Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 300: Thượng Nê Pha




Dịch giả: BsChien

Khi hai người trở lại chỗ giao lộ, nhìn thấy xe Maserati của Ứng Tư Tuyết dừng ở ven đường. Cửa sổ xe mở rộng, ánh nắng tràn vào, hòa cùng gió núi thổi tung mái tóc của cô gái đang ngồi trên ghế lái.

Lúc này, Ứng Tư Tuyết đang ngả ghế ra hết cỡ, nằm trong xe xem phim hoạt hình. Từ xa, hai người có thể nghe được tiếng rống từ trong phim:

- "Za Warudo!"

Sau đó chính là một loạt tiếng Nhật khiến người nghe không hiểu nội dung là gì:

- "Ora Ora Ora Ora Ora".

- "Muda Muda Muda Muda Muda"

Dương Húc Minh đi tới gõ gõ cửa xe, nói:

- "Đại tiểu thư, em sung sướng hưởng thụ nhỉ?”

Ứng Tư Tuyết bấm nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Húc Minh.

- "Ái da, trở về rồi?”

Ứng Tư Tuyết vừa ngậm kẹo mút vừa nở nụ cười toe toét:

- “Thế nào? Cái kia thôn bỏ hoang kia, bên trong có quỷ sao?”

Dương Húc Minh liếc mắt nhìn cô gái, cũng mỉm cười đáp lời:

- "Giọng điệu này của em, làm sao lại giống như là đang hỏi anh đi vào đó có được ăn hành ngập mặt hay không? Sao không có chút nào lo lắng cho tính mạng của anh? Anh vừa đi vào trong kia mạo hiểm đấy!”

Ứng Tư Tuyết tỉnh bơ nói:

- "Vậy chẳng lẽ em phải giống như vợ hiền chờ chồng ở nhà, vừa thấy chồng về vội vàng ôm chầm lấy hí hửng nói: Anh yêu đã về? Thế nhưng mà chính anh cũng không có nói trước là: Anh đã về đây vợ yêu!”

Dương Húc Minh cứng họng trước kiểu ăn nói lầy lội của cô nàng. Hắn lắc đầu cười trừ rồi đáp:

- “Được rồi, để anh kể với em những sự tình phát sinh bên trong thôn làng bỏ hoang kia.”

Sau đó Dương Húc Minh nhanh chóng đem tất cả những chuyện phát sinh, mà hắn được trải nghiệm ở trong Lâm gia thôn, hết thảy nói lại cho Ứng Tư Tuyết.

Ứng Tư Tuyết đã xuống xe, ba người ngồi ở ven đường sưởi nắng vừa nghe Dương Húc Minh nói chuyện Lệ quỷ.

Cuối cùng, nghe xong những trải nghiệm kinh khủng của Dương Húc Minh trong Lâm gia thôn, Ứng Tư Tuyết thè lưỡi liếm láp kẹo mút, trầm ngâm nói.

- "Ấy dà, một bầy quỷ luôn chời! Lão quỷ già dưới tàng cây hòe, huyết y đồ tể chưa từng lộ diện, còn có cái xe trắng tự động biến mất.

Uhm, tình huống xe trắng là thế nào thì em không biết, dù sao đối phó lệ quỷ, Tiểu Minh anh mới là dân chuyên nghiệp.

Bất quá tựa như anh đã nói vậy, quỷ chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên, như vậy năng lực liên quan đến thời gian hoặc không gian hẳn là không tồn tại.

Bằng không mà nói, những thứ Lệ quỷ này cũng quá bá đạo rồi.

Em có đọc Phàm Nhân Tiên Giới Thiên, main là Hàn Lập chủ tu Thời gian công pháp, là một trong ba thứ bá đạo nhất trong ba nghìn đại đạo, ngoài Thời gian còn có Không gian và Luân hồi pháp tắc nữa. Mấy món này mà ra sân thì chúng ta coi như tắt điện.

Nếu như ngay cả Lệ quỷ mấy thứ này tùy tiện liên quan đến thời gian hoặc không gian, như vậy các nhà khoa học vẫn đang một mực nghiên cứu hai loại này, tốn kém bao nhiêu tiền của nhân lực, không có khả năng không sờ đến chút da lông nào.

