Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 42




Trên đường trở về kinh thành, ban ngày gấp rút lên đường, đến gần chạng vạng lại tìm chỗ đặt chân thu xếp. Trên đường tuy là được reo hò cổ vũ không ít, nhưng vẫn phải bôn ba. Kỳ Sóc càng giống vợ hắn hơn, chuẩn bị cơm nước, chờ Kỳ Diễn An trở về. Kỳ Diễn An hiện tại không chỉ là thiếu gia của một mình y, mà còn là tướng quân của biết bao binh lính, thường thường phải lo liệu xong rất nhiều sự vụ, mới có thể về. Ban đêm bọn họ ôm nhau mà ngủ, đại khái là thói quen của nhiều năm trước, Kỳ Sóc luôn tỉnh lại trước bình minh, ở trước bình minh tối tăm yên lặng quan sát gương mặt mà y vô cùng yêu thích, trân quý dùng đầu ngón tay miêu tả mũi lông mày Kỳ Diễn An.

Có đôi khi nếu Kỳ Diễn An không bận, sẽ đưa Kỳ Sóc đi dạo một chút. Cảnh vật nơi nào cũng giống nhau, đa phần là có người có núi, có sông.

Mùa hè nóng bức, mặt trời lặn sau núi, người hóng mát cũng nhiều hơn. Cành liễu phiêu diêu trước gió, chấm nhỏ rơi xuống màn đêm, trăng tròn khuyết một miệng không hiểu vui buồn của thế gian, ánh trăng không phân biệt xa gần, muôn đời sáng ngời. Tươi sáng phản chiếu những niềm vui và nỗi buồn trên mặt đất.

Hai người dựa lưng vào cây hóng mát, khi gió đêm thổi qua, họ nghe thấy âm thanh như sóng từ cành lá sum suê trên đầu. Trong đình bên bờ sông truyền đến tiếng đùa giỡn của mấy đứa nhỏ, thỉnh thoảng có người lớn tuổi mắng vài câu, nhưng một lúc sau, lũ trẻ lại ồn ào trở lại, gia đình yên vui.

Kỳ Sóc nghiêng đầu nhìn về phía Kỳ Diễn An, đôi mắt đen láy đầy ánh trăng sáng ngời: "Thiếu gia. Dù ngài làm gì cũng rất thành thạo. ”

Câu nói này của Kỳ Sóc không đầu không đuôi quả thực khiến Kỳ Diễn An nghẹn họng. Kỳ Diễn An nhớ tới bao nhiêu năm trước khi tình yêu mới bắt đầu, lúc hắn không thành thạo nhất, đến thời điểm khi hắn đối mặt với Kỳ Sóc. Kỳ Sóc vô tri vô giác, ngây thơ giống như một đám mây mềm mại trên bầu trời, vậy mà có thể ép hắn thành con khỉ vò đầu bứt tai, gãi má. Có lời mà không thể nói, rất đau khổ.

Sau đó là cuộc chia ly kéo dài. Toàn thân hắn bị thương bởi gươm và vũ khí sắc bén, ngực còn cắm một mũi tên, máu phun ra chảy xuôi nhuộm đỏ cả bùa bình an. Khi ý thức mơ hồ, suy nghĩ của hắn trôi dạt từ những xác chết trôi về kinh thành. Ngay cả khi nơi này là nơi chôn cốt của hàng ngàn trung hồn nghĩa sĩ, nhưng hắn không thể chết ở đây. Hắn đã hứa với phụ thân, hắn còn có tâm nguyện chưa đạt được, còn có người đang chờ hắn.

Kỳ Diễn An hơi phân tâm, sau đó hoàn hồn lại, lông mày hơi nhướng lên: "Hả? Sao ngươi lại nói như vậy?"

"... Lâu lắm rồi không gặp thiếu gia... Khi nhìn thấy thiếu gia, ngực ta nóng bừng, tim đập loạn xạ. Không biết nên nói cái gì mới tốt, không biết phải làm sao, không biết hiện tại thiếu gia thích gì, thích ta như thế nào..." Kỳ Sóc hận không thể móc tim ra nâng cho Kỳ Diễn An xem, còn tự trách bản thân vì không có tiến bộ nào sau ngần ấy năm, tình yêu với Kỳ Diễn An như trở về nguyên hình, miệng lưỡi vụng về: "Ta... rất căng thẳng…thiếu gia không giống ta, người gì cũng biết."

