Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 37: Cẩn Thận Đụng Phải Quỷ




Dịch giả: BsChien + VoMenh

Lúc này taxi đã đi tới tuyến đường vành đai lối vào thành phố, trên đường này có vẻ đông đúc xe cộ hơn một chút. Bởi vì đường vành đai này là con đường duy nhất cho phép xe tải lớn đi vào thành phố, cho nên dù là ban đêm thì cũng có khá nhiều xe tải chất đầy hàng hóa lưu thông trên đường.

Những chiếc xe tải nối đuôi nhau đi trên đường khiến Tống Đại Đảm như tìm được một chút dũng khí. Ở đây nhiều người nhiều xe như vậy, hẳn là không có chuyện gì xảy ra đâu!

Tống Đại Đảm lặng lẽ lại nhìn vào kính chiếu hậu.

Trong kính chiếu hậu soi rõ cảnh tượng phía sau, thanh niên kia đang nhăn mặt cau mày nhìn chăm chú quyển sách nhỏ trong tay, hắn tựa hồ rất buồn rầu lo lắng, miệng liên tục lẩm bẩm điều gì đó:

- Sao lại không đổi mới vậy nè …

Đổi mới? Đổi mới cái gì a? Tống Đại Đảm hiếu kỳ thắc mắc rồi lại len lén liếc nhìn tiếp.

Cô gái mặc áo cưới đỏ vẫn như cũ ngồi im lặng ở đó, hai tay đặt lên đầu gối rất yểu điệu thục nữ, đầu cô nàng nghiêng sang bên cạnh, nhìn chăm chú vào quyển sách trong tay thanh niên kia.

Quyển sách ấy có gì hay ho mà cả hai người đều tập trung chăm chú nhìn như thế chứ? Tống Đại Đảm tràn ngập tò mò, bởi vì góc kính chiếu hậu hơi chếch nên Đại Đảm không nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt cô gái, chỉ có thể nhìn thấy phần cổ cô ta.

Trắng bệch...

Cũng giống như màu của hai bàn tay, cổ cô ta đồng dạng một màu trắng bệch quỷ dị. Loại màu sắc khiến Tống Đại Đảm lập tức liên tưởng đến thi thể bên trong nhà xác bệnh viện.

Tống Đại Đảm sắc mặt nhăn nhúm lại rồi vội dời ánh mắt tập trung lái xe, không dám nhìn ra sau nữa. Taxi đi ra khỏi đường vành đai, chạy vào một con đường nhỏ u tĩnh tối tăm, đây là đường tắt đi tới công viên Đầm Lầy.

Rẽ vào đường tắt rồi Tống Đại Đảm mới thấy phía trước chính là một con đường đen như mực, không có bất kỳ một ánh đèn đường nào, tối thui giống như lối cửa vào Địa Ngục.

Bình thường thì cũng không có gì, nhưng giờ phút này Tống Đại Đảm thần hồn nát thần tính tự nhiên lại rẽ vào con đường hắc ám này, mắt nhìn thấy phía trước tối sầm quỷ dị, Đại Đảm vô thức đạp phanh thật mạnh.

… Két ét ttt…

Ở phía sau Dương Húc Minh không kịp phản ứng, theo quán tính hắn húc bụp đầu vào lưng ghế phía trước, hắn xoa xoa đầu ngơ ngác hỏi:

- Bác tài ơi có chuyện gì vậy ạ?

- Ây da, cái… cái này… - Tống Đại Đảm hai chân như nhũn ra nhìn con đường đen như mực phía trước, lắp bắp trả lời – Tui… tui hình như là đi lạc đường rồi…

Tống Đại Đảm đang muốn chuyển sang đi đường khác đông người hơn chút cho đỡ sợ. Dương Húc Minh ngẩng đầu lên nhìn nhìn rồi nói:

- Không sai đâu, chính là đường này, từ nơi này đi tới một đoạn nữa là đến công viên Đầm Lầy rồi. Bác tài à, anh mới làm tài xế taxi hay sao mà không biết đường?

- Ấy dà… đúng rồi, đúng rồi… tui vừa mới làm… tui vừa mới đổi nghề taxi được mấy hôm.

Tống Đại Đảm liên tục gật đầu, căn bản không dám nói nhảm thêm, bởi vì Đại Đảm cảm giác được cô gái ngồi ghế sau kia đang nhìn chằm chằm. Dù là không quay đầu lại, nhưng ánh mắt lạnh băng kia vẫn như cũ khiến Tống Đại Đảm toàn thân muốn nhũn ra.

Tống Đại Đảm không dám trì hoãn nữa, vội vàng đạp mạnh ga, xe taxi lao vọt tới trước. Dương Húc Minh ngồi sau lại không kịp phản ứng ngã dúi dụi đập lưng vào ghế, hắn càu nhàu:

- Bác tài ơi là bác tài, phải cẩn thận tí chứ. Đêm hôm khuya khoắt lái xe cần tỉnh táo nhé… Đi ẩu như thế coi chừng đụng phải quỷ đấy!

Quỷ...

Tống Đại Đảm run hết cả người, bị dọa xém chút nữa thì tè ra quần, hai chân thì đã mềm nhũn đi rồi. Khuôn mặt anh chàng méo xệch đắng chát bộ dạng khóc không ra nước mắt

- Đại Đảm ơi là Đại Đảm, mình đã gây nên nghiệp chướng gì cơ chứ, tại sao lại tham tiền mà nhận cuốc xe kia, chạy sang bên Mai Hoa Sơn, rồi lại rước về hai hành khách kinh dị này chứ.