Lại thêm chìa khóa xe ở chỗ Lâm Thu cũng tự nhiên tiêu biến, em phỏng đoán chiếc xe trắng dừng ở ven đường kia đại khái cũng chỉ là ảo ảnh, Có điều không biết con quỷ làm ra huyễn cảnh kia mục đích của nó là để làm gì?

"Về phần huyết y đồ tể vì cái gì chưa từng xuất hiện, em cảm thấy tình huống đúng như anh đã suy đoán ra, gã không dám trực diện đối mặt với anh Tiểu Minh. Gã biết nếu đấu tay đôi với anh thì coi như chết chắc, nên đem anh cho Lệ quỷ khác, định mượn dao giết người.

Dù sao từ những manh mối trước mắt để xem, gã huyết y đồ tể này rất yếu, năng lực của gã cũng chỉ có thể dọa dẫm người bình thường.

Gặp phải loại người chuyên nghiệp trừ ma diệt quỷ như Tiểu Minh, gã mà lao ra hoàn toàn không khác gì đem bánh bao ném chó!”

- “Sao lại ví anh với chó vậy?” - Dương Húc Minh giả vờ giận dỗi!

Ứng Tư Tuyết lại toét miệng cười lộ ra hàm răng trắng muốt đều đặn, cùng hai cái răng nanh nhỏ tinh nghịch.

- “Đấy là ẩn dụ mà! Hì. Ah anh nói cái khu nhà nhỏ có tuyết rơi, trong sân có một bầy lệ quỷ lúc nhúc, có lẽ những thứ này chính là nguyên nhân buộc gia tộc họ Lâm phải di cư khỏi Lâm gia thôn.

Huống chi hơn một trăm năm trước, điều kiện giao thông ở Quý Châu vô cùng tồi tàn, hoàn toàn là đường bộ, trèo đèo lội suốt, vượt núi băng rừng. Từ Quý Dương đến Lục Bàn Thủy khoảng cách quả thực xa kinh khủng.

Hiện tại, lái xe trên cao tốc mà còn hết hơn ba giờ. Ngày xưa đi bộ bằng hai chân thì quỷ mới biết hết bao lâu mới tới nơi.

Một lộ trình hành quân dài dằng dặc như thế, tiêu hao quân lương và tiền tài chắc chắn không phải là một số lượng nhỏ.

Quân lính và giới cầm quyền thời trước toàn một bọn quan liêu hám lợi, đối với loại việc điều tra án mạng ở nơi xa xôi hẻo lánh, không có lợi ích lớn thì bọn họ sẽ không ai làm.

Người sống sót cuối cùng của Vương gia dù mặt mũi lớn thế nào, cũng không có khả năng thuyết phục quân phiệt ngay lúc đó, phái binh tới Lục Bàn Thủy giúp y báo thù. Trừ phi Vương gia của y ở Vương quan doanh có mấy vạn lượng vàng.

Nhưng Vương gia nếu thật có mấy vạn lượng vàng, thì bọn họ đã không phải lăn lộn ở địa phương nông thôn Vương Quan doanh này, mà đã sớm mua súng mua pháo kéo cờ làm đại tướng.

Cho nên em phỏng đoán là người nhà họ Vương toàn bộ chết thảm sau đó biến thành lệ quỷ, những lệ quỷ này muốn tìm người của Lâm gia báo thù. Còn người họ Lâm thì để tránh né những Lệ quỷ kia đòi mạng, phải tứ tán thoát khỏi Lâm gia thôn, vĩnh viễn không về nữa.

Bầy lệ quỷ mà Tiểu Minh nhìn thấy trong khu nhà nhỏ kia chính là những người nhà họ Vương chết thảm năm đó.

Về phần lão già đánh cờ kia, khả năng là loại hình Vương gia tộc trưởng, đồng thời thực lực rất mạnh.

