Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 293: Em Đã Gặp Trước Đó




Dịch giả: BsChien

Nơi này là một bãi đất trống ven đường, ngoại trừ mọc đầy cỏ dại rậm rạp ra thì trong bãi đất hoàn toàn không có thứ gì khác.

Không có cây cối, không có đá tảng, trống trơn không có thứ gì. Có lẽ thời điểm trăm năm trước, nơi này đã từng là một mảnh đất dùng để trồng một vài loại cây nông nghiệp nào đó.

Lúc này, chiếc xe trắng dừng giữa bãi đất hoang, bốn phía hoàn toàn bị những lùm cây rậm rạp vây quanh. Lâm Thu trực tiếp nhận ra chiếc xe này chính là xe của anh trai cô bé, chẳng những cùng một vẻ bề ngoài mà giống hệt cả biển số xe.

- “Quả nhiên anh trai em đến Lâm gia thôn.”

Dương Húc Minh bình thản nói. Phát hiện này cũng không khiến hắn kinh ngạc nhiều lắm. Bởi vì Lâm Tông Lễ nếu quả thật muốn truy tung sự tình phát sinh trăm năm trước, như vậy Lâm gia thôn là con đường anh ta bắt buộc phải đi qua.

Chỉ là xe của Lâm Tông Lễ vậy mà dừng lẻ loi trơ trọi giữa đường không ai coi giữ, điều này cũng thật kỳ quái.

Mặc dù cửa xe toàn bộ đóng kín nhưng không hề khóa lại, chỉ cần kéo nhẹ là mở được cửa.

Dương Húc Minh liếc nhìn Lâm Thu rồi nói:

- "Anh trai em có thói quen không tốt lắm… Dừng xe mà không khóa cửa, không sợ bị trộm hết đồ hay sao?”

Lâm Thu lắc đầu nguầy nguậy:

- "Từ trước đến giờ, em chưa từng thấy anh ấy quên khóa cửa xe.”

Dương Húc Minh đứng bên cạnh chiếc xe, nhìn vào trong xe, cau mày nói:

- "Như vậy thì rất kỳ quái. Vì sao một kẻ chưa từng quên khóa xe, lần này rời đi lại vứt xe ô tô chỏng chơ ven đường, cửa xe không hề khóa lại?”

Lâm Thu chần chờ mấy giây:

- "Có thể nào là anh ấy lưu lại đầu mối gì trong xe? Cho nên cố ý không khóa cửa xe, sợ chúng ta tìm không thấy?”

Dương Húc Minh cau mày đáp:

- "Đây cũng là một lý do, bất quá tình huống cụ thể như thế nào, có lẽ chỉ có mình anh trai em mới biết được.”

Hắn nhìn chìa khóa xe đang cắm lủng lẳng trong ô tô, lắc đầu:

- "Chẳng lẽ tên Lâm Tông Lễ không cần chiếc xe này nữa?”

Nói xong, Dương Húc Minh đưa Sát phụ kiếm cho Lâm Thu cầm giúp, hắn thì mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Lâm Thu sốt sắng hỏi:

- "Trong xe này.... Sẽ không phát sinh cái gì chứ?"

Dương Húc Minh cầm chiếc chìa khóa xe lật qua lật lại:

- "Hẳn là sẽ không phát sinh cái gì, nếu quả thật có quỷ trốn ở trong xe. Anh trai em cũng sẽ không nhàn hạ như thế, có thể thoải mái dừng xe ngay ngắn ẩn nấp nơi này.”

Dương Húc Minh thử nổ máy xe, phát hiện ô tô tất cả vẫn như thường, bình xăng bên trong còn hơn một nửa.

Hắn bắt đầu tìm kiếp khắp nơi trong xe, trên taplo, dưới ngăn kéo, lôi cả camera hành trình ra. Ở hộc tì tay còn có mấy tờ biên lai thu phí đường cao tốc, một bao giấy và một đầu dây sạc pin.

Nhưng mà trừ những thứ đó ra, Dương Húc Minh không phát hiện chút gì khác.

Thậm chí, ngay cả dưới váy của mô hình búp bê trưng bày trên taplo xe hắn cũng ngó một chút, không phát hiện bất kỳ vật gì.

Phía sau tấm che nắng kính lái cũng không giấu thứ gì. Dưới ghế cũng trống rỗng.

Cuối cùng Dương Húc Minh bước ra khỏi xe, tiến đến mở cốp sau ra xem. Nhưng trong cốp chỉ có một thùng dụng cụ sửa chữa khẩn cấp, ngoài ra có thêm một cái mũ che nắng.

Chiếc xe này dừng ở ven đường, tựa hồ thật sự chỉ là đậu ở chỗ này đơn thuần, không có bất kỳ manh mối gì để lại.

Dương Húc Minh nhìn về phía Lâm Thu, nhún vai:

- "Nhìn, trong chiếc xe của anh trai em cũng không lưu lại manh mối gì cho chúng ta. Có lẽ anh ta chỉ đơn thuần quên khóa cửa thôi.”

Hắn nói xong đưa chìa khóa xe cho Lâm Thu:

- "Cái chìa khoá này em cầm đi.”

