Tất Cả Bạn Gái Của Tôi Đều Là Lệ Quỷ

Chương 71: Ký Ức Của Cô Gái




Dịch: BsChien

Nhóm dịch: Vô Sĩ

Nam sinh kia nói xong liền bước thẳng ra phía ngoài.

Chị chủ tịch Hội sinh viên đã tức giận đến độ toàn thân run rẩy, đứng bật dậy, giận dữ hét lên:

- Cậu đứng lại đó cho tôi! Cậu học lớp nào? Dám nói như vậy sao?

Nam sinh quay đầu lạnh lùng nhìn vào mắt bà chị:

- Làm sao? Thích đánh nhau hả?

Nói xong, nam sinh gườm gườm đôi mắt, chân mày xếch ngược lên, thân hình cao to hơn một mét tám cơ bắp cuồn cuộn, nét mặt tỏ rõ vẻ ngang ngược hung dữ.

Hắn cười gằn nói:

- Mày có thể gọi bạn trai mày đến đây solo với tao, hoặc mình tao chấp cả 2 đứa mày. Nếu mày éo có bạn trai thì gọi ai tới đây tao chơi hết.

Thích thì đến phòng hiệu trưởng đánh nhau luôn cũng được. Để thầy hiệu trưởng nhìn xem cán bộ hội Sinh viên lợi hại như thế nào!

Nam sinh cao lớn nhìn như lưu manh bụi đời, thái độ và lời nói ngang ngược bất chấp khiến bà chị cứng họng không biết đáp như thế nào. Bản thân chị ta cũng ý thức được hai bên thể trạng quá chênh lệch.

Thế là trước ánh mắt chăm chú của mọi người, chị chủ tịch Hội sinh viên gượng gạo quát:

- Loại người như cậu căn bản không có tư cách vào hội sinh viên chúng tôi!

Nam sinh kia liếc mắt khinh bỉ, xì một tiếng tỏ vẻ đếch cần rồi trực tiếp quay người rời đi.

Trong phòng học, Dương Húc Minh kinh ngạc há hốc mồm nhìn nam sinh kia bước ra cửa....

Đây không phải là sự việc phát sinh lúc hắn mới bước vào trường Đại học hay sao? Ngày đó nhìn thấy bà chị cán bộ Hội sinh viên quá phách lối, mà trong phòng mọi người đều im lặng, hắn bực quá đứng dậy chửi lộn với đối phương một hồi rồi bỏ đi.

Còn nữ sinh trên bục giảng kia thì lúc ấy hắn không hề để ý. Dù sao lúc đó cũng mới nhập học còn chưa biết ai với ai, ai với hắn cũng giống như khách qua đường.

Mà lúc đó thực sự hắn không quen biết Ngô Tư, cũng không nhận ra đối phương là bạn cùng lớp với mình.

Hóa ra giữa bọn hắn còn có chuyện như này? Dương Húc Minh thở dài, tâm tình có chút phức tạp.

Ngay giây phút nam sinh kia bước ra khỏi phòng, khung cảnh trước mắt Dương Húc Minh đột nhiên biến đổi.

Hắn không còn ngồi trong phòng mà đang đứng nơi hành lang lớp học, lúc này trời đã tối đen, trên bầu trời có thể nhìn thấy đầy ánh sao lấp lánh.

Cô gái Tiểu Tư đứng dựa lưng lẳng lặng ở góc tường, tay che miệng, tựa hồ như đang nức nở. Trong mắt của cô tràn ngập tuyệt vọng bi thương.

Cùng lúc đó, ở góc hành lang bên cạnh, có một nam sinh cao lớn quay lưng về phía này, đang nói chuyện với một nữ sinh. Trong gió đêm, thanh âm của nam sinh vang lên rõ ràng.

- Em à, em nói gì mà anh không hiểu được nha!

- Anh không hiểu thật hả? – Trong gió bay đến giọng của Lý Tử.

- Không hiểu thật mà!

- Vậy em giải thích cho anh một lần nữa, em thấy anh cũng rất tốt, nhưng mà em ghét anh, em không thích đi chơi với anh!

- Úi, sao lại ghét anh? Anh là bạn trai em mà?

- Vốn là bạn trai, nhưng bây giờ không phải, giận rồi!

- Oa! Tất cả là tại anh không đúng, em bỏ qua cho anh nha!

- Vậy phải xem anh có đủ chân thành không đã!

- Anh phải làm sao thì em mới tính là chân thành đây?

- Qua đây hôn em nè!

- Úi, ngon vậy sao? Tới luôn nè!

- Không không, đừng có mà nghĩ bậy, không có bảo anh hôn em, là hôn cái nhẫn của em đây.

- Mm mm… Hôn nhẫn làm gì, anh thích hôn người cơ!

- Hôn nhẫn thôi nha, để thề rằng cả đời này chỉ yêu một mình em! Em vốn không thích nói suông lời yêu đương ong bướm, tính em vậy đó, sở hữu rất mạnh. Nếu sau này anh có cô gái nào khác hoặc là bạc tình bội nghĩa thì em sẽ giết anh, rồi hai chúng ta làm một đôi vợ chồng nhà quỷ.

