Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 10




Từ hạ sang thu đến đông chí, mấy tháng trôi qua chớp nhoáng, qua Trung thu, lại qua đêm giao thừa. Kỳ Sóc đã học việc ở Cảnh Tường Trai được mấy tháng, dần quen với mấy người trong tiệm, không còn sợ hãi ngại ngùng như trước nữa. Kỳ Diễn An thường xuyên tới thăm cậu, dạy cậu viết chữ tính toán. Mỗi khi Kỳ Sóc nhìn thấy Kỳ Diễn An thì rất vui mừng, một đôi mắt ngây thơ lóe lên ánh sáng, tựa như những vì tinh tú tản mát, gương mặt thanh tú cũng trở nên sinh động không ít.

Chớp mắt đã đến tiết nguyên tiêu. Kỳ, Hứa hai nhà tụ họp trên thuyền hoạ, cùng nhau trải qua ngày hội. Hai nhà thân thiết nhau đã mấy đời, dựa theo suy nghĩ của hai gia trưởng, rất có ý tác hợp Kỳ Diễn An cùng với Hứa gia nữ Hứa Uẩn Ngọc, dù sao hai nhà giao hảo, thân càng thêm thân chẳng phải là tốt hơn à?

Đêm Thượng Nguyên, thuyền hoạ du ngoạn qua mặt hồ, tiếng ca lượn lờ. Trên tiệc rượu, hai nhà nói chuyện vui vẻ. Chỉ có Kỳ Diễn An như ngồi kim châm. Hắn sớm đã bị đèn trời từ từ bay lên bên ngoài, đèn hoa sen phiêu bạt trên hồ cùng với sự náo nhiệt khắp phố hấp dẫn ánh mắt, chỉ cảm thấy thời gian tốt như vậy lại lãng phí ở trên thuyền giả lả, phụ thuộc gió trăng quá mức không thú vị.

"An nhi."

Tâm tư Kỳ Diễn An sớm chạy lên chín tầng mây, chợt nghe được mẫu thân gọi hắn, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.

Kỳ phu nhân dịu dàng nói: "An nhi, Ngọc nhi nói mẫu đơn ở xuân viên nở đẹp lắm, đợi năm nay hoa nở, chúng ta sẽ cùng Ngọc nhi đi ngắm hoa. ”

Hứa Uẩn Ngọc ngồi đối diện Kỳ Diễn An cao ngạo, hếch khuôn mặt xinh đẹp tiêu chuẩn của nàng lên, một vẻ "Ta mời ngươi ngươi còn dám không đi."Bộ dáng điêu ngoa, nhưng mỗi khi đối mặt với Kỳ Diễn An sẽ bớt đi vài phần thất thường, bại lộ sự ngượng ngùng của tiểu cô nương.

Kỳ Diễn An đã quen làm theo ý mình, hiển nhiên không phải quý nhân có thể khiêm tốn, ngồi trên thuyền gần ba canh giờ cũng thực sự cáu kỉnh, vì vậy hắn thở dài nói: "Hoa táo tàu tuy nhỏ nhưng có thể kết trái. Tuy lá dâu mềm nhưng có thể cho tằm ăn. Thật nực cười khi bông hoa mẫu đơn to bằng cái thùng mà chẳng làm được gì, chỉ còn lại những cành trống sau khi hoa tàn." (1)

Kỳ Chính Tắc nghe xong sắc mặt thay đổi, trừng mắt nhìn Kỳ Diễn An một cái, nói với Hứa Ích Nhân ngồi bên cạnh: "Ta đây không nên nuông chiều hư hỏng như vậy, không nên để nó lên mặt bàn, trở về nhất định phải dạy dỗ tiểu tử này một phen. ”

Kỳ Diễn An bĩu môi, nghĩ thầm người đánh con còn ít à?

Kỳ phu nhân vội vàng hòa giải: "An nhi sợ xấu hổ đấy thôi, thật ngại quá. Phải không, An Nhi? ”

Tiểu cô nương ngồi đối diện nhẹ nhàng nhíu mày, tò mò nói: "Ngươi cảm thấy hoa mẫu đơn vô dụng, không thích hoa mẫu đơn, vậy ngươi thích hoa nào?"

Kỳ Diễn An vừa định nói ta đường đường là nam tử hán, sao phải thích hoa? Nhưng đúng vào lúc này, trong đầu hiện lên một ý niệm, thốt lên: "Tường vi, kim ngân nở rộ, huân hương thơm khắp thôn." (2)

Hứa Uẩn Ngọc suy tư trong chốc lát, thần sắc sống động nói: "Kim ngân…Tường vi... Vậy ngươi thích Tường Vi? Chuyện nào có đáng gì, chúng ta đi xem hoa tường vi là được. ”

Trong lòng Kỳ Diễn An yên lặng thở dài, ta nói là kim ngân mà.

