Dịch giả: BsChien
Xác nhận cái chuông đồ cổ trong tay hoàn toàn chính xác có năng lực vượt quá tưởng tượng, Dương Húc Minh hai mắt nhấp nháy tỏa sáng như bắt được vàng. - “Thần khí Chuông cổ… Đồ tốt đồ tốt!” Nếu có cái chuông này, về sau thời điểm gặp được lệ quỷ, coi như hắn nhiều thêm một thủ đoạn bảo mệnh. Mặc dù bây giờ Dương Húc Minh có U minh bạch hỏa, Sát phụ kiếm, Nhật ký Tiểu Tư, nhưng át chủ bài chiến đấu chỉ có thiếu chứ không sợ thừa. Dương Húc Minh trở lại thư phòng, nói với Lâm Thu: - "Thử xong rồi, ngay từ đầu em không nhìn thấy bức ảnh chụp thứ ba, đích thật là cái bóng bạch quỷ bảo vệ em. Chỉ là sau khi em rung chuông lên, bạch quỷ bị xua đuổi nên em mới bị huyết y đồ tể tìm tới. Bởi vì thời điểm cái chuông cổ này rung vang, lực lượng của Lệ quỷ hoàn toàn bị áp chế.” Phỏng đoán của Dương Húc Minh khiến cô bé nhăn nhó mặt mày: - "Như vậy tại sao... Vậy tại sao anh trai em không mang theo cái chuông này đi?” Dương Húc Minh nghe câu hỏi của cô bé, hắn trầm ngâm, hồi tưởng lại hoàn cảnh lúc trước nhìn thấy bóng người mặc áo đỏ đội mũ rộng vành. - "Cái chuông cổ này khả năng có hai cái” - Dương Húc Minh nói - "Mà anh hoài nghi anh trai em chẳng những có một cái chuông trong tay mà còn có thể mang theo một cái cờ chiêu hồn nữa. Theo anh được biết, cái chuông này là đi cùng với một cái khác giống y hệt, treo ở trên một lá cờ chiêu hồn nào đó. Nếu như anh trai của em có thể tìm tới tay một cái chuông cổ, có lẽ ngay cả bản thể cờ chiêu hồn và một cái chuông khác anh ta cũng lấy được. Đương nhiên, cũng có thể anh ta chỉ lấy được chuông cổ, nhưng tối thiểu có thể khẳng định trong tay anh trai em còn một cái chuông khác. Cũng như em mới nói đấy, anh ấy biết Vương Quan doanh có Lệ quỷ, không có khả năng đến đó tay trắng đưa đồ ăn.” Lời của Dương Húc Minh khiến Lâm Thu tròn mắt kinh ngạc: - “Anh đã từng gặp qua cái chuông cổ này?” Dương Húc Minh nhún vai: - "Coi như là đã từng gặp đi… Cái đồ chơi này, có thể là di vật của cha anh để lại.” "Ừm!!" - Lâm Thu gật gù tỏ vẻ hiểu ra – “… Cái tên này, là tên của cha anh hả?” Dương Húc Minh lắc đầu: - "Có thể là trùng tên trùng họ.... Nhưng để anh hỏi mẹ anh một chút xem sao!” Nói xong, Dương Húc Minh chụp mấy bức ảnh cái chuông đồ cổ, gửi cho mẹ mình, sau đó bấm số gọi. - "Mẹ! Mẹ nhận được mấy bức ảnh con gửi chưa?” Điện thoại bên kia vang lên âm thanh quen thuộc ở bàn chơi mạt chược. Mẹ Dương Húc Minh nói: - “Ảnh chụp gì cơ? Đâu đưa đây mẹ xem ngay cho nào!” Từ ngữ khí của mẹ hắn, khả năng tâm tình của bà rất tốt, đoán chừng hôm nay thắng nhiều. - “À nhận được rồi này. Con chờ một chút, mẹ xem hình đã.” Nói xong bà mẹ Dương Húc Minh liền cúp máy. Qua mấy phút sau, bà mới gọi điện thoại trở lại. - "Cái này đồ chơi gì? Một cái chuông cũ bẩn?" – Mẹ hắn hỏi, tỏ vẻ tò mò. - "Bên trong chuông ấy có tên của cha đấy” - Dương Húc Minh đáp "Mà con nhớ khi còn nhỏ, cha từng có mấy cái chuông giống hệt như vậy.” Đương nhiên, câu sau của hắn hoàn toàn là bịa ra. Thời điểm hồn tiên hiển thánh lúc trước, hắn mới nhìn thấy thân ảnh huyết y mũ rộng vành, dáng vẻ giống hệt cha mình nên hắn đoán rằng cha mình bất phàm, có mấy thần khí này cũng là chuyện đương nhiên. Mẹ của Dương Húc Minh trầm ngâm hồi lâu rồi trả lời thẳng thắn: - "Con có bị bệnh tâm thần không? Cứ thấy ai tên Dương Tĩnh thì chính là cha con