Tay Bắn Tỉa Ở Sarajevo

Chương 38




Edit: Dờ

Linne không ngờ lại thua trong tay chính thầy giáo của mình. Nói thật, cậu không thấy mất mặt. Dù là ai trong hai thầy trò thua trong tay người còn lại thì đều không phải chuyện mất mặt.

Điều khiến Linne bất ngờ là Grenkins không giết cậu ngay lập tức, nếu Grenkins nhận lệnh làm nhiệm vụ, vậy tức là Quân đội Nhân dân đã mệnh lệnh không được giết cậu ngay. Nói cách khác, trong tay cậu còn thứ gì đó mà họ cần, cậu phải mau chóng tìm ra đối phương cần gì, đó là bí mật để sống sót. Chỉ khi nắm giữ kẻ địch trong tay thì mới có thể nắm giữ mạng sống của mình.

"Cậu khiến ta rất thất vọng, Lev." Grenkins thở dài.

Linne không hề thấy áy náy: "Thầy biết đấy, em chưa bao giờ là một đứa học trò ngoan. Nếu thầy muốn một cậu học trò ngoan ngoãn đáng yêu biết vâng lời thì chúng đầy ở trường học, thầy không cần lãng phí thời gian vào em."

Grenkins cười phá lên. Đây là điểm mà ông thích nhất ở Linne, họ đều là người không tuân theo quy tắc, họ cũng có bản lĩnh để phá vỡ quy tắc. Tuy rằng lần này thứ Linne phá vỡ không phải là "quy tắc", mà là "nguyên tắc".

"Lev, hẳn cậu đã biết, có những quy tắc bắt buộc phải tuân theo. Cậu đi theo địch, đây là giới hạn cuối cùng."

"Vậy thì có lẽ định nghĩa về giới hạn cuối cùng của chúng ta không giống nhau lắm."

"Linne Lev!"

Linne bình thản nhìn người thầy cũ: "Thầy, em rất tiếc phải đưa ra quyết định này, em biết sẽ khiến thầy thất vọng, nhưng em không hối hận. Em biết mình đang làm gì, em đã làm chuyện đúng đắn, em báo thù cho Roman, đó là nguyên nhân em giết Baleramović --- để rửa sạch nỗi oan cho mình và Roman. Đó không phải là hành vi cố ý nhắm vào Quân đội Nhân dân, đó là mối thù cá nhân của em, Roman và Baleramović. Em đã hộ tống lương thực tới doanh trại nạn dân, nó đã đến được với những người nên sở hữu nó. Thầy hỏi em đã làm gì ư? Thầy nghĩ em theo địch? Nếu thầy nghĩ như vậy thì thật đáng tiếc, thưa thầy. Em không thể thay đổi suy nghĩ của thầy, em chỉ có thể thay đổi hành động của bản thân, thay đổi cuộc sống của chính mình."

Grenkins ngồi xuống nhìn thẳng vào cậu: "Vậy thì, ta cũng không thể thay đổi suy nghĩ của cậu, phải không?"

Khuôn mặt Linne lạnh lẽo đến cực độ: "Đúng vậy."

Grenkins gật đầu, lấy ra một tấm ảnh chụp: "Vậy chúng ta hãy nói những chuyện có thể thương lượng đi. Cậu đã từng được huấn luyện chịu đựng tra tấn và kháng thuốc độc, tra tấn hay hạ độc cậu thật là lãng phí thời gian, cậu cũng không sợ chết, không có người thân và bạn bè, ta biết rất rõ ràng, cho nên cậu gần như không có nhược điểm. Nhưng dạo này, hình như Reto Fabrizi Solonazarov rất thân mật với cậu?"

Linne biết không sớm thì muộn Grenkins cũng điều tra ra. Lính bắn tỉa phải là một điều tra viên xuất sắc trước tiên: "Vội vàng tiến vào giai đoạn hăm dọa như vậy sao? Chúng ta nói thẳng đi, thầy ạ. Quân đội Nhân dân muốn biết ai là người đã tiết lộ đoạn ghi âm Baleramović nhận tội cho đài truyền hình, phải không?"

"Ta cần một cái tên. Cậu phối hợp một chút, chúng ta có thể chấm dứt sớm."

"Em không biết. Chuyện này nằm ngoài ý định của em."

Grenkins nhướn mày nhìn Linne, như thể đang cân nhắc xem cậu có nói dối hay không: "Cậu không tham gia?"

Linne bất đắc dĩ: "Em tham gia kiểu gì? Baleramović đề phòng em còn hơn cả phòng trộm."

