Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 289: Người Nghèo Chí Ngắn




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô SĩTruyền thuyết về Dược bà mà Lâm Thu vừa kể quả thật hơi dọa người. Dược bà đúng là lần đầu tiên Dương Húc Minh nghe đến.Nghề nghiệp dân gian quỷ dị như vậy, hoàn toàn khác biệt với loại hình Lệ quỷ mà hắn đã từng quen biết. Mặc dù tiếp xúc với một thế giới hắc ám ma quỷ đã lâu, nhưng Dược bà vẫn khiến Dương Húc Minh cảm thấy e dè.

Được rồi, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Đối với loại đồ chơi dân gian tà dị bản thổ này, hắn quyết định kính nhi viễn chi, mắt không thấy tâm không phiền, tốt nhất cứ né xa xa ra là được.

Hai người quyết định trước hết đi đến Lâm gia thôn nhìn xem có chút manh mối nào không.

Thông qua một phần mềm bản đồ, tìm kiếm một hồi, bọn hắn phát hiện Lâm gia thôn là một ngôi làng nhỏ thuộc khu vực Vương Quan doanh. Khoảng cách từ trung tâm Vương Quan doanh đến Lâm Gia thôn cũng hơi xa. Mà theo trí nhớ của Lâm Thu thì chỗ đó không có tuyến xe khách đi qua.

Xe khách chạy theo tuyến tối đa chỉ đi đến một cái ngã ba lân cận, mà từ chỗ nga ba đó, muốn đi tới Lâm gia thôn ít nhất phải mất hơn một giờ đi đường.

- "Người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài! Haizz!”

Ý thức được tình huống không có chút nào lạc quan, Dương Húc Minh quả thực hận bản thân mình, tại sao hắn không phải là một đại thiếu gia con nhà giàu cơ chứ.

Dương Húc Minh rất bất đắc dĩ bấm điện thoại gọi một người nào đó.

- "Tiểu Tuyết ới ời! Tuyết đại tiểu thư ơi!”

- "Ừm? Làm sao rồi?" - Điện thoại bên kia vang lên thanh âm Ứng Tư Tuyết - "Dương đại sư rốt cục nhớ tới kẻ hèn này sao? Sao đại tiểu thư ta cảm giác mình giống cái lốp xe dự phòng quá vậy nè.”

Dương Húc Minh mặt nhăn như quả táo tàu, vừa xấu hổ vừa ngượng ngập, nhưng hắn vẫn kiên trì nói ra đề nghị của mình:

- “Đâu có, đâu có! Đại tiểu thư xinh đẹp tốt bụng làm sao lại là lốp xe dự phòng được. À… nhắc đến lốp xe, em có thể cho anh mượn xe dùng một chút được không?” - Dương Húc Minh mặt dày nói - "Tùy tiện cho mượn cái nào cũng được.”

Ứng Tư Tuyết có chút hiếu kỳ:

- "Mượn xe? Làm sao đột nhiên mượn xe em?... Ái chà! Hiểu rồi, anh tìm tới cô bé kia rồi chứ gì?

.... Hai người sau đó phải đi Vương Quan doanh? Lâm gia thôn đúng không?" - Ứng Tư Tuyết tinh quái nói - "Chỗ kia không có xe khách đi tới, hoàn toàn chính xác là phiền toái trong việc di chuyển rồi!”

Dương Húc Minh há mồm cứng họng trước khả năng suy luận của cô gái này:

- "Em làm sao biết tất cả mọi chuyện như thế?”

Ứng Tư Tuyết cười cười thản nhiên đáp:

- "Em biết một người vừa đúng là dân địa phương Vương Quan doanh, người ấy nghe qua chuyện của Lâm gia, liền tùy tiện nói với em!”

Dương Húc Minh càng ngạc nhiên sửng sốt:

- "Làm sao em biết là chuyện của Lâm gia?"