Tống Đại Đảm hạ quyết tâm, sau này bất luận ai cho bao nhiêu tiền cũng tuyệt đối không chạy xa xôi trong đêm khuya như thế này. Kiếm được thêm ít tiền mà về mua thuốc điều trị bệnh tim thì cũng coi như lỗ nặng.

Taxi đi sâu vào con đường tối om, ánh đèn xe không đủ xua tan hắc ám trước mặt. Con đường nhỏ hoàn toàn hoang vắn không bóng người, chỉ có tiếng động cơ xe taxi kêu rầm rì khe khẽ. Trong tối tăm yên tĩnh thế này dễ khiến nỗi sợ hãi của người ta bị phóng đại, càng yên tĩnh thì người ta càng dễ suy nghĩ linh tinh.

Tống Đại Đảm rất muốn mở radio nghe dân ca và nhạc cổ truyền, nhưng cô gái đang ngồi sau lưng kia lại khiến cho Đại Đảm không dám thò tay vặn nút radio. Anh chàng cố nén nỗi sợ hãi, nhìn chăm chú vào con đường hắc ám phía trước, vừa không ngừng lầm bầm thôi miên chính mình:

"Không có chuyện gì... Không có chuyện gì... Không có chuyện gì... Không có chuyện gì..."

B a c h N g o c S a c h. C o m

Tống Đại Đảm bờ môi mấp máy, lẩm bẩm khe khẽ, tựa hồ như làm vậy khiến anh chàng gia tăng thêm chút can đảm.

Rốt cục, ánh đèn công viên Đầm Lầy đã xuất hiện phía trước, đèn cao áp từng chùm đem cả công viên chiếu sáng giống như một cung điện mỹ lệ. Thời khắc nhìn thấy ánh đèn công viên Đầm Lầy, Tống Đại Đảm thở phào ra một hơi, lần đầu tiên anh chàng cảm thấy ánh đèn cao áp sáng đẹp và lung linh đến vậy.

Thật xinh đẹp! Rất xinh đẹp!

Tống Đại Đảm trước đây vì sao không phát hiện ra nơi này nó lại xinh đẹp như vậy chứ?

Ánh đèn xuất hiện, chiếu sáng vào bên trong taxi, nhờ ánh đèn rạng rỡ này mà Tống Đại Đảm tựa hồ khôi phục lại chút dũng khí, anh chàng lại lén liếc vào kính chiếu hậu.

Ghế sau, cô gái với bộ áo cưới đỏ chót huyết dị kia đang nghiêng đầu lạnh lùng nhìn…

"..."

Tống Đại Đảm toàn thân cứng ngắc, vội vàng quay nhìn thẳng phía trước, sắc mặt tái mét cắt không ra giọt máu. Đại Đảm âm thầm thề rằng từ nay về sau không bao giờ chạy xe ca đêm tới những nơi vắng vẻ như thế nũa.

Tuyệt đối không!!!

- OK, bác tài ơi tới rồi, anh đậu chỗ phía trước mặt là được.

Khi taxi chạy đến gần nhà Dương Húc Minh, hắn thu hồi Sinh Tử Lục và đôi giày thêu màu đỏ trong tay, chỉ cho lái xe điểm dừng.

Dưới ánh đèn đường mờ mờ, taxi chậm rãi đậu lại sát vỉa hè. Nơi này gần với trường Đại Học mà Dương Húc Minh đang theo học, hắn cũng thuê phòng ở gần đây. Giờ này trên phố vắng vẻ quạnh quẽ không một bóng người, dù sao nơi này cũng sát với ngoại thành, thời điểm này vắng người cũng là bình thường.

Dương Húc Minh trả tiền, bước xuống xe. Hắn lễ phép quay lại chào tạm biệt tài xế:

- Cảm ơn bác tài nhé!

Tống Đại Đảm thì sắc mặt xám ngoét, cứng ngắc ngồi trong xe, đưa mắt nhìn Dương Húc Minh rời đi, không nói một lời nào. Anh chàng sợ lỡ mình nói nhảm cái gì lại chọc giận cô gái mặc áo cưới đỏ kia.

Đêm hôm khuya khoắt, đôi nam nữ trẻ tuổi này lại đến Học viện Hải Quân làm cái gì… Họ là sinh viên của trường này hay sao?

Thế nhưng cô gái kia thật là quỷ dị.

Tống Đại Đảm nhớ tới lúc mới gần đây đọc báo thấy có vụ án mạng gây xôn xao cả thành phố, nạn nhân chính là sinh viên của trường Học viện Hải Quân này…

Tống Đại Đảm nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu đỏ đang đi xa dần kia, trong lòng kinh nghi bất định.

Nhưng hình như đối phương cảm giác được ánh mắt theo dõi phía sau, cô ta chợt đứng lại, chậm rãi xoay đầu đưa mắt nhìn lại Tống Đại Đảm.

Lần đầu Tống Đại Đảm nhìn thấy rõ mặt của cô ta.

Màu da trắng bệch, ánh mắt oán độc căm hờn, khóe mắt nhỏ xuống từng dòng từng dòng máu tươi đỏ lòm…

Tống Đại Đảm kêu thảm một tiếng, vô ý thức đạp mạnh chân ga, xe taxi vọt thẳng ra đường.

"A A A A A A A A!!!"

Tài xế taxi gào thét lao xe đi khiến Dương Húc Minh đã đi được một đoạn chợt ngạc nhiên quay đầu lại xem. Hắn kinh ngạc nhìn xe taxi đột nhiên rồ ga lao đi như điên, có chút khó hiểu.

- Ông taxi này mới học lái xe hay sao trời…