Kỳ Sóc còn chưa nói xong đã chú ý tới sắc mặt của Kỳ Diễn An thay đổi, sau khi gặp lại, lần đầu tiên Kỳ Sóc thấy Kỳ Diễn An như vậy. Kỳ Diễn An cố gắng nghẹn cười, thậm chí còn gãi chóp mũi che dấu, cuối cùng quay mặt đi, đôi mắt cười cùng hàm răng hổ vẫn như trước, trong nụ cười có chút ngượng ngùng, là một Kỳ Diễn An quen thuộc nhất của Kỳ Sóc năm đó. Kỳ Diễn An túm lấy cổ tay Kỳ Sóc, thiếu chút nữa khiến Kỳ Sóc mất thăng bằng ngã vào trong lồng ngực Kỳ Diễn An.

Kỳ Diễn An kéo tay Kỳ Sóc đặt lên ngực mình: "Ngươi có cảm giác được không?"

Trong nháy mắt, Kỳ Sóc không phân biệt được nhịp tim này là của Kỳ Diễn An hay của bản thân. Nó dồn dập nhiệt liệt, giống như ngọn lửa thiêu đốt nhảy nhót, củi lửa vô tận, càng cháy càng vượng.

Kỳ Diễn An chăm chú nhìn người trước mắt, đuôi lông mày mang theo ý cười sáng rực: "Trùng hợp thật, ta cũng vậy.”

"Thiếu gia..."



Kỳ Sóc càng thêm bối rối, muốn rút tay lại nhưng không nỡ, còn bị Kỳ Diễn An giữ lại, đành phải ra sức giãy giụa. Đang lúc tay chân luống cuống, khoé mắt thoáng nhìn thấy đèn trời đang bay lên. Chiếc đèn trời màu vàng nhàn nhã bay phấp phới, thẳng lên trời.

"Trước kia không phải lúc nào cũng thích cái này, ngươi lần nào cũng cực kì nghiêm túc thực hiện một nguyện vọng." Kỳ Diễn An nói, "Sao rồi, giờ đã được như ước nguyện chưa?"

Kỳ Sóc chần chờ một lát, gật đầu: "Tám chín phần mười. ”

Tâm nguyện của Kỳ Sóc, Kỳ Diễn An biết rõ, "Nguyện thiếu gia bình an khỏe mạnh, không bệnh không tai". Theo lý thuyết thì đều thực hiện được rồi mới đúng, nhưng Kỳ Sóc lại nói chỉ có "tám chín phần mười", vậy một hai đến tột cùng là cái gì? Chẳng lẽ Kỳ Sóc có nguyện vọng mới?

Đèn trời phiêu diêu, tinh hà lấp lánh, trăng sáng treo cao. Gió đêm hè rất biết thức thời, cuốn bọn nhỏ đang vui đùa đi xa, tựa như thiết lập một rào cản tự nhiên. Trời đất bao la rộng lớn, dưới ánh trăng như là chỉ có hai người bọn họ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim nóng bỏng của nhau.

"Còn một hai là cái gì?" Thanh âm trầm thấp mê lòng người, "Nói ra đi, ta thực hiện cho. ”

Ánh mắt Kỳ Sóc như biết nói chuyện né tránh, có mong đợi còn có đấu tranh, lời đến bên miệng, lại mím chặt môi không nói tiếp. Y không thể nói, chỉ có thể tránh thoát Kỳ Diễn An.

Nhưng lại một lần nữa Kỳ Diễn An nắm lấy tay y.

"Đã giữa mùa hè rồi, sao tay ngươi vẫn lạnh thế? Ngươi viết thư nói sống tốt, nhưng trông ngươi ốm quá."

Tay Kỳ Sóc được bao bọc giữa hai tay Kỳ Diễn An, sự ấm áp từ bàn tay rộng rãi truyền đến lòng bàn tay hơi lạnh lẽo của y. Kỳ Diễn An có đường nét góc cạnh rõ ràng, bất luận là ban ngày hay ban đêm, Kỳ Sóc đều đã quen rồi. Bao nhiêu năm trước, kỳ Diễn An khi không nói chuyện, hai cánh môi mỏng luôn mím thành một đường bướng bỉnh, anh tuấn lại kiêu ngạo. Hiện tại Kỳ Diễn An ở bên cạnh y, mặt mày càng thâm thúy, nụ cười cũng nhu hòa hơn rất nhiều, phảng phất như hắn đang ở gần trong tầm tay. Nhưng mỗi ngày một chạy như vậy, kinh thành gần trong gang tấc, nỗi sợ hãi của Kỳ Sóc càng tăng lên, giống như tử tù gần ngày hành quyết, trơ mắt nhìn hy vọng sống từng chút từng chút trở nên xa vời, cuối cùng bị tàn nhẫn dập tắt.