Ứng Tư Tuyết toét miệng cười rất dễ thương tinh quái:

- "Không phải anh bảo em điều tra giùm sao? Hơi tốn một chút tiền lẻ là có thể có được đầy đủ thông tin rồi.

Hiện tại có rất nhiều công ty hệ thống ngầm trên mạng, chuyên buôn bán thông tin cá nhân cho những người có nhu cầu. Chỉ cần tìm đúng phương pháp và bỏ ít tiền, anh có thể moi được nguồn gốc tông ti họ hàng gốc gác của một người bất kỳ.”

- “Lâm Thu, nữ, 18 tuổi, Miêu tộc. Sinh viên đại học Dân tộc Quý Châu. Căn cước công dân số 20xxxxxxxx, cư ngụ tại số 360, Dương Mai, huyện Thủy Thành, thành phố Lục Bàn Thủy, tỉnh Quý Châu.

Chủ hộ là anh trai cô bé - Lâm Tông Lễ - hai anh em có hộ khẩu riêng, hộ tịch ghi chép lại là vì hai người này khi nhỏ đi đến học trong thành phố nên mới chuyển hộ khẩu.

Lâm Tông Lễ, nam, Miêu tộc, là thành viên Hiệp hội tác giả thành phố Lục Bàn Thủy. Đang là tác giả ký kết của một công ty phát hành sách trên mạng. Tác phẩm hiện tại đang viết: “Thế giới này có vấn đề”. Truyện này đã bảy ngày rồi ngưng đăng chương mới.

Đúng vậy, ngay cả Lâm Tông Lễ này còn thiếu nợ vay mua xe bao nhiêu, tiền tiết kiệm ngân hàng bao nhiêu em đều biết. Bất quá mấy thứ này khẳng định anh không có hứng thú.

Đương nhiên, Lâm gia hàng trăm năm trước phát sinh cố sự gì, đoán chừng anh cũng sẽ không cảm thấy hứng thú.

Về phần mượn xe mà nói…”

Ứng Tư Tuyết hừ một tiếng, nói:

- "Nói mượn liền cho mượn ngay, đại tiểu thư ta chẳng phải là thật mất mặt?

Ta chơi Tam Quốc Đại Chiến, người khác muốn mượn đồ của ta, tối thiểu phải có chút thành ý, đưa lễ vật, hoặc là cắt đất thế chấp, cần phải ý tứ một chút.

Dương đại sư chỉ cần gọi điện thoại một cú liền đòi mượn được xe, một chút chỗ tốt đều không cho, vậy bổn cô nương tính là cái gì hả?”

Dương Húc Minh xấu hổ cười một tiếng:

- "Cái này chứng tỏ đại tiểu thư vốn hào phóng sảng khoái, dễ tính, dễ tính!”

Ứng Tư Tuyết hừ một tiếng:

- "Như vậy đi, vì lỡ trót hào sảng, em tự mình đưa hai người đi Lâm gia thôn luôn! Ok không?” - Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc - “Đương nhiên, anh cự tuyệt cũng được. Dù sao em đã biết mục đích, dù cho anh Tiểu Minh có cự tuyệt, em thích đi thì em tự mình lái xe qua.

Trong nhà của em lại không chỉ có mỗi một chiếc xe.”

Ứng Tư Tuyết tỏ ra trang bức đại gia, Dương Húc Minh bất đắc dĩ lắc đầu:

- “Lần này là đi đánh nhau với một bầy quỷ đấy, em đi theo lỡ xảy ra bất trắc…”

Ứng Tư Tuyết xì một tiếng khinh miệt:

- "Xùy xùy xùy! Có quỷ mới xảy ra bất trắc ấy! Anh có biết nói chuyện hay không hả? Còn chưa xuất phát đã nói lời xúi quẩy rồi! Yên tâm, em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Chở anh đến nơi xong rồi, em sẽ không cùng với anh đi chọc mấy con Lệ quỷ làm gì.

