Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 482: Trời Mưa




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Lời nói của Nhạc Chấn Đào khiến cho Dương Húc Minh cùng Ứng Tư Tuyết đều câm nín. Bọn hắn nhìn đám người ngồi dựa vào tường trong bóng tối trước mặt, cả ba người không ai nói thêm một lời nào.

Dương Húc Minh đang yên lặng đếm số lượng những xác sống này.

Tất cả có ba mươi hai cái, tất cả đều là những kẻ lang thang vô gia cư, quần áo rách rưởi, toàn thân dơ bẩn.

Đa số những kẻ này bình thường vật vờ đầu đường xó chợ, moi thùng rác kiếm cơm thừa canh cặn sống qua ngày. Trong thành phố, những dạng người này chính là những kẻ không hề có cảm giác tồn tại, dù có mất tích hay chết đi thì không ai biết mà cũng không ai quan tâm.

Thế nhưng là số lượng nhiều như vậy, sợ là toàn bộ kẻ lang thang du đãng khắp nội thành Cửu Giang cộng lại đều không đủ!

Những người nuôi quỷ này, đến cùng đã bỏ ra bao nhiêu thời gian, đi qua bao nhiêu thành thị mới có thể tập trung được nhiều người vô gia cư như vậy?

Ứng Tư Tuyết chậm rãi đi về phía những bóng người đang ngồi la liệt nơi sát góc tường, cô ngồi xổm xuống trước mặt bọn chúng.

Kiểm tra một lúc, Ứng Tư Tuyết thấp giọng nói:

"Không chết, nhưng cũng chỉ còn một hơi thở thoi thóp sau cùng. Có triệu chứng mất nước, khẳng định bọn họ đã rất nhiều ngày không được uống nước.

Mà vết thương trên trán bọn họ là mới cắt gần đây, nói rõ nghi thức này cũng mới bắt đầu được mấy ngày nay.

Đại khái là khi chúng ta đến Cửu Giang, sau khi giết chết Sơn Quỷ mới khiến cho Quỷ Diện quyết định thực hiện nghi thức này sớm hơn.”

Dừng một chút, Ứng Tư Tuyết nói tiếp:

"Đương nhiên, cũng có thể là nghi thức này đã thực hiện theo kế hoạch của Quỷ Diện đặt ra từ trước, mà chúng ta vừa đến cũng là tình cờ đụng vào.

Những kẻ lang thang này chính là nguyên nhân Quỷ Diện một mực không có lộ diện, thậm chí người nuôi quỷ khác bị giết gần hết nhưng Quỷ Diện vẫn không xuất thủ.

Vết thương trên trán mấy người này, hiển nhiên là một loại nghi thức nào đó…

Thầy Nhạc nói tinh thần ý thức những người này bị rút đi, chỉ có điều không biết được Quỷ Diện rút đi linh hồn của người khác để làm chuyện gì.

Mà bây giờ Quỷ Diện chắc là đã hoàn thành công việc, nên cô ta rời khỏi nơi này, không lưu lại hiện trường.”

Ứng Tư Tuyết cười khổ nói:

"Nhưng mục đích của cô ta là gì, những người bị hại này, trên trán có chữ “CỬA” là ý nghĩa gì… Những điều này chúng ta đều không thể nào biết.

Kết hợp với việc Nha Bà một thân một mình đến bệnh viện tìm chúng ta, mà không phải đi cùng Quỷ Diện. Chứng tỏ Quỷ Diện hoàn thành nghi thức của cô ta và rời đi cũng cách đây không bao lâu.”

"Nói không chừng ngay một giờ trước, thời điểm chúng ta nghỉ ngơi trên sân thượng bệnh viện, Quỷ Diện mới vừa vặn thực hiện nghi thức thành công.

Nếu như có thể sớm một chút nghĩ đến địa phương này, đồng thời lập tức đến đây, nói không chừng giờ này đã có thể tóm được Quỷ Diện rồi.”