Grenkins biết Linne không thể đích thân ghi âm: "Nhưng cậu đã giết hắn ta, cậu biết hắn ta xuất hiện ở sân bay, điều đó thật là bất thường. Dưới tình huống thông thường, hắn ta hẳn là sẽ ở trung tâm chỉ huy bên ngoài. Nhưng hắn ta lại tự lên chiến trường, trung tâm chỉ huy ở khách sạn thì chỉ còn lại một đống xác chết. Cậu nên nhìn thấy vẻ mặt của bộ chỉ huy lúc đó, họ chỉ muốn xé tan xác cậu."

Linne nói dối không chớp mắt: "Em không biết ông ta sẽ xuất hiện ở sân bay. Em vào sân bay chỉ để đảm bảo lương thực được vận chuyển an toàn, em không hề biết ông ta sẽ ở đó. Lúc nhìn thấy Baleramović, em cũng rất kinh ngạc, chính ông ta dâng tận cửa, đương nhiên em phải nắm lấy cơ hội và giết ông ta."

"Cho nên chỉ là do cậu may mắn?"

"Trước kia em đã đủ xui xẻo lắm rồi, không phải sao? Phải có lúc vận may ập tới chứ."

Thực ra rất khó để Linne hoàn toàn phủi sạch liên quan đến chuyện này, nhưng nếu cậu không kiên quyết giả ngu thì sẽ khiến Holly bị liên lụy.

Đoạn ghi âm kia còn khiến Quân đội Nhân dân nhục nhã hơn cả cái chết của Baleramović. Baleramović chết trên chiến trường, một quân nhân có quân hàm cao đến đâu thì chết trên chiến trường là điều vô cùng bình thường, cho dù có chết một cách thảm hại nhất thì cũng có thể đổ tại vận đen, không đến mức khiến người ta nghi ngờ hệ thống quân đội. Nhưng đoạn ghi âm ấy đã tát Quân đội Nhân dân một cú đau điếng, không chỉ phản ánh sự vô trách nhiệm của một sĩ quan cấp cao mà còn thể hiện sự hủ bại vô năng của cả hệ thống quân đội, đánh thẳng vào lòng tin của nhân dân với quân đội. Nếu không tìm ra người ghi âm, ai biết kẻ đó còn nắm giữ nhược điểm nào của quân đội? Đây mới là lý do quan trọng nhất làm cho cả bộ quốc phòng mất ăn mất ngủ!

Cho nên một khi Holly bại lộ, cô sẽ phải đối mặt với kết cục khủng khiếp. Linne biết lời cậu nói với Grenkins rất khả nghi, nhưng cậu không cần lo lắng, chỉ cần không có chứng cứ thì họ chỉ có thể nghi ngờ suông, vẫn tốt hơn là Holly bị bại lộ. Nếu cần thiết, Linne không ngại hy sinh bản thân để bảo vệ Holly.

"Xem ra ta không thể đào được tin tức gì từ cậu." Grenkins nhún vai, "Cậu còn gì muốn nói không? Nghĩ cho kỹ nhé, ngài thượng tá của cậu cũng đang ngàn cân treo sợi tóc đấy."

Linne biết đây là ám hiệu trao đổi tin tức: "Em chỉ có thể cho thầy biết một số thứ, nhưng nó có đáng giá hay không thì thầy phải tự xác nhận."

Grenkins cười: "Xem ra cậu thật sự lo lắng cho Solonazarov. Cậu thích hắn ta? Trước kia dường như cậu chưa bao giờ tỏ ra hứng thú với đám con trai. Tên đó chẳng phải hơi lớn tuổi quá so với cậu sao? Vì sao lại thích hắn ta?"

"Thỉnh thoảng đổi khẩu vị mà thôi."

"Chỉ là đổi khẩu vị?"

"Không thì sao? Chẳng lẽ thầy nghĩ em sẽ thề sống chết với hắn ta? Đùa không vui đâu thưa thầy. Có thể em xung đột với thầy trên phương diện chính trị nhưng em chưa đến mức hoàn toàn biến thành một người khác được."

Grenkins biết trước kia Linne "chơi bời" đến mức nào: "Nhưng cậu bằng lòng hộ tống lương thực giúp Bosnia vì hắn ta?"

"Baleramović đã ép em đến đường cùng, hắn ta cứu em một lần, em trả nợ mà thôi." Linne nhếch miệng, ra hiệu cho Grenkins tới gần: "Thực ra em có thể nói cho thầy biết một ít bí mật của ngài thượng tá. Nếu thầy không nhắc thì em cũng quên khuấy mất. Lúc trên chiến trường, hình như hắn ta gọi điện thoại cho Baleramović, không biết bọn chúng đã nói gì, cũng không biết có ghi âm điện thoại hay không. Bây giờ điện thoại đã có chức năng ghi âm chưa? Em nghe nói đã có công nghệ này rồi."

"Hắn ta gọi cho Baleramović? Hắn ta biết Baleramović ở đâu?"

"Em nghe lính thông tin nói vậy. Hai kẻ đó đã trò chuyện một lúc, sau đó Baleramović và đám Croat cùng nhau đến sân bay."

"Chẳng phải cậu rất thân thiết với Solonazarov sao? Không hỏi hắn ta cụ thể ư?"

Linne nhún vai: "Chỉ là chơi đùa thôi mà, hắn ta cũng không tin tưởng em, chẳng tiết lộ chuyện gì cho em cả."

Grenkins trầm ngâm: "Dù gì cũng là người từng thân mật, cậu bán đứng hắn ta như vậy sao?"

Linne nghiêm túc nói: "Thầy, thầy muốn chứng minh em phản bội quốc gia và dân tộc mình chỉ vì một người đàn ông, từ khi bắt em thầy đã bám vào cái lập trường ấy để tra khảo em, nhưng thầy sẽ không bao giờ biết được đáp án, bởi vì sự thật không phải như vậy. Thầy từng dạy em, quan sát và phân tích không được mang theo lập trường giả định, nó sẽ che mờ tầm mắt, hạn chế lối tư duy, cuối cùng tạo ra sai lầm to lớn. Nhưng chính thầy cũng phạm sai lầm. Thầy muốn nghe đáp án như vậy sao? Thầy vất vả dạy dỗ nên một đứa học trò phản bội vì một tên Bosniak không biết nhảy từ xó xỉnh nào ra?"

Grenkins im lặng. Linne rất hiểu ông, cậu nói trúng tim đen của thầy giáo mình.

"Em biết em đang làm gì, thầy ạ. Em biết em đã lựa chọn điều gì, em biết hậu quả mà mình phải gánh vác." Linne nói thật lòng: "Lựa chọn thuộc về chính em, em hành động theo nguyên tắc của lòng mình, em vẫn luôn có tín ngưỡng của bản thân, sẽ không bao giờ bị thay đổi chỉ vì một người đàn ông. Nếu thầy coi em như một thằng lụy tình, yếu đuối, dễ dàng dao động như một ngọn cỏ mỏng manh bị gió thổi bay, vậy thì đó là sơ suất của chính thầy, không phải của em."

Linne rất hào sảng và phóng khoáng, vẻ mặt vô cùng kiên định, vẫn là đứa học trò thiên tài ngày xưa của Grenkins.

Grenkins đã từng thấy rất nhiều thần đồng thiên bẩm, và sự thật là nhân loại chưa bao giờ thiếu thiên tài, nhưng người thực sự có thể đạt tới đỉnh cao thì lại rất ít, cũng chẳng phải do họ không đủ năng lực, khuyết thiếu tài hoa, trái lại điểm quan trọng nhất của một thiên tài không phải là tài năng mà là ý chí, cái mọi người hay gọi là "cố chấp" và "vọng tưởng". Chuyện mà họ quyết tâm làm thì sẽ làm đến cùng một cách kiên trì và bền bỉ, năm này qua năm khác không ngừng hướng tới mục tiêu, không để bị quấy nhiễu bởi bất kỳ kẻ nào.

Linne là điển hình của loại người ấy, đó cũng là lý do quan trọng khiến Grenkins ưng ý cậu. Ông có thể nghi ngờ lập trường chính trị của Linne, có thể nghi ngờ xu hướng tính dục của Linne, nhưng ông không nên nghi ngờ ý chí của cậu. Ông quen Linne hơn mười năm, nếu có chuyện gì đó khiến Grenkins nghi ngờ Linne thì đó chắc chắn không bao giờ là ý chí. Bởi vì nếu Linne là một kẻ yếu đuối bạc nhược thì hôm nay cậu đã chẳng trở thành tay bắn tỉa xuất sắc nhất Nam Tư và giết chết thượng tướng của Quân đội Nhân dân trên chiến trường.

Nhưng nếu Reto Fabrizi Solonazarov là người ghi âm, Grenkins nghĩ điểm đáng ngờ cũng rất nhiều. Đường đường là thượng tướng Quân đội Nhân dân sao lại có thể thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình với quân địch qua điện thoại? Vì sao? Baleramović bị nắm thóp?

Cứ cho là Solonazarov thật sự ghi âm, nhưng việc ấy càng khó hơn. Cả sự kiện này đã biến thành tiết mục đấu tranh chính trị, là cuộc chiến của chính phủ Bosnia và Quân đội Nhân dân. Trừ khi Serbia tuyên chiến với Bosnia ngay lập tức, bằng không bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Chưa nói tới chuyện Quân đội Nhân dân không có chứng cứ xác thực chứng minh Solonazarov đã ghi âm, cho dù có, chuyện lớn như một quốc gia tuyên chiến với một quốc gia khác này phải được thành lập trên cơ sở hợp lý, không thể để sách giáo khoa lịch sử sau này viết là "vì Bosnia đã phơi bày sự hủ bại của chính quyền Serbia nên Serbia tuyên chiến với Bosnia" được. Nếu lịch sử ấy được truyền tới đời sau, ai là người mất mặt?

