sát nhân biến thái đi? Gã chỉ truy đuổi với tốc độ vừa đủ, tựa hồ đang chờ cho đến khi đối phương hoàn toàn tuyệt vọng mà ngã quỵ, tâm lý sụp đổ rồi mới ra tay hạ sát.

Rõ ràng là tên đồ tể đã nhận ra kẻ mới đến bên ngoài kia không có khả năng tác động gì đến hắn, nên hắn mới ung dung nhàn nhã như vậy. Nhưng mà, Lâm Thu xác nhận anh trai cô đã từng đụng độ tên sát nhân này, mà lại hoàn toàn bình yên vô sự trở về thế giới thực, sau đó còn đi Vương Quan Doanh, như vậy chứng minh một điểm, tay đồ tể này không tạo uy hiếp gì được đến anh trai cô.

Vừa chạy vừa hồi tưởng lại, dường như căn nguyên vấn đề bắt đầu từ lúc Lâm Thu nhìn thấy tấm hình cuối cùng.

Lúc đó, nhìn đến bóng người quỷ dị đứng trong phế tích đổ nát, vô cùng doạ người.

Vì sao là khung cảnh phế tích? Vì sao lúc đầu Lâm Thu không nhìn thấy nội dung tấm hình cuối cùng? Nếu như bạch quỷ kia vốn luôn theo sát bảo hộ Lâm Thu, như vậy hẳn là chính nó cũng ngăn không cho cô nhìn đến nội dung tấm ảnh chụp này.

Bạch quỷ hẳn biết rõ, tấm hình này là không được phép nhìn.

Tên đồ tể có lẽ ẩn nấp bên trong tấm hình, nhìn thấy ảnh lập tức sẽ bị ám?

Nhưng rất rõ ràng là, tấm hình đó do anh trai Lâm Thu chụp.

Vì sao anh ấy chụp được một tấm hình chứa quỷ? Tình huống lúc chụp cũng rất kỳ quái, dường như anh ấy đang cử hành một loại nghi thức thần bí, sau cùng là tiến đến phía trước tấm gương để chụp ảnh.

Tên đồ tể sát nhân này, ngay từ đầu trốn ở trong tấm hình anh trai chụp, hoặc có thể là hắn bị nhốt trong tấm ảnh. Khi Lâm Thu nhìn đến đã đem ác quỷ này thả ra?

Não bộ Lâm Thu điên cuồng vận động, cố gắng lý giải các manh mối hòng tìm giải pháp, nhưng bất ngờ thân ảnh gã đồ tể nhoáng lên một cái, xuất hiện ngay trước mặt cô gái, Lâm Thu giật mình hoảng hốt, gã này có thể dịch chuyển không gian tuỳ ý? Hay mình vô thức mà chạy về hướng đối phương? Cô vội vàng xoay người bỏ chạy sang hướng khác, nhưng là đã muộn…

Một cơn đau khủng khiếp từ phía sau lưng dội lên, lực chém mạnh đến độ đẩy Lâm Thu văng ra xa.

Máu tươi từ lưng cô gái phun xối xả, Lâm Thu hét thảm một tiếng, bất quá cô cũng không dám ngừng lại mà nghiến răng cất bước chạy tiếp, mà lúc này bạch quỷ phía sau bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng cô, cảm giác đau xót nhanh chóng giảm bớt rồi biến mất. Liếc nhìn thấy một màn này, Lâm Thu nghiến răng vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Bạch quỷ này cho dù lai lịch không rõ, nhưng chắc chắn nó đang dùng hết sức để bảo hộ chính mình.

Hiện tại tận mắt thấy tình cảnh của bạch quỷ, vì gánh thay mọi thương thế cho mình mà càng lúc càng thê thảm, trong lòng cô tràn ngập phẫn nộ đối với gã đồ tể, bất quá, Lâm Thu vẫn kiệt lực áp chế cơn giận dữ đang sôi sục trong lòng.

Tỉnh táo! Phải tuyệt đối tỉnh táo! Không thể để tức giận lu mờ lý trí! Mình nhất định phải tìm ra biện pháp đối phó tên đồ tể này. Anh trai mình đã có thể nhẹ nhàng mà đem hắn nhốt vào tấm ảnh, chắc chắn ác quỷ này có nhược điểm chí mạng.

Lâm Thu hiểu rất rõ, anh của mình chỉ là một người bình thường không hề có năng lực đặc dị nào, mà còn chắc chắn một điều, anh ấy lần đầu tiếp xúc với ác quỷ này mới biết đến sự tồn tại của nó.

Nhưng dù là như vậy, anh Lâm Thu vẫn có thể đơn giản mà giải quyết nó, đem nó giam lại vào trong tấm ảnh.

Điểm này cho thấy, tên đồ tể này mặc dù nhìn rất khủng bố, rất doạ người, nhưng mà nhược điểm cũng rất dễ tìm.

Một khi nắm được nhược điểm này của hắn, vậy cho dù là một người bình thường cũng có thể đem hắn giam lại.

Lâm Thu não bộ vận động điên cuồng, cố gắng nhớ lại ba tấm hình của anh trai.

Thời điểm đó, hiển nhiên anh ấy đã gặp quỷ.

Đã như vậy, vì sao anh ấy lại phải chụp hình mình khi đang ngủ? Có điểm gì đặc thù ở đây sao? Làm như vậy sẽ ngăn không cho quỷ quấy phá mình sau khi tỉnh giấc? Nhưng mà tấm ảnh chụp trong phòng làm việc, tất cả đều bình thường ngoại trừ lưu lại hình ảnh bạch quỷ, mà cái này bạch quỷ, không có năng lực đối phó tên đồ tể. Nói vậy, dựa vào cái gì anh Lâm Thu phong ấn được hắn?

Nghiến chặt hàm răng, Lâm Thu chạy trong tuyệt vọng.

Sau lưng cô, khoảng cách với gã đồ tể càng lúc càng rút ngắn lại, xem ra hắn đã chơi chán rồi, bắt đầu muốn ra tay kết liễu con mồi.

Cảm nhận rõ ác ý của gã, thế nhưng Lâm Thu đầu óc vẫn rối bời, không nhìn ra manh mối nào để đối phó tên này.

…Tỉnh táo, Lâm Thu, mày phải tỉnh táo! Cô gái vừa chạy vừa ép buộc chính mình không được để cho tâm lý sụp đổ, một khi tuyệt vọng mà khóc lên, e rằng tất cả đều đã muộn!

Ba tấm hình chụp… nhược điểm của đồ tể…. năng lực của anh trai mình… tỉnh táo lại… tỉnh táo lại… Hai tấm hình đầu, anh trai trong phòng làm việc dùng cửa kính pha lê phản chiếu thân ảnh chính mình khi ngủ. Mà tấm hình cuối cùng là hắn đứng soi trước một tấm gương.

Linh cơ loé lên trong nháy mắt, có lẽ nào chỉ cần có một tấm gương phản chiếu, lập tức sẽ thoát khỏi khống chế của tên đồ tể, từ trong ác mộng mà tỉnh lại?

Lâm Thu vội vàng quay đầu hét lớn với bạch quỷ:

“Lập tức ra ngoài nhờ người kia tìm một tấm gương, mang đến soi vào người ta!”

Bạch quỷ giật mình, Lâm Thu cùng nó nhìn nhau nửa giây, sau đó bạch quỷ biến mất.

Phía sau truyền đến âm thanh rống giận điên cuồng của tên đồ tể.

Quả nhiên… nhược điểm của hắn là gương soi!