Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 534: Hận Thù Của Quỷ Diện




Trong bóng tối, Nhạc Chấn Đào không thể nhìn thấy khuôn mặt của người kia. Tuy nhiên, sát khí ẩn chứa trong lời nói của Quỷ Diện đã quá rõ ràng.

Hiển nhiên, kẻ này không hề cho Nhạc Chấn Đào vờ vịt nói nhảm nên mới hỏi thẳng câu vừa rồi.

“Nha Bà nào?... Tôi không hiểu cô đang nói gì cả. Tôi còn tưởng cô đến đây để đòi nợ, làm tôi sợ hãi cả buổi trời. Hóa ra không phải chủ nợ!.. Có lẽ cô nhận sai người rồi đấy?” Sau khi Nhạc Chấn Đào nói xong, chợt có tiếng cười nhẹ vang lên trong bóng tối.

“Đòi nợ à? Đúng rồi, tao tới đây để đòi nợ!

Tao hiểu rất rõ mùi hôi của Người nuôi quỷ tỏa ra từ cơ thể của mày... Nói đi, mày là ai? Mày làm nghề gì? Tại sao muốn chống đối lại bọn tao? Có bao nhiêu đồng phạm? Tất cả bọn bây lẫn trốn ở đâu?

Nếu mày sẵn sàng hợp tác, có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng.”

Giọng nói khô khốc của Quỷ Diện xé tan mấy câu tán phét của Nhạc Chấn Đào.

Thế là, Nhạc Chấn Đào lắc đầu, nói: “Được rồi... Vậy cô chính là Quỷ Diện, đúng không?” Anh ta nói tiếp, “Có phải cô là người đã gây ra tất cả những vụ giết người gần đây ở Cửu Giang không? Tại sao cô lại giết hại những người mà bản thân cô không hề quen biết gì cả? “

Dường như vấn đề này đâm trúng vào nỗi đau của Quỷ Diện thì phải. Mụ chỉ khịt mũi, rồi giở giọng ác liệt dần:

“Mấy thằng khốn đó đều là kẻ đáng chết! Bọn chúng là lũ ác nhân thất đức buôn người, mua bán phụ nữ. Bọn chúng đáng chết gấp ngàn lần đấy!”

Nghe xong, Nhạc Chấn Đào lẳng lặng nhìn cô, sau đó trả lời: “Nhưng ngay cả như vậy, bản thân những người phụ nữ bị xem là món hàng để mua bán ấy và những đứa trẻ mà họ sinh ra đều là vô tội mà? Nếu theo cô nói, cô giết bọn ác ôn buôn người đó là đúng, vậy tại sao cô không buông tha cho lũ trẻ vô tội?”

Quỷ Diện lạnh lùng nhìn anh ấy, hỏi ngược lại: “Những đứa trẻ đó đều là nòi giống do bọn tội phạm sinh ra, bẩm sinh là giống loài xấu xa, chẳng lẽ tao không nên giết à? Về phần những người... bị cưỡng hiếp và sinh con cho chúng mà không dám vùng lên phản khảng, thay vào đó còn thỏa hiệp với bọn buôn người, bọn chúng đã chuyển từ vai trò nạn nhân thành tòng phạm ở ngay thời khắc đó rồi. Do đó, dù những kẻ ấy có chết cũng chưa hết tội!

Nếu tất cả những người phụ nữ trong nạn buôn người đều tự sát, không bao giờ nhượng bộ, thị trường cho bọn buôn người ấy sẽ không tồn tại! Từ đó, cũng sẽ không còn những người phụ nữ bị bọn tội phạm ấy để mắt tới! Cho nên, bọn họ cũng đáng chết!”

Nhạc Chấn Đào nhíu mày thật sâu khi nghe những câu mắng chửi ác độc của Quỷ Diện.

Nhìn bóng dáng gầy gò trước mặt, anh ta nói: “Còn cô thì sao? Chẳng phải cô cũng không tự sát mà trở thành đồng phạm, thỏa hiệp theo bọn buôn người à? Tại sao cô không tự sát lúc bị bắt?”

Nghe Nhạc Chấn Đào nói xong, Quỷ Diện nở một nụ cười đầy nhạo báng.

“Bởi vì ngay từ đầu tao đã không tự sát, nên tao tự căm hận bản thân mình cả đời. Tại sao tao lại ngoan ngoãn như vậy? Tại sao tao lại nhát gan như thế? Tại sao lúc đó tao lại sợ chết như thế kia?

Nếu lúc ấy mà tao đủ can đảm để chống lại, cho dù đó là tự sát hay giết sạch cả gia đình kia, chắc là đời tao sẽ không bao giờ đau đớn như vậy.

Nỗi thống khổ và sự hận thù này là loại cảm giác mà một kẻ có gia đình hạnh phúc như mày sẽ không bao giờ cảm nhận được.

Và những người phụ nữ bị bọn buôn người bán đi cũng vậy! Họ đều tham sống sợ chết, không đủ can đảm phản kháng. Chắc hẳn trong lòng bọn họ cũng rất căm hận sự yếu đuối của chính mình.

Nên hiện tại, tao ở đây để giải thoát cho những người phụ nữ đang phải hối hận vì sao ngày xưa không phản kháng. Tao sẽ giúp họ làm những gì họ không có can đảm làm, và cũng giúp họ trả thù nốt.