"Bộ chỉ huy ra lệnh cho ta, dù có lấy được tình báo hay không thì cũng bắn chết cậu ngay sau khi kết thúc." Grenkins cũng không giấu giếm, "Linn, ta rất tiếc."

Ông rất hiếm khi gọi Linne như vậy, đây là biệt danh mà người lớn gọi con cháu. Nhưng Linne chẳng còn tâm trạng quan tâm đến kết cục của mình: "Thầy vẫn chưa nói Reto ngàn cân treo sợi tóc là sao."

"Hóa ra cậu vẫn lo cho hắn ta." Grenkins trêu chọc: "Có điều lần này là do hắn ta tự làm bậy thôi. Chúng ta bồi dưỡng một tên gián điệp Croatia, vừa hay là bạn thân của Solonazarov, quan hệ của hai người rất thân thiết. Sau khi cậu gián điệp về Bosnia thì đã âm thầm liên hệ với lính đánh thuê Croatia để giúp Baleramović trong chiến dịch giành lương thực, kết quả là bây giờ Croatia phát hiện ra có nội gián, họ đang tiến hành điều tra toàn diện, đã nghi ngờ cậu gián điệp nhỏ của chúng ta rồi. Solonazarov thân thiết với cậu ta như vậy đương nhiên cũng bị nghi ngờ đồng lõa, nghe nói bên quân đội đã bắt Solonazarov. Kết bạn không cẩn thận nó thế đấy."

Linne thầm giật mình. Eric Bronravo vậy mà lại là gián điệp!

Anh ta bị người Serb tẩy não sao? Hay vì sinh tồn mới phải làm gián điệp? Là anh ta đã liên hệ với lính đánh thuê để giúp Baleramović? Một khi mượn lính, Bosnia sẽ càng thêm hiềm khích với Serbia, quan hệ đồng minh tốt đẹp với Croatia bỗng tràn đầy nguy cơ. Đó đúng là điều mà Serbia muốn. Nhưng hãy nhìn vào kết quả của trận chiến này --- Bosnia–Herzegovina đã thắng, lấy được lương thực cứu tế. Trái lại Bronravo bại lộ thân phận, liên lụy đến người bạn thân của mình. Quan trọng nhất là, Serbia thua trận khiến cho thanh danh không thể vãn hồi, tên gián điệp được tính toán kỹ lưỡng để cài cắm vào nay cũng bại lộ dễ dàng.

Đi một vòng lớn, thê thảm nhất vẫn là Serbia. Chuyện quái gì vậy? Nào có ai cài gián điệp mà lại khiến mình tổn thất nghiêm trọng đến thế, trái lại kẻ địch thì toàn thắng? Gián điệp kiểu gì vậy?

Điều này hoàn toàn vô lý!

Nhưng chính miệng Grenkins đã thừa nhận Bronravo là gián điệp, chẳng lẽ còn giả được?

Trong khoảnh khắc, Linne thực sự rối bời, cậu không suy nghĩ được gì nữa. Cậu có linh cảm Eric Bronravo không đơn giản như vậy. Cho dù một người có thể thay đổi hoàn toàn sau khi trở thành gián điệp thì vì sao Serbia có thể yên tâm để anh ta gánh vác công việc ấy? Quân đội Nhân dân còn chưa vô lý đến thế. Nếu Bronravo thực sự bị phán tội gián điệp thì chắc chắn Reto cũng không được yên thân. Bronravo vô tình liên lụy Reto hay cố ý hãm hại? Vốn dĩ quân chính phủ Bosnia không muốn Reto ra mặt, liệu có phải vì hắn cũng tham gia vào sự kiện này? Serbia, Bosnia và Croatia có quan hệ rắc rối phức tạp, vũng nước đục này rốt cuộc sâu tới nhường nào, có thế lực nào khác tham dự hay không, Linne không thể biết được đáp án ngay lúc này.

"Được rồi, ta đã nói hết những gì cần nói." Grenkins đứng lên, đi ra phía sau lấy súng: "Ta hy vọng cậu hãy hiểu cho ta, trước tiên ta là một quân nhân, sau đó mới là thầy giáo của cậu. Nếu bộ chỉ huy đã có lệnh, ta buộc phải chấp hành.' Ông nhắm nòng súng vào Linne.

Linne bình tĩnh nhìn họng súng đen ngòm, ánh mắt rất kiên định: "Thầy, chúng ta đánh cược đi."

- -----------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không phải Linne cố ý bán đứng thượng tá đâu he, chỉ là cậu không muốn người ta nghĩ Reto là điểm yếu của cậu, lấy điều đó để gây bất lợi cho Reto.