Giống như... Y rất thích thiếu gia. Thích đến mức khiến cho y ngày đêm khó ngủ, thích đến mức khiến cho mũi y chua xót, thích đến mức thu hết can đảm, cắn chặt gánh nặng trên lưng, cũng bởi vì thích khiến y thiếu chút nữa đã quên mất ân dưỡng dục, quên mất Kỳ gia, ích kỷ nói ra câu "Ta yêu thiếu gia"

"Ấy, nơi này còn có chim uyên ương kìa, " Kỳ Diễn An không giấu được ý cười, "Giống như chúng ta. ”

Thật tình không biết, đôi uyên ương đang ân ái kia vào trong mắt Kỳ Sóc, giống như là một bạt tai tát vào mặt.



"Thiếu gia..." Kỳ Sóc mạnh mẽ rút tay về, "Khi thiếu gia trở về kinh thành, người tới cầu thân nhất định là nối liền không dứt, có lẽ bệ hạ còn có thể chỉ hôn cho thiếu gia. ”

"Ý ngươi là sao?" Kỳ Diễn An bật cười.

Trước đây Kỳ Sóc hiếm khi toát ra kháng cự trước mặt Kỳ Diễn An. Thiếu gia là tín ngưỡng độc nhất vô nhị của y, sao mà y từ chối cho được. Nhưng giờ phút này Kỳ Sóc lại trở nên xa lạ đối với Kỳ Diễn An, biểu hiện hoàn toàn thuộc về đại chưởng quỹ Cảnh Tường Trai, xa cách kiềm chế đến bất cận nhân tình. Y không còn là người hầu nhỏ năm đó chạy theo phía sau Kỳ Diễn An nữa.

"Thiếu gia đến lúc đó sẽ cưới thiên kim danh môn xứng với người..." Thanh âm Kỳ Sóc khẽ run lên, "Cầu thiếu gia đừng trêu đùa ta nữa. ”

Kỳ Diễn An muốn thốt ra, năm đó hắn trở mặt với Hứa gia, muốn tòng quân vào lúc đó là vì cái gì, hắn ở Quỷ Môn Quan xông về là vì nhớ ai, hắn hứa với phụ thân cái gì...

Chỉ thiếu một chút. Vừa mở miệng đã bị Kỳ Sóc cướp trước, một hơi nghẹn vào cổ họng.

"Chờ thiếu gia cưới vợ, sẽ không muốn gần gũi với ta."

Lần đầu tiên Kỳ Diễn An phát hiện Kỳ Sóc nói chuyện tốt như vậy, một câu nhẹ nhàng mà như kim châm, chọn đúng huyệt đạo chết người đâm mạnh vào, "Lời này của ngươi là đang vũ nhục ai? Xúc phạm ta hay xúc phạm bản thân ngươi? Bao nhiêu năm qua ngươi vẫn cảm thấy ta thân thiết với ngươi là vì ta muốn cơ thể của ngươi? Từ khi ngươi nghĩ đến ta thế này, sao không nói một câu 'không muốn', còn ngủ với ta nhiều lần như vậy? ”

Kỳ Sóc nghe không nổi nữa, ngẩng mặt lên, nước mắt phản chiếu ánh trăng mờ ảo: "Ta chỉ là kẻ hèn hạ! Thân thế thiếu gia ta biết, người nhà ta đều là bùn lầy, là thiếu gia nhặt ta về Kỳ gia, đó chính là cứu mạng ta! Thiếu gia muốn ngủ chung với ta, chẳng lẽ ta làm sai rồi sao? Làm phu quân cũng sẽ không thiếu miếng thịt, huống chi thiếu gia cho tới bây giờ đều đối xử với ta cực tốt..."

"Ngươi nghĩ quan hệ của chúng ta là gì?" Kỳ Diễn An cố hết sức đè nén lửa giận, "Khách làng chơi và..."

Sắc mặt Kỳ Sóc trong phút chốc trở nên tái nhợt. Kỳ Diễn An không dám nói tiếp nữa.

Kỳ Diễn An đứng dậy, đứng ở nơi đó hồi lâu cũng không thể bình tĩnh. Mấy câu của Kỳ Sóc khiến hắn run lên vì tức giận, hai tay nắm chặt tới mức xương cốt kêu " răng rắc". Kỳ Sóc không khỏi dịch về phía sau, Kỳ Diễn An nhìn thấy động tác này, trái tim vừa rồi còn nóng bỏng sống động giờ phút này trở nên nguội lạnh.

Ta làm ngươi sợ hãi. Vậy ta không quay lại cãi nhau với ngươi nữa.

Muốn giải thích không nói nên lời. Vốn định an ủi, tay lại dừng lại giữa không trung, sau đó suy sụp buông xuống.