Chuyện mà họ không làm được, ta sẽ làm thay họ, và làm gấp đôi! Chỉ có như vậy, đó mới là sự an ủi duy nhất cho những nạn nhân phụ nữ đã bị bọn khốn nạn kia hãm hại như tụi tao!

Phải giết sạch tất cả bọn buôn người ấy, thì chẳng còn ai trên thế gian này dám nhúng chàm thực hiện tội ác buôn người ấy nữa!”

Nhạc Chấn Đào lắc đầu khi nhìn về hình dáng gầy gò trước mặt.

“Ai cho cô cái quyền làm đại diện cho người khác? Dù cô nghĩ như thế, chưa hẳn những người phụ nữ kia lại đồng tình với cách làm này.

Dù đã chịu đựng tủi nhục nhưng cuối cùng họ đã có một gia đình ổn định, có con cái, có tuổi già yên ắng... nhưng hiện tại, cô đã hủy hoại hết tất cả mọi thứ.... Chẳng lẽ cô không cảm thấy áy náy dù chỉ một lần thôi à?”

Câu hỏi của Nhạc Chấn Đào không hề khơi dậy sự tức giận của Quỷ Diện.

Trong bóng tối, người phụ nữ gầy gò chỉ hờ hững nhìn anh.

“Mày hỏi tao lấy quyền gì mà đại diện cho người khác à? Vậy mày dựa vào quyền gì mà đại diện cho những người phụ nữ đó? Mày là một thằng đàn ông may mắn với một gia đình hạnh phúc; mày chỉ biết đứng từ vị trí cao hơn tụi tao rồi nhìn xuống, thốt lên những câu nói lạnh lùng. Mày biết cái đếch gì? Mày có hiểu cái cảm giác đau khổ và nhục nhã khi bị bọn buôn người lường gạt rồi bán tới một vùng đất xa xôi, cách xa quê hương là thế nào không?

Rồi mày có từng cảm nhận xem tao có cảm giác gì khi bị một người đàn ông lạ lẫm áp bức, đánh đập, hiếp dâm, thậm chí còn mang thai con của thằng khốn đó, mất luôn cả tự do và nhân cách tại một địa phương hoàn toàn xa lạ với chính tao hay không?

Bọn tao chấp nhận hiện thực, nhưng không đồng nghĩa là bọn tao không biết căm thù!

Trong chuyện này, một người phụ nữ từng bị sang tay từ bọn lái buôn này đến bọn lái buôn khác hàng chục lần sẽ hiểu rõ hơn một thằng đàn ông chỉ ở mỗi một nơi như mày! Hiểu rõ hơn gấp trăm ngàn lần đấy!”

Từng câu lạnh lùng của Quỷ Diện khiến Nhạc Chấn Đào cứng họng. Vài giây sau, anh ta lắc đầu, nói: “Nợ máu phải trả bằng máu, nghe sướng tai nhỉ? Nhưng chắc chắn là giết chóc và bạo lực sẽ không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Đây chỉ là phương pháp nhanh nhất nhưng cũng phát sinh hậu quả nặng nề về sau.

Không những thế, dù cô cũng là nạn nhân của nạn buôn người nhưng không có nghĩa là cô có quyền đại diện cho người khác. Không phải ai cũng có lối suy nghĩ cực đoan như cô.

Hiện tại, đây chỉ là do cô đang tự xoa dịu bản thân, tự tìm một cái cớ để biện minh cho tội ác của mình.

Cô đã giết rất nhiều người và phá hủy rất nhiều gia đình. Bất kể mục đích hay nguyên nhân ban đầu là gì, kể từ giây phút khi cô bắt đầu giết người, cô đã tự thay đổi vai trò của bản thân từ kẻ bị hại thành kẻ hại người rồi.

Cô của hiện tại có khác gì bọn buôn người đâu?

Cô và bọn chúng đều là tội phạm!”

Quỷ Diện vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có của mụ. Qua chừng vài giây, mụ trả lời:

“Mày cứ tỏ vẻ đạo đức giả như thế đi! Hạng người mang dáng chó như mày chỉ biết chém gió vài ba luận điệu để thoải thác.

Nếu mày rơi vào tình cảnh của tao, tao e là mày càng ra tay đáng sợ hơn nữa, còn giết nhiều người hơn cả tao!

Tao đang buồn nôn vì cái đáng vẻ đạo đức giả của mày đấy!”

Quỷ Diện dửng dưng tiến lên một bước rồi nói, “Mà tao đã thay đổi quyết định rồi. Mày hoàn toàn khiến tao cảm thấy tởm lợm.

Tao sẽ giết mày, rút gân lột da của mày, tận mắt chứng kiến mày rú thảm cầu xin tha thứ!”

Thấy Quỷ Diện đến gần, thầy Nhạc chau mày, tự hỏi mình không thể kéo dài thời gian hơn được à?

Nhìn người phụ nữ gầy gò trước mặt, anh ta thì thầm:

“Tiểu Thiến!”

Năng lực của vợ anh lập tức phát động.

....

Nhạc Chấn Đào sững sờ khi nhận ra mình vẫn đứng yên tại chỗ. Anh ta không bước vào thế giới ác mộng ư? Tại sao chứ? Rõ ràng là năng lực của vợ anh đã được kích hoạt rời cơ mà!

Nhạc Chấn Đào vô thức nhìn Quỷ Diện đang đứng trước mặt.

Giữa âm ảnh của bóng tối, Quỷ Diện nở một nụ cười lạnh lùng.

“Mày muốn chạy hả? Nằm mơ đi! Đêm nay, mày chết chắc rồi!”