"Nói tới nói lui, đều là do em bị hôn mê ba ngày. Nếu như không có ba ngày hôn mê kia, chúng ta khẳng định đã tới nơi này kiểm tra rồi…”

Ứng Tư Tuyết vừa nói vừa tự trách mình. Dương Húc Minh thở dài, vỗ vỗ bờ vai của cô, nói:

"Chớ tự trách, cái này lại không phải lỗi của em.”

Hắn vừa nói, vừa lần nữa nhìn về phía những kẻ lang thang trước mặt.

Đột nhiên, Dương Húc Minh chú ý tới một kẻ vô gia cư đang nghiêng đầu, biểu tình đờ đẫn nhìn trần nhà. Tên này cũng giống như những kẻ khác, đều đã tử vong về mặt ý thức, nhưng tay của gã vẫn nắm chặt thành quả đấm. Mặc dù đại não đã không có ý thức, nắm đấm lại vẫn nắm chặt như cũ, dường như bên trong đang cầm chặt thứ gì đó.

Dương Húc Minh chậm rãi vươn tay ra, định gỡ nắm tay của tên kia…

…Nhưng mà hắn thất bại.

Năm ngón tay của kẻ lang thang này nắm chặt, đến mức tựa như đúc từ sắt thép mà thành. Dương Húc Minh buộc phải dùng lửa quỷ màu đỏ bao phủ hai tay mới có thể gỡ đươc bàn tay gã xác sống đang cầm chặt một vật…

… đây là một cái cột tóc của con gái. Dây buộc tóc này rất thông thường, nhưng xuất hiện ở nơi này lại để lộ ra một ý nghĩa khác. Ứng Tư Tuyết lập tức nghĩ đến một loại khả năng

- "Cái dây buộc tóc này chẳng lẽ là của Quỷ Diện? Kẻ lang thang này trong lúc vô tình trộm được dây buộc tóc của cô ta rồi giấu đi?”

Nhạc Chấn Đào đi tới nhìn thoáng qua, lắc đầu:

- "Coi như thật sự là của Quỷ Diện, cái kia cũng vô dụng. Chúng ta không thể xuyên thấu qua cái dây buộc tóc này để truy tìm ra Quỷ Diện được.”

Nhạc Chấn Đào vừa nói xong, âm lãnh hàn phong bỗng nhiên ào tới từ sau lưng ba người, khiến cho cả ba đồng thời quay ngoắt lại phía sau…

Trong bóng tối, bọn hắn vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy một mảnh áo cưới đỏ tươi chợt lóe lên rồi biến mất trong bãi đỗ xe.

Dương Húc Minh lập tức nhận ra người vừa đến.

"Lý… Lý Tử!"

Hắn khiếp sợ nhìn về phía bóng áo đỏ vừa biến mất, lắp bắp nói:

“Lý Tử đến!”

Nhưng mà câu nói này của hắn không được hai người đồng bọn bên cạnh đáp lại. Hắn chột dạ nhìn ánh mắt cứng đờ của Ứng Tư Tuyết và Nhạc Chấn Đào đang nhìn chăm chăm về bên cạnh thân mình.

Một loại dự cảm nào đó không tốt trào dâng trong lòng Dương Húc Minh. Hắn lần nữa quay lại, nhìn thấy một thân ảnh đỏ chói vô thanh vô tức đứng bên cạnh nhóm xác sống đang ngồi tựa vào tường kia.

Lý Tử chậm rãi cúi người, cầm lấy dây buộc tóc trong lòng bàn tay gã lang thang kia.

Dương Húc Minh lập tức hiểu được Lý Tử muốn làm gì. Cái bãi đậu xe dưới đất này có lẽ chính là nguyên nhân mà dù Quỷ Diện không mang theo mảnh vỡ thi thể Lý Tử thì Lý Tử cũng không tìm được cô ta.

Hiện tại Quỷ Diện đã rời khỏi bãi đậu xe dưới đất, thậm chí còn có dây buộc tóc bị lưu lại nơi này. Nếu có lệ quỷ sở hữu năng lực ngược dòng tìm hiểu, tất nhiên có thể tìm giết Quỷ Diện.

Vừa vặn, ở xa tít nơi Cửu Giang còn có thể tinh chuẩn giết tới Lục Bàn Thủy, tìm tới nhà Dương Húc Minh, giết chết tên trộm điện thoại của Dương Húc Minh. Lý Tử hình như có cùng loại năng lực này!

Hắn vô thức hô lên:

- "Lý Tử!"

Lý Tử cầm sợi dây buộc tóc, không đáp một lời, vô thanh vô tức biến mất trong bóng đêm. Âm lãnh hàn phong từ bên cạnh bọn Dương Húc Minh thổi qua, triệt để rời xa cái bãi đậu xe dưới đất này.

Vài giây sau. Ứng Tư Tuyết mới chậm rãi nhẹ nhàng thở hắt ra.

- "Lý Tử đi rồi?”

Nhạc Chấn Đào nhẹ gật đầu, vẻ mặt biểu lộ sống sót qua tai nạn.

- "Quá khủng bố, loại khí tràng này, tôi ngay cả thở cũng không dám.”

Dương Húc Minh cười khổ một tiếng không vội trả lời. Hắn nhìn phía sau một hàng xác sống những kẻ lang thang, lại nhìn một chút phương hướng lối ra bãi đậu xe dưới đất. Mờ mịt nửa ngày, hắn mới cất lời:

- "Tiếp theo chúng ta nên làm cái gì?"

Dương Húc Minh nhìn về phía Ứng Tư Tuyết. Ứng Tư Tuyết nhún vai:

- "Ra ngoài chờ xem, đã Lý Tử tỷ chủ động xuất thủ, như vậy đã không còn là chuyện của chúng ta. Nói không chừng chúng ta vừa đi ra khỏi bãi đậu xe dưới đất, liền thấy Lý Tử chiến thắng trở về.”

Ứng Tư Tuyết rất lạc quan nói như vậy. Dương Húc Minh dẫn đầu ba người tạm thời rời khỏi khu vực hắc ám này, đi về phía bên ngoài.

Khi bọn hắn đi tới phía ngoài, mặt trời đã lặn xuống núi, không gian dần dần trở nên tối tăm mờ mịt, thành phố nơi xa đèn đuốc đã lẻ tẻ phát sáng lên.

Có thể đoán được, không bao lâu sau, ánh đèn thành phố sẽ nở rộ trong màn đêm. Nhưng mà ở vù ngoại thành, nơi cư xá bỏ hoang này, bọn Dương Húc Minh hoàn toàn vẫn chìm trong bóng tối đang ngày một đen đặc hơn.

Bốn phía không nhìn thấy một tia ánh đèn. Bầu trời âm trầm cũng không nhìn thấy bất cứ một ngôi sao nào.

Đứng ở ven đường chờ trong chốc lát, Dương Húc Minh cất lời nói:

- “Trời có vẻ muốn mưa hay sao?”

Nhạc Chấn Đào lại đột nhiên thọc eo của hắn, biểu lộ khuôn mặt anh ta trở nên cứng đờ. Bởi vì trong màn đêm âm trầm, chỗ sườn dốc cách đó không xa, chẳng biết lúc nào xuất hiện một thân hình đỏ rực, cơ hồ hòa hợp thành một thể với màn đêm.

Dương Húc Minh nhìn về phía bóng người áo đỏ, lập tức nhận ra thân phận của người này. Hắn khẽ nở nụ cười cất tiếng gọi:

- “Lý Tử!”