Anh trai của Lâm Thu cùng lão già đánh cờ, tiền cược chính là sinh cơ của bản thân. Có lẽ muốn rời khỏi, nhất định phải thắng được lão già trong ván cờ đó.

Nhưng cạm bẫy là ngay ở chỗ này….”

Ứng Tư Tuyết dựng thẳng một ngón tay lên nói:

- "Theo như lời anh Tiểu Minh, trước khi anh đến, anh trai của Lâm Thu hơi chiếm ưu thế, có hai xe hai mã, một pháo, tạm thời không có khả năng thua.

Nhưng chính là trong tình cảnh này, trên thân thể của anh ta bám đầy những con đỉa hút máu, đang từng giây từng phút hút hết sinh lực của đối phương.

Những con đỉa đỏ lòm ấy là do lão già ho ra đờm máu biến thành. Nghĩa là trên ván cờ, mặc dù anh ta chiếm thượng phong, nhưng vẫn từng giây bị lão già tra tấn tàn nhẫn.

Đây có lẽ là một loại âm mưu cạm bẫy của lão già, mặt ngoài để anh ta đánh cờ cùng lão, trên thực tế ván cờ còn chưa kết thúc, anh ấy đã bị lão già ho ra đỉa hút khô máu mất rồi.

Hoặc cũng có thể nói, những con đỉa hút máu kia là một kiểu đồng hồ cát hạn chế thời gian. Chỉ có trước khi bị đỉa hút khô máu, đánh thắng được ván cờ thì anh trai Lâm Thu mới đạt được cơ hội rời đi.

Đương nhiên, mặc kệ là cái khả năng nào, cũng đều chứng minh lão già này đang bày ra một cái hố. Nếu như Tiểu Minh anh gặp lão ta, tuyệt đối đừng đánh cờ với lão.”

Ứng Tư Tuyết vừa liếm láp cây kẹo mút, vừa không ngừng phân tích suy luận.

- "Về phần anh đề nghị Lâm Thu quay trở về nhà, em cảm thấy chủ ý này hơi ngu!

Lâm Tông Lễ không biết em gái anh ta đã bị đám lệ quỷ kia để mắt tới, cho nên mới yêu cầu anh Tiểu Minh dẫn em gái thoát đi.

Nhưng trên thực tế, Lâm Thu đã bị quỷ quấn thân, coi như anh đưa cô bé này về nhà, Lâm Thu vẫn bị đám lệ quỷ kia truy sát.

Còn không bằng giữ lại bên cạnh chúng ta, dạng này có thể chiếu cố lẫn nhau. Nếu như anh có thể giải quyết được bầy Lệ quỷ kia, coi như có thể cứu được anh em nhà họ Lâm này.

Nhưng nếu như Tiểu Minh thua trận mà chết mất thì anh cũng đừng lo lắng, tối thiểu nhất anh cũng được chôn cùng với một cô bé xinh đẹp.”

Ứng Tư Tuyết cười hắc hắc tinh quái:

- "Lúc đó hai tay hai em thì sướng nhất còn gì!”

Dương Húc Minh mặt xạm lại:

- "Đừng có mà nói bậy, có thể bớt lầy một chút hay không? Coi chừng Lệ quỷ kinh khủng nhất thế gian bóp cổ.”

Lâm Thu bên cạnh mặt ngơ ngác không hiểu, hiển nhiên không biết vụ Lệ quỷ kinh khủng nhất thế gian. Để phòng ngừa cô bé này kịp hiểu ra, Dương Húc Minh lập tức lại đem chủ đề chuyển hướng:

- “Tiếp theo anh muốn đi Thượng Nê pha một chuyến, đến đó tìm một người cũng bị Lệ quỷ quấn thân.”

Dương Húc Minh thở dài nói:

- "Con Lệ quỷ kia có lẽ chính là mấu chốt để phá giải tình huống của chúng ta… Ai biết Thượng Nê pha ở đâu không?"

- “Em biết!" - Lâm Thu sợ hãi nói - "Bà Sáu của em nhà ở gần ngay đó, cách có chút xíu là tới!”

Dương Húc Minh há mồm đứng hình mất mấy giây.

Mẹ nó, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà!