Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 437: Ngón Tay Của Lý Tử




Dịch: Vạn Cổ

Nhóm dịch: Vô Sĩ

***

Ứng Tư Tuyết cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh khủng. Nếu như năng lực của đối phương là khống chế ác quỷ, thế tại sao ngọn lửa quỷ của Dương Húc Minh lại tự thiêu đốt bản thân anh ấy?

Ngọn lửa quỷ của Dương Húc Minh chắc chắn không phải là Lệ quỷ, mà gần giống với năng lực của Lệ quỷ.

Chẳng lẽ năng lực của bà già này không phải khống chế lệ quỷ, mà là khiến năng lực của lệ quỷ cắn trả lại chủ nhân mình? Đó cũng là lý do mà thầy giáo Nhạc bị vợ mình bắt đi, rồi Dương Húc Minh bị ngọn lửa quỷ của mình thiêu đốt.

Nhưng nếu như vậy, làm sao giải thích về bọn lệ quỷ trước mặt này? Đứng trong sân, Ứng Tư Tuyết thấy hai lão già đang loạng chạng bước ra từ hai bên của căn nhà.

Hai người lớn tuổi này đều có dáng dấp dữ tợn khi chết, trông vô cùng kinh khiếp. Bọn chúng chắc chắn là lệ quỷ có oán khí, chứ không phải đơn giản là hai cái xác biết đi.

Sau lưng cô ấy, con lệ quỷ phụ nữ đang bò từ trong vườn rau đi ra, đang âm thầm tiếp cận dần.

Bọn ác quỷ này bao vây Ứng Tư Tuyết xung quanh tại sân sau ngôi nhà, khó mà trốn chạy. Tại sao bà ta có thể khống chế bọn lệ quỷ này? Chẳng lẽ bà ta chính là người nuôi quỷ Nha bà, kẻ có năng lực khống chế nhiều lệ quỷ?

Ứng Tư Tuyết nói to, giả vờ dò hỏi bà lão trong phòng, cố gắng khích tướng bà già điên này tự trả lời. Nhờ vào đấy, cô nàng nhận được câu trả lời ngay tức khắc.

- "Năng lực của tao là gì à? Ha ha ha... Chẳng phải mày rất thông minh sao? Cô gái nhỏ, mày đoán đi!

Nếu mày đoán đúng, tao sẽ cho mày chết bằng một cách êm ái!"

Tiếng cười quái dị của bà lão ấy tràn đầy sát ý độc ác.

Ứng Tư Tuyết không suy nghĩ quá lâu, liền hô lớn: - "Bà là Nha bà! Bà chính là người nuôi quỷ Nha bà, phải không?"

Cái danh Nha bà trong Tam cô Lục bà chính là mẹ mìn, kẻ ác ôn chuyên lừa lọc buôn người. Chẳng lẽ trước khi thành người nuôi quỷ, bà là kẻ buôn người?"

Kẻ trong phòng hừ lạnh, quát mắng:

- "Đừng có đánh đồng tao với thứ lợn lòi thấp hèn đó! Tao không phải kẻ đó!"

Nghe kẻ nuôi quỷ phủ nhận việc trên, Ứng Tư Tuyết đã có đáp án trong tay mình.

Kẻ địch trong phòng chính là người nuôi quỷ Sơn Tiêu.

Bà ta chỉ có một con lệ quỷ!

Như vậy, kẻ địch cũng chỉ có một năng lực mà thôi.

Nói cách khác, năng lực khiến ngọn lửa quỷ đốt ngược chủ nhân Dương Húc Minh, vợ của Nhạc Chấn Đào bắt mất chồng mình, đồng thời khống chế cả nhà của Lý Tử chỉ bắt nguồn từ một con lệ quỷ duy nhất!

Ứng Tư Tuyết cắn răng, siết nhẹ tay.

Hiện tại, cô ấy chưa rõ ràng tình hình như thế nào, làm sao dám gọi con ác linh của bản thân ra chiến đấu. Ngộ nhỡ vừa triệu hồi ra, ác linh của cô ấy đánh ngược lại chủ nhân, vậy tình huống vô cùng nguy hiểm.

Thấy bọn lệ quỷ đang tiến đến càng lúc càng gần, Ứng Tư Tuyết đá mạnh lên cái giếng nước bên cạnh, lo lắng thét lên: - "Anh sao rồi? Còn sống không?" Vài giây sau, Dương Húc Minh bèn bò lên miệng giếng, mặt uể oải: - "Ổn rồi em!"

Vừa nói xong, mặt nước dưới chân Dương Húc Minh bỗng xôn xao lại lần nữa.

Con quỷ bị Dương Húc Minh đè ép dưới giếng lại bò ra ngoài.

"Đệt! Còn chưa chịu để tao yên!"

Dương Húc Minh vội vã bò ra khỏi miệng giếng, liền tháo hộp hỗ trên lưng xuống, rút Sát Phụ kiếm ra. Hắn hừ lạnh, nói: - "Cần chi dùng năng lực! Vật lộn tay đôi thì thằng này cũng không sợ ai đâu!"

Ngay khi con quỷ sưng phù cả người, toàn thân trắng bệch bò lên miệng giếng lần thứ hai, Dương Húc Minh trở tay chém xuống một nhát.

Keng!!!

Một âm thanh chát chúa vang lên. thanh gươm to tướng bằng kim loại chém xuống thành miệng giếng.

Dĩ nhiên, con quỷ nước sưng phù kia vừa kịp hụp đầu xuống, né nhát chém của Dương Húc Minh.

Trong lúc đó, bọn lệ quỷ còn lại cũng đã lũ lượt kéo tới từ bốn phương tám hướng.

Dương Húc Minh kéo tay Ứng Tư Tuyết, cuống quýt lùi về sau.

Hắn nhìn bọn lệ quỷ trước mặt, cắn chặt hàm răng, - "Khốn nạn thật, nếu giờ mà anh chém bọn này thành tám mảnh, không biết Lý Tử có tức khí nhảy ra lụm anh luôn không?"

Tay của Dương Húc Minh nắm chặt tay của Ứng Tư Tuyết, sau đó, hắn nhận ra một làn khí lạnh lão từ xác giác nơi bàn tay mình.

Hắn ngạc nhiên, - "Đại tiểu thư, tại sao em..."

Dương Húc Minh vừa quay đầu sang, nhìn thấy kẻ mà hắn đang nắm chặt nào có phải là Ứng Tư Tuyết.

Mái tóc dài màu đen tung bay rối loạn trong gió,

Một cô bé mặc váy dài trắng toàn thân đang cúi đầu trong im lặng, không nói lời nào, khiến người khác không thể thấy rõ gương mặt của cô ấy.

Dương Húc Minh đang nắm lấy tay của cô gái này, không phải là tay Ứng Tư Tuyết.

"Tiểu Tư ư?"

...

"Này, anh Minh, anh nắm tay em đau quá."

Ứng Tư Tuyết sợ sệt nói vậy, vô thức quay đầu nhìn sang, - "Chẳng lẽ anh không thể nhẹ nhàng hơn... Miee nó! Lý Tử à?"

Vừa quay đầu nhìn qua, Ứng Tư Tuyết bị hù dọa đến nỗi hồn vía lên mấy. "Người" đang đứng bên cạnh cô ấy hiện tại, không còn là tên Dương Húc Minh thô kệch, lực lưỡng nữa rồi.

Kẻ đang đứng bên cạnh nàng là một cô gái đang mặc áo cươi đỏ tươi diễm lệ.

Cô ta có ánh mắt hờ hững, làn da trắng bệch, cùng với gương mặt máu me đầm đìa đang rịn ra từ thất khiếu.

Cái quái gì vậy?... Lý Tử? Khoảng cách giữa Ứng Tư Tuyết và Lý Tử gần sát bên nhau.

Thậm chí, Ứng Tư Tuyết còn thấy rõ lồng ngực đen kịt của Lý Tử, nơi vốn dĩ nên có một quả tim ở kia. Đó chính là vị trí mà Lý Tử bị moi tim, để rồi hình thành một hố đen trống không như vậy, còn có máu đỏ chảy ra liên tục bên ngoài. Cánh tay của nữ quỷ ấy đang im ắng nắm chặt tay của Ứng Tư Tuyết. Một làn khí lạnh thấu xương xuất phát từ bàn tay ấy đang len lỏi đến toàn cơ thể của cô nàng.

Sự khủng hoảng trong giây phút này khiến tốc độ tư duy của Ứng Tư Tuyết bị đông cứng lại. Cô ấy ngơ ngác nhìn con nữ quỷ trước mặt, hỏi một cách khó tin: - "Lý Tử... tại sao chị..."

Lý Tử đã bắt được cô ấy, đúng là bắt dính cô ấy, trong khi đôi mắt thẫn thờ kia cứ nhìn chằm chằm vào cô ấy.

Sau đó, khóe môi của Lý Tử nhếch nhẹ, nở ra một nụ cười kỳ lạ. Ứng Tư Tuyết thấy nụ cười này, lại cảm giác đó là một nụ cười chân thật phát ra từ tận sâu trong linh hồn của Lý Tử, nhưng chắc chắn đây không phải là điều mà Ứng Tư Tuyết trông đợi. Vì thế, Ứng Tư Tuyết hoang mang nói: - "Chị Lý Tử, chị thả em ra đi! Tình hình đang chuyển biến xấu! Dương Húc Minh đang trong tình cảnh rất nguy hiểm! Chị cần phải đi cứu anh ấy!"

Lý Tử không hề động đậy dù nghe Ứng Tư Tuyết nói xong. Lý Tử nhấc cánh tay còn lại lên. Dưới ống tay áo đỏ thẫm, một cánh tay trắng muốt kinh khủng thò ra. Cánh tay này nhẹ nhàng sờ lên gương mặt Ứng Tư Tuyết.

Động tác ấy tựa như một kẻ nào đó đang xem xét vật phẩm chuẩn bị trở thành vật sở hữu của mình. Ứng Tư Tuyết sa sầm nét mặt, hoảng sợ thét lên:

- "Chẳng lẽ chị định giết em? Rồi định dùng thân thể của em đi gặp anh Minh à?

Thì ra năng lực của người nuôi quỷ kia không phải là khống chế lệ quỷ, mà là khiến lệ quỷ nổi loạn!"

Trong làn gió rét, đối mặt với Ứng Tư Tuyết chìm đắm trong cơn hoảng sợ kia, cô gái mặc áo cưới đỏ thẫm vặn ra một nụ cười lạnh giá.

Ngón tay của cô ấy vuốt ve gương mặt của Ứng Tư Tuyết, xoa tới xoa luôn gương mặt xinh đẹp, trắng trẻo này.

Sau đó, ngón tay của Lý Tử dần dần hạ thấp xuống. Móng tay sắc bén ấy lướt qua làn da của người sống, im lặng dừng lại ngay tại vị trí trái tim của Ứng Tư Tuyết...