Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 2




Bầu trời mới sáng ngời, phía xa xa kia từng đám mây lục lam chàm tím bị đánh thành một màu nhoè nhoẹt. Chim hót líu lo, tiếng kêu du dương.

Dương bà bà phụ trách bữa ăn trên dưới của Kỳ phủ, mọi thứ sau bếp hết thảy đều tiến hành một cách có trật tự dưới mí mắt bà. Chỉ là hôm nay lại trà trộn vào một gương mặt mới. Một đứa nhỏ bé tí lúc thêm củi vào trong bếp thì bị Dương bà bà bắt được, Dương bà bà lúc này hỏi thân phận của nó, dù sao Kỳ phủ cũng sẽ không thuê một đứa nhỏ như vậy làm việc trong phòng bếp.

Cậu bé cúi đầu co rúm lại, hừ cũng không hừ một tiếng. Lúc đầu, Dương bà bà còn tưởng đâu là ngươi câm.

Vẫn là tiểu nhị phòng bếp giải vây: "Đây là đứa nhỏ hôm qua tiểu thiếu gia dẫn từ bên ngoài về, tên là Tiểu Sóc, ở phòng bếp của chúng ta, còn rất sợ người lạ đấy! ”

Nhìn Kỳ Sóc ủ rũ không nói một lời, tay chân gầy guộc, người thì nhỏ nhắn, Dương bà bà không khỏi sinh lòng thương hại: "Tiểu Sóc, ngươi muốn ở chỗ này hỗ trợ đúng không? ”

Kỳ Sóc rụt rè giương mắt lên, chỉ liếc mắt nhìn Dương bà bà đã cúi đầu xuống. Gật đầu vài cái.

Dương bà bà gọi phía sau: "Linh Thúy, lát nữa đi chợ sáng đưa đứa bé này đi theo giúp việc ”

Linh Thúy "Ai" một tiếng, buông thức ăn đang chọn trong tay xuống, tay lau vài cái trên khăn tay, sau đó chạy tới. Nàng liếc mắt nhìn Kỳ Sóc, nhỏ giọng nói với Dương bà bà: "Đứa nhỏ như vậy thì làm được gì? Để nó chơi đi, ta làm được rồi. ”

Dương bà bà nháy mắt với nàng, thấp giọng nói: "Ngươi biết cái gì? Đứa nhỏ muốn tìm việc gì đó để làm, có làm gì đó thì mới an tâm hơn. Ngươi xem rồi phân cho nó ít chuyện làm. ”

Kỳ Diễn An dậy sớm nghĩ đến Kỳ Sóc ngày hôm qua nhặt về, tâm huyết dâng trào đi vào phòng Kỳ Sóc tìm cậu. Thật ra chiều hôm qua hắn đã đi tìm Kỳ Sóc, không ngờ Kỳ Sóc đang ngủ say, vẻ mặt ngây thơ vô tội, Kỳ Diễn An cũng không đánh thức cậu dậy. Hôm nay vừa vặn muốn hỏi Kỳ Sóc nghỉ ngơi như thế nào, còn thích nơi này hay không. Kỳ Diễn An nghĩ như vậy, nghiễm nhiên coi Kỳ Sóc là người của mình, đương nhiên phải làm chủ cho người ta.

Không nghĩ lại nhào vào khoảng không, Kỳ Sóc không ở trong phòng. Kỳ Diễn An đi tìm khắp nơi trong nhà, nghe tiểu nhị sau bếp nói buổi sáng thấy Kỳ Sóc ở bếp hỗ trợ, Kỳ Diễn An chẳng vui, chạy đến bếp sau muốn lý luận với Dương bà bà một phen, sai khiến ai cũng không thể sai người của hắn.

Thấy Kỳ Diễn An hùng hổ kêu to gọi nhỏ, Dương bà bà vội vàng chạy ra, giành trước nói: "Ai nha tiểu tổ tông của ta ơi, sao ngài lại chạy tới nơi này, nơi này cũng không phải là chỗ ngài nên ở, khói lửa mù mịt, sợ lát nữa ngài sẽ sặc mất thôi. ”

Kỳ Diễn An bĩu môi nổi giận: "Sao ngươi lại sai khiến Tiểu Sóc!" Nói xong, còn thò đầu nhìn vào trong phòng bếp.

"Tiểu thiếu gia à, ngươi vậy là oan uổng ta rồi, Tiểu Sóc muốn giúp mà." Dương bà bà thấy Kỳ Diễn An một bộ dáng bao che, vội vàng giải thích, "Tiểu thiếu gia đừng nhìn, Tiểu Sóc không ở bên trong, ta bảo Linh Thúy đưa Tiểu Sóc đi chợ sớm. Đi ra ngoài vòng quanh còn thú vị hơn ở lại đây, ngài nói đúng không? ”

Kỳ Diễn An thoạt nghe cảm thấy có vài phần có lý, nhưng cân nhắc lại lại cảm thấy không đúng: "Sao ngươi thả người ta ra ngoài chứ! Chắc y sẽ chạy mất thôi! Nếu chạy mất thì không quay lại đâu!"

Dương bà bà nói: "Tiểu thiếu gia, ngài cứ yên tâm đi, nó nhất định sẽ không chạy. Ngài ở trong phòng một lát, chờ Tiểu Sóc trở về, ta bảo nó bưng điểm tâm vào phòng cho ngài.”



Kỳ Diễn An lo lắng dặn dò: "Ngươi nhất định phải nhớ để y vào phòng ta đó nha! ”

Dương bà cười, nếp nhăn trên mặt đều chen chúc cùng một chỗ: "Tiểu thiếu gia ngài cứ yên tâm đi! ”

Tuy nói như vậy, Kỳ Diễn An vẫn đứng ngồi không yên, sợ "chó con" vừa nhặt về nhà vừa thả ra liền chạy mất bóng dáng, mới ngồi xuống không lâu sau đã đi tới cửa loanh qua loanh quanh. Thẳng đến khi nhìn thấy Kỳ Sóc ở xa xa, một trái tim lo sợ bất an mới xem như lắng lại.Nhưng mà khi mới nhếch miệng, hai cái răng hổ một trái một phải liền lộ ra, hắn biến sắc, căng mặt giả vờ nghiêm túc nói: "Sao ngươi không nghe lời ta? Hôm qua không tới tìm ta, hôm nay lại chả thấy bóng người”

Kỳ Diễn An còn nhỏ tuổi, đã có vài phần khí chất quý tộc, làm cho người ta sợ hãi, vẻ mặt nghiêm nghị rất là dọa người. Biết mình đã làm sai, Kỳ Sóc cúi đầu, lặng lẽ đặt mấy cái bánh trong hộp lên trên bàn, sau đó vội vàng rời đi.

Kỳ Diễn An nóng nảy, kéo tay áo cậu lại: "Sao ngươi không nói chuyện với ta?”

Kỳ Sóc không dám nhúc nhích như bị phạt đứng, một lúc sau mới nói giọng mỏng như muỗi kêu: "Ta khiến thiếu gia không vui.”

Kỳ Diễn An hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Ta không có! Ta không buồn! Ngươi dòm ta này, ta không vui ở đâu?"

Kỳ Diễn An xoay mặt Kỳ Sóc, ép buộc cậu nhìn mình.

Đại khái là do lang thang bên ngoài bữa đói bữa no, Kỳ Sóc nhỏ gầy hơn so với bạn bè cùng trang lứa, có thể nói là da bọc xương. Khuôn mặt nhỏ nhắn bé bằng bàn tay, cằm nhọn hoắt, càng làm nổi bật đôi mắt to tròn, đen nhánh sáng ngời.

Hai người mắt to mắt nhỏ trừng nhau một hồi, Kỳ Diễn An mới nói: "Ngươi lớn lên thế này à, mắt ngươi đẹp quá."

Kỳ Sóc tránh tay hắn ra, lại muốn chạy.

Kỳ Diễn An túm lấy áo của cậu, đưa cậu vào trong phòng: "Sao ngươi lúc nào cũng muốn chạy thế? Ngồi xuống ăn với ta đi."

Kỳ Sóc lắc đầu như trống bỏi: "... Đáng lẽ ta không nên ăn ở đây”.

Kỳ Diễn An nổi giận: "Ngươi không được phép nghe lời người khác! Ngươi là do ta mang về, là do ta đặt tên, là người của ta, tất cả mọi thứ nên nghe ta!”

Kỳ Sóc nào dám không theo, ngồi bên cạnh Kỳ Diễn An. Ánh mắt cũng không biết nên đặt ở đâu, đành phải cúi đầu nhìn cái đĩa rỗng trước mắt.

Kỳ Diễn An gắp một miếng thịt hấp thổi thổi, nếm một ngụm nhỏ: "Thơm, cũng không tệ lắm. ”



Một miếng thịt hấp xuống bụng, Kỳ Sóc vẫn đờ đẫn ngồi ở một bên nhìn chằm chằm đĩa không động đũa. Kỳ Diễn An gắp một miếng thịt hấp ném vào đĩa của cậu: "Ta kêu ngươi ăn cùng, sao ngươi không ăn?"

Lúc này Kỳ Sóc mới cầm lấy đũa lên.

Kỳ Diễn An lại ném một cái bánh bao vào đĩa của cậu: "Ăn thêm một cái bánh bao nữa. ”

Kỳ Sóc nghe lời, thuận theo ăn bánh bao. Kỳ Diễn An nhìn bộ dáng cậu phồng má nhai, lúc này mới hiểu được vì sao người ta thích tranh nhau cho bồ câu ăn, cảm thấy rất thoả mãn.

"Ngươi muốn ăn cái gì tự gắp."

“...... Ừm. ”

Nói như vậy, nhưng nếu không chủ động thêm thứ gì đó vào đĩa Kỳ Sóc, Kỳ Sóc sẽ chỉ yên lặng ngồi ở một bên, giống như trên đĩa kia có thể mọc hoa nhìn chằm chằm. Kỳ Diễn An dứt khoát bày một đĩa bánh củ cải trước mặt Kỳ Sóc: "Ta ghét ăn củ cải, ngươi ăn hết bánh củ cải này đi.”

Đĩa bánh củ cải trước mắt này đầy đủ hương vị màu sắc, trên bánh củ cải chiên thơm giòn còn điểm thêm thịt khô. Kỳ Sóc không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, không hiểu vì sao Kỳ Diễn An lại không thích ăn đồ ăn ngon như vậy. Nó vụng trộm liếc Kỳ Diễn An một cái, bị bắt được, hai mắt mở to như bị doạ sợ.

Kỳ Diễn An cảm thấy cậu rất đáng yêu, giơ tay xoa xoa đầu Kỳ Sóc: "Ăn nhanh đi.”

Kỳ Sóc sợ hành vi của mình thô bỉ, chỉ dám nuốt từng ngụm. Bánh củ cải vào miệng đã tan, quả nhiên là cực kỳ ngon.

Kỳ Diễn An cúi đầu nhìn cậu ăn: "Nghe nói ngươi đi chợ sớm? Ngươi cảm thấy rất vui à? ”

Kỳ Sóc lau miệng, ánh mắt vừa mới dừng lại trên mặt Kỳ Diễn An, đã khiếp đảm bay đi như một con bướm: "Nhiều người lắm... Hoa rất thơm..."

Nhiều người là thật, vai kề vai không thể bình thường hơn. Nhưng hoa thơm hoa gì? Kỳ Diễn An suy tư, thuận miệng nhắc tới: "Hoa gì thơm cơ? Lần sau mang về cho ta xem, được chứ? ”

Kỳ Sóc nghe vậy gật đầu vài cái, như thể hứa một lời hứa trang trọng.