à? Con ở ngoài nhận cha khắp nơi, coi chừng lão cha ở nơi suối vàng tức quá chết thêm lần nữa đấy!” Dương Húc Minh cứng họng trước câu trả lời của bà mẹ, hắn tranh thủ vớt vát hỏi thêm một câu: - “Mẹ ơi, hồi nhỏ trước kia con có bạn bè rất thân hay không? Kiểu như cô bạn thanh mai trúc mã nào ấy ấy? Người nào mà cả cha và mẹ cùng biết ấy!” Nhưng câu trả lời của bà mẹ hoàn toàn xối thêm một gáo nước lạnh lên đầu hắn: - "Thanh mai trúc mã? Có mà mèo mả gà đồng ấy!” – Bà mẹ tỉnh bơ nói – “Con khi còn nhỏ đã phải ở với tên điên kia, đức hạnh như thế lấy đâu ra thanh mai trúc mã. Coi như hàng xóm có con gái, người ta cũng tuyệt đối không hứa gả cho con. Huống chi khi con còn bé, gần nhà chúng ta cũng không có bé gái nào. Mà làm sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” - “... À thì là… Gần đây, đột nhiên con hay nằm mơ.” Dương Húc Minh bịa chuyện trả lời - "Con thấy đi đến một con đường đất vàng, xung quanh sương mù màu đỏ bao phủ, cha con thì mặc áo đỏ, đội mũ rộng vành, tay cầm một cái cờ chiêu hồn treo mấy cái chuông. Đi sau có một cô gái nhỏ, bảo là bạn thanh mai trúc mã với con. Hồi trước con có nghe qua về chuyện về cản thi tượng. Cha không phải là cản thi tượng đấy chứ?” Mẹ Dương Húc Minh im lặng giây lát rồi đáp: - "Nằm mơ mà mày đều coi là thật. Vậy mẹ mấy hôm trước còn nằm mơ thấy mày biến thành con gái đi lấy chồng. Có phải nghĩa là mày biến thành nữ tính à? Thôi thôi! Không nói chuyện xàm nữa. Mẹ tắt đây, khi nào rảnh thì mẹ gọi cho mày.” Ngay sau đó, điện thoại bên kia vang lên tiếng bà mẹ Dương Húc Minh kích động hô: - "Oa! Thắng lớn rồi! Thắng lớn rồi." Sau đó chính là một đống âm thanh phàn nàn vận xui, tiếng càu nhàu bà hôm nay vận may tốt như thế các kiểu… Rõ là bà mẹ lo chơi mạt chược, điện thoại cũng không thèm tắt. Dương Húc Minh im lặng nghe tiếng chơi mạt chược ồn ào bên kia một lát rồi bấm cúp máy. Đối với hắn mà nói, hiện tại lại nhiều thêm một cái lý do để hắn nhất định phải đi Vương Quan doanh. Hắn muốn đi tìm Lâm Tông Lễ, hỏi rõ ràng sự tình chuông cổ. Lâm Tông Lễ có thể tìm tới cái chuông này, hẳn anh ta có thể cung cấp chút manh mối liên quan tới quá khứ lão cha Dương Húc Minh. Lâm Thu chần chờ một giây, hỏi: - "Chúng ta lúc nào đi Vương Quan doanh?" Dương Húc Minh nói: - "Ngày mai đi. Ngày mai em mượn cớ phải đi ra ngoài từ sớm, chúng ta liền xuất phát luôn. Về phần tên huyết y đồ tể kia, chúng ta lát nữa nghĩ biện pháp chơi chết nó. Giải quyết gia hỏa này, chúng ta liền đi Vương Quan doanh tìm anh trai của em. Anh sợ trì hoãn quá lâu, anh trai của em ở Vương Quan doanh thật sự xanh cỏ.” Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Thu đột nhiên vang lên. Cha nàng đang gọi, hai người liếc nhau một cái, Dương Húc Minh nhẹ gật đầu. Lâm Thu kết nối cú điện thoại này. Trong điện thoại di động vang lên âm thanh lão cha Lâm Thu: - "Cha và mẹ con lại phải về quê một chuyến, tạm thời chưa về nhà được.” Lâm Thu có chút kinh ngạc: - "Về quê làm gì ạ? Làm sao đi đột ngột như vậy?” - “Ở quê có chút chuyện quan trọng, cần chúng ta đi về hỗ trợ. Thôi hôm sau về nói chuyện sau, cha phải lái xe đây, hiện tại cha mẹ đã đi được một đoạn rồi. Con nhớ tiếp đã tốt bạn của con, đừng có chơi game suốt ngày nhé. Cha vừa chuyển cho con ba trăm tệ, tối mời bạn ra ngoài ăn cơm, đừng tùy tiện lừa gạt tiền người ta…”