Nhưng khi người kia ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt Dương Húc Minh đông cứng lại…

Trong tia sáng u ám, Dương Húc Minh lờ mờ có thể nhìn thấy phía trước chính là khuôn mặt trắng bệch đờ đẫn của Lý Tử, cùng với đó là những vết thương bê bết máu.

Không giống với những tổn thương mà Lý Tử có lúc chết thảm biến thành Lệ quỷ, những vết thương này hoàn toàn là mới có…

Chậm rãi, Lý Tử đi về hướng Dương Húc Minh. Vài giây sau, rõ ràng vẫn vô cùng chậm rãi, cô trống rỗng vượt qua khoảng cách mười mấy thước, dừng ở trước mặt Dương Húc Minh.

Sau đó, trước ánh mắt chăm chăm khó tin của Dương Húc Minh, thân thể Lý Tử tựa như gốc cây bị chặt đứt rễ, lặng yên đổ vào người hắn, rồi hoàn toàn biến mất trong thân thể của Dương Húc Minh.

Một giây cuối cùng này, bên tai hắn nghe được là một tiếng kêu khẽ yếu ớt:

- "Chạy mau.”

Tiếng thì thào yếu ớt cơ hồ bị gió đêm thổi mất, chính là lời nói duy nhất của Lý Tử. Trên mặt Dương Húc Minh tràn ngập sự sợ hãi. Từ khi vừa mới bắt đầu đến bây giờ, đối mặt tất cả lệ quỷ cùng địch nhân, mọi việc đều thuận lợi, tựa hồ vô địch thiên hạ. Lần này Lý Tử vậy mà thua?

Hơn nữa còn thua nhanh như vậy, thua dứt khoát như vậy?

Dưới màn đêm đen tối, Dương Húc Minh có thể rõ ràng cảm giác được thể nội Lý Tử đang suy yếu đến mức độ nào.Thời điểm này, dù là hắn cũng có thể đánh bại cô ấy một cách nhẹ nhõm.

Quỷ Diện kia lại mạnh như vậy sao?

Ứng Tư Tuyết bên tai nói nhanh:

- "Còn sững sờ làm cái gì? Chạy mau đi! Lý tử trở về nhanh như vậy, chứng minh Quỷ Diện kia căn bản không có đi xa mà ở ngay tại phụ cận chúng ta!

Ngay cả Lý Tử đều không phải là đối thủ của cô ta, ba người chúng ta hiện tại đụng vào Quỷ Diện chính là thập tử vô sinh!"

Ứng Tư Tuyết vô cùng lo lắng nắm lấy tay Dương Húc Minh tay, cưỡng ép kéo lấy hắn chạy về phía ven đường.

Nơi đó xe bọn hắn đang đỗ. Hiện tại cả bọn nhất định phải mau chóng ngồi lên chiếc xe này rời đi!

Trong màn đêm, ba người hốt hoảng chạy thoát đi, tan tác tựa như chó nhà có tang.

Đèn xe ô tô nhanh chóng bật sáng rồi rời khỏi khu cư xá bỏ hoang này. Mấy phút sau,một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện đúng nơi đây, đứng trước khu cư xa, chính chỗ bọn Dương Húc Minh vừa rời khỏi. Cô ta nhìn xa xa xung quanh khu cư xa, thấp giọng lẩm bẩm:

- "Không có ai sao?”

Vài giây sau, bóng hình người phụ nữ lặng lẽ biến mất trong bóng đêm.

"Được rồi, không có ai thì không có ai. Dù sao sớm muộn cũng đều phải chết…”

Theo người phụ nữ này rời đi, khu cư xá bỏ hoang tăm tối lần nữa trở lại yên tĩnh. Chỉ có tiếng côn trùng rả rích không ngừng vang lên, tựa hồ đang cười nhạo tất cả người sống trên đời này.

………..

Quyển thứ tư [Không người sống sót] kết thúc. Tiếp tục quyển thứ năm [Huyết hà bỉ ngạn].