Dịch giả: Thập Dạ
Thanh âm của Lý Tử, nhẹ nhàng và bình thản, dịu dàng giống như khi cô còn sống vẫn thường chuyện trò cùng Dương Húc Minh. Thế nhưng với hắn, giọng nói nhu hoà thì thầm ấy tựa như đã cách xa cả thiên thu rồi. Hắn lặng lẽ đứng yên một chỗ, nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương của mình. Trong đó, có một nam nhân lệ rơi đầy mặt. Dương Húc Minh nhẹ gật đầu. - “Được, anh rất muốn nghe em kể lại toàn bộ chuyện đã phát sinh.” Thân thể căng cứng của hắn, chậm rãi thả lỏng. Thời gian em có không nhiều… A Minh, rất cám ơn anh… “Cám ơn anh cho đến giờ đã rất cố gắng nỗ lực, là người duy nhất trên đời không hề từ bỏ em. Đời này có thể gặp anh, coi như em…” Sau lưng Dương Húc Minh, thốt nhiên vang lên một tiếng rên thống khổ. Mấy ngón tay tái nhợt bắt chặt bờ vai hắn, siết đến da thịt muốn nứt, tựa như muốn lôi kéo hắn vĩnh viễn chìm sâu vào bóng đêm âm u.” Liên tiếp vang lên tiếng rên rỉ thống khổ của cô gái, kéo dài một hồi lâu. Dương Húc Minh vẫn một mực đứng yên trước tấm gương không nhúc nhích, cũng không có phản ứng lại mấy ngón tay đang siết đến tê dại vai mình. Phía sau hắn, âm hàn lạnh lẽo thấu xương, bên trên đã nổi tầng tầng lớp lớp da gà, nhưng hắn vẫn lặng lẽ chờ đợi Lý Tử nói tiếp. Qua một lát, rốt cục âm thanh thống khổ dần dần lắng xuống. Kế tiếp, mấy ngón tay trắng bệch chậm rãi và lưu luyến thu về, biến mất vào trong bóng tối sau lưng hắn, thanh âm êm ái của Lý Tử lại vang lên. - “Em xin lỗi, em không thể tiếp tục cảm xúc yêu thích anh nữa, tha thứ cho em. Đối diện anh, em không được phép để cho tình cảm yêu thương lấn át, nếu không, em sẽ không thể khống chế bản thân, sẽ không kềm chế được mà ra tay giết anh, khiến cho hai ta vĩnh viễn cùng chung một chỗ. Chuyện phát sinh ở Cửu Giang, coi như là xong rồi, anh cứ làm cái lễ siêu độ cho em là được. Em còn lưu lại thế gian này, sẽ chỉ đem lại đau khổ cho anh mà thôi. A Minh, em biết anh muốn hỏi chuyện gì, hiện giờ em sẽ nói cho anh biết, nhưng sau này, anh tuyệt đối không được thử kết nối nói chuyện với em nữa. Em rất sợ, lần kế tiếp gặp nhau, em không thể khống chế tâm tình của mình mà ra tay thực sự. Trạng thái tỉnh táo hiện tại, em chỉ có thể duy trì… A Minh, A Minh…!!!” Bả vai Dương Húc Minh lần nữa phát ra cảm giác đau đớn, âm thanh Lý Tử khổ sở dồn dập, cố gắng khống chế sát niệm của mình, bên tai của hắn, gần như có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo thổi qua liên hồi… - “A….A….Minh…” Tiếng rên rỉ thống khổ kia, tựa hồ Lý Tử đang vô cùng nỗ lực áp chế cảm xúc yêu thương của mình xuống. Nghe đến được, Dương Húc Minh lòng càng nặng trĩu, thân thể cứng ngắc, bất lực. Phía sau lưng, thanh âm Lý Tử càng lúc càng dồn dập, gấp rút. Cuối