Kỳ Sóc yên lặng ngồi trên giường, cong chân, nâng má, nghe những người khác trong phòng tán gẫu. Lúc này, ngoài phòng đột ngột vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo tiếng của Kỳ Diễn An "Tiểu Sóc", Kỳ Sóc vội vàng nhảy xuống giường mở cửa.

Còn chưa đợi Kỳ Sóc nói chuyện, Kỳ Diễn An đã hưng phấn hạ thấp giọng nói: "Mau thay quần áo... Đi chơi với ta."

Đợi đến khi Kỳ Sóc thay xong quần áo, đang nghi hoặc đã trễ như vậy, lão gia và phu nhân sao có thể cho phép ra ngoài, Kỳ Diễn An đã cho ra đáp án. Kỳ Diễn An không dẫn Kỳ Sóc ra cửa lớn, mà là đi đến nơi trăng rơi xuống đất trong đại viện.



Kỳ Sóc hiểu rõ, nói với Kỳ Diễn An: "Ta ở chỗ này, Chờ thiếu gia trở về. ”

Kỳ Diễn An giơ tay lên gõ đầu cậu một cái, cười nói: "Nói cái gì nói ngu ngốc, đương nhiên ngươi đi chơi với ta.”

Kỳ Sóc không có thân thủ tốt như Kỳ Diễn An, mượn ghế dựa, mất một phen công phu mới được Kỳ Diễn An dùng dây thừng kéo ngồi lên tường. Một khắc kia, Kỳ Sóc thu hết kinh thành nhộn nhịp ngày thượng nguyên vào đáy mắt, quên mất quẫn bách vừa rồi trèo lên đầu tường, còn có bất an vì làm ra chuyện này. Trong tầm mắt, không phải bốn bức tường đoan chính của Kỳ phủ, không phải là bàn tính và tơ lụa của cảnh Tường Trai, mà là một ngọn đèn trời bay về phía trăng tròn, con đường dài du khách như dệt lửa và hoa bạc, còn có một cụm tuyết trên mái hiên. Đây là cảnh sắc cậu chưa bao giờ nhìn thấy trước đây.

Kỳ Diễn An nhéo nhéo hai má thịt Kỳ Sóc gọi tên cậu, Kỳ Sóc lúc này mới tỉnh, hai mắt tròn trịa nhìn Về phía Kỳ Diễn An.

Trong ánh đèn vạn nhà, Kỳ Diễn An nhếch khóe môi: "Sững sờ gì đó. ”

Dứt lời thì nhảy xuống phía dưới, tư thái nhẹ nhàng rơi xuống đất vững vàng. Hắn hét lên với Kỳ Sóc: "Tiểu Sóc, nhanh lên! ”

Kỳ Sóc cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Kỳ Diễn An thấy cậu sợ hãi, cười ha ha, mở rộng hai tay hướng cậu hô: "Nào, ta sẽ bắt được ngươi. ”

Kỳ Sóc cảm thấy càng ngày càng choáng váng, trong lòng dâng lên cảm giác muốn nhảy xuống không chùn bước. Khi cậu còn chưa ý thức được mình đang làm cái gì, đã tung người nhảy lên, đụng phải Kỳ Diễn An ở phía dưới đón mình.

Bởi vì lao xuống phía dưới, Kỳ Diễn An lùi lại vài bước, sau khi đứng vững thì vỗ vỗ lưng Kỳ Sóc mới buông cậu ra: "Nhìn ngươi gầy thế này, không ngờ ngươi cũng khá nặng nha."

Kỳ Sóc luôn không hiểu thế nào là giỡn, chỉ nghĩ người bên ngoài cũng nghiêm túc như cậu, coi lời nói của Kỳ Diễn An là thật cho rằng mình quá nặng. Kỳ Sóc nhìn về phía thiếu niên mắt ngọc mày ngài, đặc biệt nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Sau này ta sẽ ăn ít một chút. ”

Kỳ Diễn An tiện tay xoa xoa đầu cậu: "Ngươi đấy, phải ăn nhiều mới tốt. ”

Nói xong, Kỳ Diễn An thúc giục nói: "Chúng ta đi nhanh đi, bằng không lề mề thêm một lát nữa, người ta tan cuộc rồi. ”

Đêm Thượng Nguyên đường phố dài rất sôi động. Có đôi lứa yêu nhau ôm đèn lồng cá chép, có văn nhân mặc khách ngâm thơ làm phú. Xa xa có thể nhìn thấy vũ nữ trên tầng cao của tửu lâu uyển chuyển thướt tha, giữa hồ còn truyền đến tiếng ngâm xướng cùng âm thanh đàn sáo của ca nữ. Những điều Kỳ Sóc chưa từng thấy đêm nay đều thấy cả, cậu tò mò trợn tròn mắt, ánh mắt đều nhìn thẳng. Kỳ Diễn An quay đầu lại nhìn, thấy Kỳ Sóc đang nhìn xung quanh, nhìn chỗ nào cũng cảm thấy mới mẻ. Kỳ Diễn An trong nháy mắt cảm thấy, một đứa trẻ vừa ngốc nghếch vừa dễ lừa gạt như Kỳ Sóc mới dễ dàng trở thành mục tiêu của bọn buôn người nhất, vươn tay nói với Kỳ Sóc: "Nơi này nhiều người, ngươi mau giữ chặt ta đi, chớ để lạc mất.”

Kỳ Sóc nghe Kỳ Diễn An nói xong mới đột nhiên phục hồi tinh thần từ trong phồn hoa tựa như mộng cảnh, không dám nhìn lung tung, vội vàng túm lấy ống tay áo Kỳ Diễn An, sợ bị lạc mất. Một đường đi theo Kỳ Diễn An đến tháp Lưu Ly ở phía nam thành, xung quanh có rất nhiều người bán đèn trời, trong ngoài có mấy vòng người. Người trong vùng này mỗi khi tới lễ hội thường sẽ thả đèn trời cầu nguyện, các loại nguyện vọng khác nhau tương ứng với đèn trời có hoa văn khác nhau, rất chú ý.

Trời tối như mực, trăng sáng vằng vặc. Kỳ Sóc nhìn từng ngọn đèn trời mang theo tâm nguyện tốt đẹp của mọi người từ bên cạnh lắc lư bay lên không trung, tràn đầy vui mừng hỏi: "Thiếu gia muốn thả đèn trời ạ? ”

Kỳ Diễn An vốn không có kế hoạch này, nhưng thấy đôi mắt lấp lánh của Kỳ Sóc, liền đổi giọng: " Ta không định làm vậy, nhưng mà lát nữa sẽ đặt cho ngươi một cái. ”

Thấy Kỳ Sóc hoang mang khó hiểu, Kỳ Diễn An cười giải thích: "Ta đến đây, là muốn đoán câu đố đèn. ”

Kỳ Sóc nhìn theo hướng Kỳ Diễn An đi bộ, mới phát giác trong hành lang dài bên bờ sông treo đầy đèn lồng, dưới mỗi một chiếc đèn lồng đều treo một tờ giấy, hoa lệ màu sắc khác nhau. Có người ngửa đầu như có điều suy nghĩ, có người châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.



Kỳ Diễn An nhất định phải thắng, chỉ chốc lát sau đã liên tiếp đoán trúng tám cái, một vòng người lớn xung quanh hắn vỗ tay tán thưởng, khen hắn là "tiểu thần đồng". Kỳ Sóc đối với việc đoán câu đố thì hoàn toàn chịu thua, cậu trừng mắt nhìn "Đào hoa nước biếc sâu ngàn thước" một hồi lâu, cũng không nghĩ ra thành ngữ gì.

Kỳ Diễn An tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Đoán trúng sáu cái thì lấy được dải vải, viết tâm nguyện của ngươi treo trên cây mai đỏ bên kia. Lão út Tạ gia nói cái này rất linh nghiệm. ”

Kỳ Sóc vừa tủi thân vừa sốt ruột, ngượng ngùng nói: "Thiếu gia... Ta không đoán được…"

Kỳ Diễn An mắt to trừng mắt nhỏ nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên "Ha" một tiếng bật cười, sau đó khóe miệng mang theo nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, đầu ngón tay búng một cái trán Kỳ Sóc: "Bé ngốc ”

Cuối cùng, vẫn là Kỳ Diễn An đoán trúng mười hai câu đố đèn, đổi lấy hai dải vải.

________________

1.Tảo hoa chí tiểu năng thành thực,

Tang diệp tuy nhu giải thổ ti,

Kham tiếu mẫu đan như đấu đại,

Bất thành nhất sự hựu không chi.

Xuất phát từ bài thơ 《 Vịnh mẫu đơn 》 của thi nhân Vương Phổ đời Tống

2.Nhẫn đông thanh phức sắc vi nghiệm, huân mãn thiên thôn vạn lạc hương.

Xuất phát từ bài thơ Dư Hàng của Phạm Thành Đại đời Tống.

3.Đào Hoa nước biếc sâu ngàn thước

Há sánh tình Uông tiễn biệt ta.

Bài thơ Tặng Uông Lâm của Lý Bạch

( Bản dịch của Nguyễn Lãm Thắng)

Edit: Chương này tìm mấy bài thơ mà đau não.