- …Em…

- Làm sao nào?

- Làm sao phải căng thẳng như thế, chuyện đâu còn có đó mà em!

- Anh đừng có mà nói nhảm để lảng tránh nha! Lời trước đây anh mới nói giờ lại định chối à? Anh bảo anh muốn cưới em, sống cả đời bên cạnh em? Em cần bằng chứng cho sự chân thành! Thề đi mới được.

- Haizz... Cái này.... Anh bây giờ còn có cơ hội để hối hận hay sao? Hic.

- Anh có thể thử một chút, đùa giỡn với tình cảm của em, tội lỗi sẽ càng chất chồng.

- Ha ha ha! Anh nói đùa thôi, Lý Tử xinh đẹp đáng yêu như thế, anh sao có thể hối hận được.

- Thề đi.

- Ok

Trong góc hành lang, nam sinh cao lớn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn trên tay nữ sinh đối diện.

Mà trước mặt Dương Húc Minh, cô gái khóc thút thít đã ngồi bệt trên mặt đất, tuyệt vọng thống khổ đem mặt vùi vào trong đầu gối.

Bả vai gầy yếu của cô gái run rẩy theo từng cơn nức nở. Nhìn bộ dáng tuyệt vọng ấy, Dương Húc Minh tâm tình phức tạp. Hắn vô thức bước tới trước mặt cô gái rồi khẽ nói:

- … Tiểu Tư…

Trong bóng tối, Tiểu Tư ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch cùng hai dòng lệ máu đang chảy ròng ròng nhìn thật kinh khủng, trong mắt cô ta không hề có chút gì bi thương, chỉ có sự lạnh lẽo oán độc.

Dương Húc Minh giật mình kinh ngạc, hắn chưa kịp phản ứng thì Tiểu Tư duỗi tay ra, trong chớp mắt chụp lấy cổ tay hắn. Một cảm giác lạnh như băng trong chốc lát lan tràn toàn thân Dương Húc Minh.

Trước mắt hắn đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh, tựa như hắn đang được xem một cuốn phim đầy hình ảnh và âm thanh sống động.

Đó là cảnh một nam sinh cao lớn và cô bạn gái cùng lớp Lý Tử lần đầu hẹn hò, một cô gái lặng lẽ đứng xa xa phía sau lưng nhìn bọn hắn tình cảm ngọt ngào cười đùa vui vẻ.

Đó là cảnh nam sinh kia cùng bạn gái lần đầu tiên hôn nhau. Trong bụi cây âm u cũng có một cô gái đứng đó nhìn qua, đôi vai gầy run lên nhè nhẹ trong nỗi đau khổ của người thứ ba.

Đó là cảnh nam sinh ấy cùng bạn gái cãi lộn, giận dỗi nhau. Cách đó không xa, trên một cái ghế dài ven đường, một cô gái mặt không biểu tình lặng lẽ nhìn sang.

Đó là cảnh đôi tình nhân lần đầu tiên vào nhà nghỉ để lao động, phòng bên cạnh có một cô gái mặt lạnh lùng dựa vào tường, nghe tiếng thở dốc sát vách, cảm thụ được trên tường truyền đến chấn động…

Mỗi giờ mỗi khắc, sau lưng đôi tình nhân kia hầu như đều có ánh mắt một cô gái chăm chú theo dõi. Cô gái buồn tủi lặng lẽ nhìn họ hạnh phúc ngày qua ngày.

Cuối cùng, một cảm giác lạnh ngắt đóng băng cả người Dương Húc Minh. Hắn cảm giác hai tay của mình như rơi vào vũng bùn, bốn phương tám hướng đều có lực lượng mạnh mẽ lôi kéo hắn.

Thân thể Dương Húc Minh tựa hồ rơi vào bóng tối, không ngừng rơi xuống, rơi xuống… Suy nghĩ của hắn càng lúc càng trì trệ, ánh mắt hắn dần dần tan rã…

Đột nhiên, ngọn nến đầu giường Dương Húc Minh bốc cháy rừng rực. Ánh nến bừng lên xua tan hắc ám lạnh lẽo trong phòng ngủ.

Trong nháy mắt, Dương Húc Minh choàng tỉnh từ trong cơn mê man kỳ quái. Hắn mở mắt, hoảng sợ nhìn thấy hai tay mình đã có một nửa chìm vào trong quyển nhật ký.

Quyển nhật ký nhìn khá bình thường vậy mà hiện tại như một cái đầm lầy đang thôn phệ thân thể Dương Húc Minh. Mà từ khi hắn tỉnh lại, tốc độ thôn phệ chẳng những không dừng lại mà còn tăng lên vùn vụt. Thân thể hắn bị sức mạnh to lớn lôi kéo về phía trước, cả người gần như sắp bị hút vào trong quyển nhật ký…