cùng, Dương Húc Minh nghe được một lời mơ hồ nhẹ như gió thoảng. - “Cô gái kia, tên gọi Ứng Tư Tuyết sao…” Lạnh lẽo hàn ý, trong nháy mắt lan tràn xâm chiếm toàn thân Dương Húc Minh, kéo ý thức hắn chìm vào vực sâu bóng tối, xung quanh tất thảy trở nên mơ hồ hắc ám. Không biết đã trải qua bao lâu, ý thức Dương Húc Minh dần dần trở lại, trong ánh sáng mơ hồ, cảm nhận thân thể mình được người ôm đến, mang trở lại giường, da mặt hắn, cảm nhận từng đợt lạnh buốt xúc chạm. Từng ngón tay nhẹ vuốt ve trên mặt hắn. Trong thoáng chốc, hắn nghe được một tiếng thở dài cay đắng khe khẽ. Sau đó trời đất quay cuồng đảo lộn một trận, khi ý thức lần nữa thanh tỉnh, Dương Húc Minh nhận ra mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, trạng thái thân thể của hắn, vô cùng suy yếu bất lực. Ý thức có chút hỗn loạn, đầu hắn vô cùng nặng nề. Cố gắng gượng mở mi mắt, Dương Húc Minh phát hiện hoàn cảnh nơi đây vô cùng xa lạ, tựa như không gian hầm ngầm tăm tối, hắn tuyệt đối chưa từng đến bao giờ. Trong không khí lượn lờ mùi hôi thối nhàn nhạt, ánh sáng tù mù gần như không có, tuy vậy Dương Húc Minh vẫn cảm nhận được xung quanh hắn có vài người, đang tụ tập xì xào bàn tán, tựa như vừa phát sinh ra chuyện gì ghê gớm. - “Có thể chặt đứt chân tay, móc trái tim ra, đem các bộ phận này tách rời giấu kín cách xa nhau, vạn nhất có xảy ra vấn đề, cũng còn có khả năng kiểm soát nó.” - “Tốt! Phương thức này cần tiến hành càng tàn nhẫn càng tốt, ngay lúc nó còn tỉnh táo mà làm, nó càng cảm nhận tra tấn thống khổ, oán hận càng lớn, vậy xác suất thành công, thu được lệ quỷ mạnh mẽ của chúng ta càng cao.” Những thanh âm xì xào này tuy có chút mơ hồ, nhưng Dương Húc Minh đại khái vẫn nhận ra được đều là giọng nữ, có chút khàn khàn trầm thấp của những người trung niên, lại có phần khào khào quái đản không giống như giọng người bình thường nên có, nghe mà rùng mình nổi gai ốc toàn thân. Những kẻ quỷ quái kia vẫn tiếp tục bàn luận. - “Sơn Quỷ nói nó đang mang thai đấy..” - “Quá tốt rồi! Đang trong thời gian mang thai mà chết thảm, oán hận tuyệt đối vô cùng mãnh liệt.” - “Chọn được đối tượng hoàn hảo như vậy, Sơn Quỷ, bà rốt cục cũng có giá trị một lần.” Nghe những âm thanh bất thiện bàn tán, Dương Húc Minh cố gắng vùng vẫy cử động, nhưng thân thể hắn đã bị trói chặt, không thể nhúc nhích, mà động tĩnh của hắn lại khiến cho những kẻ kia chú ý đến. - “Ồ…tỉnh lại rồi sao?” Tiếng bước chân vang lên, một bóng đen đi đến bên người hắn, ánh sáng u ám khiến Dương Húc Minh không thấy rõ được dung mạo đối phương, chỉ thấy được trên bàn tay cầm nến, một hình xăm khuôn mặt quỷ dữ tợn trên mu bàn tay phải. Bóng đen cúi đầu xuống quan sát hắn. Vang bên tai âm thanh quỷ dị không giống tiếng người. - “Đã tỉnh rồi, vậy thì bắt đầu thôi.” Trong nháy mắt, ý thức Dương Húc Minh lại chìm vào hôn mê, trong hỗn độn mờ mịt, tư duy cũng bị đông cứng hoàn toàn. Kế tiếp hắn mở mắt, nhận ra mình lơ lửng trên không trung, đang nhìn xuống dưới không gian hầm ngầm hắc ám. Phía dưới hắn, nồng nặc mùi máu tươi gay mũi, nằm đó một xác người, mang diện mục vặn vẹo dữ tợn của Lý Tử, xung quanh bốn phía xác chết, bày vài cái nến tang màu trắng quây thành một vòng, bên trong ánh nến, có mấy bóng đen bộ dáng vô cùng hoảng sợ đang ngước nhìn lên về phía hắn. Tuy rằng vẫn không thấy rõ tướng mạo những kẻ này, nhưng Dương Húc Minh nghe được thanh âm kinh sợ của bọn chúng. - “Sao có thể như vậy?” - “Nhanh đem các mảnh thi thể, tách ra mà chạy!” - “Ra khỏi nơi đây, nó sẽ không tìm được chúng ta.” Trong bóng đêm, Dương Húc Minh trơ mắt nhìn theo những bóng đen đang hoảng loạn bỏ chạy tứ tán. Thân thể đang lơ lửng của hắn đột nhiên cử động, đột nhiên vọt theo một cái bóng đen trong số đó. - “Aaa….a….a….a……..!!!!” Vang lên bên tai hắn, một âm thanh thê lương lại có cảm giác vô cùng quen thuộc. Thanh âm này, tràn ngập oán hận và thống khổ. Đây là tiếng kêu của Lý Tử? Ngay từ bên trong cơ thể hắn phát ra? Dương Húc Minh có chút mờ mịt, thân thể hắn tự động đuổi theo một bóng đen trong hầm ngầm, rốt cuộc hắn nhận ra nơi đây là một tầng ngầm để xe. Âm lãnh hàn phong, cuồn cuộn thổi dưới bầu trời đêm tối đen như mực. Kẻ đang bỏ chạy kia, trong ngực ôm chặt một cái hộp đen thui, ngoái đầu về phía hắn gào rú. - “Đồ chết tiệt, mày là do bọn tao tạo ra, đừng hòng phản kháng.” - “Muốn giết tao sao? Dám ra khỏi bãi đậu xe này, mày chết chắc rồi!” Nghe được đối phương hổn hển nguyền rủa, Dương Húc Minh sững sờ. Ra khỏi bãi đậu xe thì chết chắc? Tại sao? Một giây sau hắn lập tức hiểu ra, vì trong nháy mắt, kia một dòng sông máu kinh khủng cuộn trào hiện ra trong tầm mắt. Sông máu đỏ lòm, từng đợt sôi trào mãnh liệt, trong chớp mắt vượt qua đỉnh núi xa xa, băng ngang qua bầu trời, hướng thẳng về phía hắn mà cuồn cuộn chảy tới. Tốc độ vô cùng nhanh, nhanh đến hắn còn chưa kịp phản ứng gì, toàn bộ thân thể liền chìm sâu vào trong dòng sông máu. Một luồng sức mạnh vô biên không thể phản kháng lôi kéo, điên cuồng xé rách từng mảnh thân thể của hắn. Trong hỗn độn hắn nghe được vô số âm thanh thê lương oán hận, gào thét trong tuyệt vọng, kia âm thanh đủ khiến cho người nghe đánh mất lý trí, phát điên phát rồ. - “Lý Tử!!!!” Dương Húc Minh hoảng hốt kêu to, đột nhiên hắn từ trên giường chồm dậy. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng soi chiếu trên người hắn. Một mặt mờ mịt nhìn quanh, ngó ra phía cửa sổ, Dương Húc Minh bần thần ngơ ngác. Vừa rồi… là mộng cảnh Lý Tử cho hắn thấy sao?