Trước đó tại hang Dã Cô, em cũng không muốn đi, là bà lão kia lôi em vào trong đấy chớ!”

Dương Húc Minh cuối cùng chắp tay đầu hàng cô nàng cứng đầu nhiều tiền mà lại ham hố đi chọc quỷ này:

- "OK được rồi, vậy bây giờ em đến đây đi.”

Dương Húc Minh gửi vị trí bọn hắn cho Ứng Tư Tuyết, sau đó cùng Lâm Thu rời khỏi chung cư. Tại một cửa hàng tiện lợi, hai người mua bốn tấm gương mang theo, dùng để đối phó tên huyết y đồ tể có khả năng kéo người vào ác mộng kia.

Lâm Thu đối với người bạn này của Dương Húc Minh kỳ thật rất tò mò, nhưng hắn không nói nên cô bé cũng không hỏi nhiều.

Nhưng rất nhanh ngay sau đó, xe Maserati của Ứng Tư Tuyết xuất hiện trong tầm mắt Dương Húc Minh, sau đó dừng lại bên cạnh hai người.

- “Heey anh đẹp trai… Anh muốn đi đâu nào, em chở anh đi!”

Cửa sổ xe hạ xuống, Ứng Tư Tuyết miệng ngậm kẹo mút, cười toe toét lộ ra hàm răng đều đặn trắng muốt.

Dương Húc Minh liếc mắt mỉm cười lại với cô gái, trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào bên ghế phụ. Còn Lâm Thu thì nhu thuận tự giác ngồi vào băng ghế sau.

Ô tô nhanh chóng lên đường.

Ứng Tư Tuyết nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, nói.

- "Em là Lâm Thu đúng không, chị gọi là Ứng Tư Tuyết, là bạn hữu thân thiết kiêm lốp xe dự phòng của Dương đại sư đây! Hiện tại chị chỉ là tài xế, phụ trách đưa hai người đến Vương Quan doanh.

Em không cần quá mức câu nệ, cứ coi chị như là lính sai vặt là được.”

Ứng Tư Tuyết tỏ vẻ rất thân thuộc trò chuyện vui vẻ thoải mái cùng Lâm Thu. Cô bé Lâm Thu thì có chút không được tự nhiên, gật nhẹ đầu, nói mấy câu xã giao với Ứng Tư Tuyết.

Rất hiển nhiên, Lâm Thu bị cô gái trước mắt này chấn trụ. Tuổi còn trẻ măng chạy xe Maserati, còn có thể tùy tiện nắm bắt toàn bộ tất cả thông tin cá nhân của mình… Loại người này là không thể trêu vào nha!

Ngược lại Dương Húc Minh thì lại tỉnh bơ, hắn thản nhiên ngồi ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ xe. Hộp gỗ đựng Sát phụ kiếm thì hắn đưa cho Lâm Thu đặt ở băng ghế sau.

Đi được một quãng, Dương Húc Minh qua bên Ứng Tư Tuyết:

- "Tiểu Tuyết, vừa rồi trong điện thoại em nói “Lâm gia cố sự”… Đó là chỉ cái gì? Lâm gia có cố sự gì sao?”

Ứng Tư Tuyết kinh ngạc nhìn Dương Húc Minh một chút:

- "Anh nha, đã đến tận nhà người ta rồi, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết?”

- “… Thì ý của em là nói về cố sự gì?”

- “Là vụ thảm án diệt môn trăm năm trước ấy!”

Ứng Tư Tuyết nhìn Dương Húc Minh một chút, thấy mặt hắn đang đần thối ra, cô nhẹ gật đầu:

- “Rồi, anh quả thật đúng là không biết!”

Cầm tay lái, Ứng Tư Tuyết nhếch miệng cười đắc thắng:

- "Như vậy anh có muốn biết không? Chuyện hơn trăm năm trước, Lâm gia có liên quan đến một thảm án diệt tộc ấy mà! Cũng chẳng có gì mới…”