Lâm Thu nhận chiếc chìa khoá ô tô, trả lại thanh Sát phụ kiếm cho Dương Húc Minh. Trước khi rời đi, Dương Húc Minh quay đầu nhìn chiếc xe một lần nữa, tỏ vẻ thán phục:

- "Anh trai em cũng giàu quá nhỉ? Cái xe này sơ sơ cũng tốn hơn hai mươi vạn tệ. Xe đắt như vậy, thẻ ngân hàng chắc là cũng tiết kiệm được không ít tiền.

Mới ở tuổi này mà anh ta đã đạt tới loại thu nhập này, chỉ dựa vào thực lực bản thân, quả thật đáng khâm phục!”

Lâm Thu cũng liếc mắt nhìn lại chiếc xe trắng, thản nhiên nói:

- “Xe mua trả góp đấy, không có gì ghê gớm!”

Dương Húc Minh vẫn trầm trồ thán phục:

- “Dù là trả góp thì cũng rất giỏi rồi, anh đây còn phải ăn bám mẹ. Mà thôi chúng ta tiếp tục đi lên phía trước.

Tiếp theo chính là Lâm gia thôn, nói không chừng chúng ta có thể nhìn thấy anh trai em ở nơi đó.”

Hắn nói xong vác Sát phụ kiếm lên vai, bước đi lên trước.

Hai người sóng vai rời khỏi chỗ này, tiếp tục đi theo con đường đất vàng hoang vu, tiến đến chỗ sâu Lâm gia thôn.

Con đường này hoàn toàn chính xác đã bị bỏ hoang lâu năm, mặt đường lỗ chỗ ổ gà ổ voi, bộ dáng lâu ngày không có ai quản lý sửa chữa.

Dương Húc Minh và Lâm Thu tiếp tục đi lên phía trước, trèo lên một sườn núi nhỏ, cuối cùng Lâm gia thôn hoang vắng đã xuất hiện trong tầm mắt của hai người bọn hắn.

Leo lên trên đỉnh dốc có thể từ cao nhìn thấy phía dưới khe núi có một thôn trang nhỏ. Trừ phía ngoài rìa thôn có mấy căn nhà bị sập hư hỏng, còn lại những căn nhà khác đa phần đều còn nguyên vẹn.

Nhưng theo bước chân hai người đi xuống sườn núi, dần dần tiếp cận thôn trang nhỏ dưới thung lũng, lúc này bọn hắn mới thấy rõ ràng bộ dáng của một thôn xóm bị bỏ hoang lâu năm.

Cửa thôn nằm trên con đường nhỏ, mọc đầy bụi gai và lùm cây, gần như không còn nhận ra con đường nguyên bản nữa.

Trong khắp thôn trang là những bụi cây cùng cỏ dại, đất đai vàng vọt, tường nhà lấm lem bùn đen trông rất quái dị và thê lương.

Theo từng bước chân tiếp cận của Dương Húc Minh và Lâm Thu, từ trong thôn nhỏ bay ra một mùi hương kỳ lạ, chưa gọi là thối nhưng khiến cả hai đều rất không thoải mái.

Mà rất nhiều ngôi nhà trong thôn, trên mái ngói bám đầy bùn đất rêu xanh, có chỗ mọc um tùm từng bụi cỏ dại, khiến người ta lo lắng, không biết những nóc nhà yếu ớt này có chịu đựng nổi sức nặng của bùn đất và cây cỏ hay không?

Đứng trước cửa thôn, đưa mắt nhìn những ngôi nhà hoang tàn đổ nát, cỏ cây um tùm, Dương Húc Minh cau mày nói:

- "Lâm Thu, em có phát hiện ra một chuyện kỳ quái ở nơi đây không?”

Dương Húc Minh quét ánh mắt một vòng khắp thôi, một bên khẽ nói với Lâm Thu:

- "Phụ cận cái làng này tựa hồ không có tiếng chim chóc hay côn trùng kêu!”

Sau khi được Dương Húc Minh nhắc nhở như vậy, Lâm Thu cũng ý thức được tình huống trước mắt không ổn.

Quá an tĩnh. Cái thôn làng bị vứt bỏ trước mặt bọn hắn quá yên tĩnh.

Trước đó, hai người bọn hắn cùng nhau đi tới, ven đường, trong lùm cây thỉnh thoảng còn có chim hót gọi bầy, tiếng côn trùng rả rích, tiếng ve râm ran rồi tiếng ong bướm vỗ cánh bay qua bay lại.

Thế nhưng, ngay khi bọn hắn vừa đến nơi này, những âm thanh chim hót côn trùng kêu hoàn toàn biến mất.

Trong thôn nhỏ im lìm một mảng như chết. Mặt trời vẫn soi rọi từ trên cao, nhưng không khí tĩnh mịch âm trầm, không nghe được bất kỳ thanh âm nào. Loại tĩnh mịch quỷ dị, giống như là bọn hắn đã tiến vào một cái thế giới quái dị nào khác, không còn ở trong nhân thế nữa.

Giữa không khí âm trầm cổ quái, Lâm Thu nhìn kỹ vào trong thôn vắng, sắc mặt chợt tái mét không còn giọt máu. Cô bé lắp bắp nói:

- "Cái thôn bỏ hoang này… Phế tích… Em đã gặp trước đó!

Cô nhìn về Dương Húc Minh bên cạnh, nuốt một ngụm nước bọt khô khốc.

- "Khi em bị huyết y đồ tể kéo vào trong ác mộng truy sát, cái phế tích hang ổ của nó chính là thôn nhỏ bỏ hoang này…”