Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》

Chương 75




Một dãy âm cuối hoàn mỹ kết thúc khúc đàn tuyệt vời này, Lâu Tịch Vũ thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, cách lụa mỏng, nàng thấy Trác Tình chẳng biết từ khi nào đã tiến vào trong viện đang lẳng lặng đứng một bên, Lâu Tịch Vũ lên tiếng hỏi :”Sao ngươi lại tới đây?” Nàng không phải là xuất môn sao?

Trác Tình cười khan nhún nhún vai trả lời :”Tiếng đàn nghe hay như vậy, ta cũng đến khai trí (mở mang kiến thức ).” Mặc dù nàng không quá hiểu thế nhưng cũng không gây trở ngại nàng thưởng thức nha.

Bạch y nam tử bỏ đàn cổ trên đầu gối xuống, chậm rãi đứng dậy nhìn người phía sau, Trác Tình cũng hiếu kỳ nhìn qua, nam tử ngược sáng mà đứng, Trác Tình hơi híp mắt mới có thể thấy rõ khuôn mặt hắn, này vừa nhìn đã khiến Trác Tình trong nháy mắt ngốc trụ….

Trong thiên hạ, thật có người lớn lên như vậy ?! Khuôn mặt sạch sẽ như băng điêu ngọc trác* góc cạnh rõ ràng , môi đẹp đầy đặn như hàn mai,đôi mắt thâm thúy như một cái đầm nước yên lặng,gần như muốn đem người ta nhấn chìm trong đó, ngũ quan hoàn mỹ, thân mình đứng thẳng ,bạch y tung bay khiến hắn tỏa ra khí chết phong nhã như ngọc. (* băng điêu ngọc trác = như băng được chạm trỗ , ngọc được mài giũa )

Lâu Tịch Nhan cũng thường mặc bạch y, thế nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác là khí chất phi phàm, là tôn quý phong nhã, là ôn nhuận như ngọc. Mà cái này nam tử làm cho người ta cảm giác có loại trong trẻo nhưng lạnh lùng phiêu dật, đạm mạc xa cách.

Nam tử cũng lẳng lặng nhìn nàng, Trác Tình khẽ gật đầu, lễ phép tự giới thiệu nói :”Ta là Thanh Linh.”

Đối với ánh mắt kinh mộ (kinh ngạc ngưỡng mộ), nam tử sớm đã thành thói quen, sắc mặt bình tĩnh như nước, thế nhưng lúc nghe đến cái tên Thanh Linh này, trên khuôn mặt lạnh nhạt xẹt qua một tia gợn sóng hỏi :“Hạo Nguyệt Thanh Linh.”

Hãn (mồ hôi) …..Thanh gia tỷ muội danh tiếng quả thật là vang dội nha ! Trác Tình xấu hổ trả lời :”Hẳn là ….đúng đi.”

Nam tử cũng không có nói tiếp cái gì, chỉ là khẽ gật đầu trả lời :”Tô Mộc Phong.”

Tô Mộc Phong, tên rất dễ nghe. Trác Tình lúc nói chuyện thích nhìn thẳng người khác, bỗng nhiên phát hiện hắn con ngươi cư nhiên là cái loại giữa màu đen lại mang theo nhàn nhạt màu bạc, thoáng nhìn sẽ không thấy rõ, nhìn kỹ kia con ngươi màu xám bạc lại giống như một vòng nước xoáy, làm cho người ta không di chuyển nổi đường nhìn.

Nàng ta nhìn cũng hơi quá trớn đi!! Lâu Tịch Vũ rốt cuộc nhịn không được xốc lên lụa mỏng đi ra, kêu lên :”Uy, nhìn được rồi đi, đừng tưởng rằng ca ta không ở ngươi có thể không kiêng nể gì cả !”

Bị tiếng kêu của Lâu Tịch Vũ chấn động một chút, Trác Tình mới phục hồi lại tinh thần , nhìn bộ dạng nàng dương nanh múa vuốt, Trác Tình bỗng nhiên hướng nàng vẻ mặt kinh ngạc nói :”Cảnh Táp, ngươi sao lại ở đây?”

Vừa nghe đến tên Cảnh Táp, Lâu Tịch Vũ thần tình hoàn toàn luống cuống, nhanh chóng quay đầu lại, phía sau ngoại trừ kiều hoa lương đình , đâu có bóng dáng người nào, biết mình bị đùa giỡn, Lâu Tịch Vũ thẹn quá thành giận hét lớn :”Thanh Linh ! Ngươi cư nhiên dám gạt ta!”

Lại thích nhìn nàng kia bộ dáng như người đàn bà chanh chua, vuốt vuốt tay, Trác Tình vẻ mặt giảo hoạt cười nói :”Lâu Tịch Nhan ở đây ta cũng là cái bộ dạng này, nhưng thật ra ngươi Cảnh Táp không ở, ngươi liền biến thành tiểu mèo hoang?!”

“Ngươi!!” Không biết là tức giận vẫn là xấu hổ, Lâu Tịch Vũ sắc mặt ửng đỏ, trừng Thanh Linh hừ nói:”Ngươi đi ra ngoài, không nên gây trở ngại ta học cầm!”

Học cầm? Trác Tình nhìn về phía Tô Mộc Phong từ đầu đến cuối vẫn đứng yên một bên hỏi :”Ngươi là cầm sư?”

“Đúng .”

Không quá giống, hắn khí chất không quá giống một người cầm sư hẳn có, có lẽ nói thái độ hắn làm người ta có cảm giác không nên chỉ là cầm sư. Đối hắn nổi lên hiếu kỳ, Trác Tình lui ra sau vài bước, dựa vào thạch trụ bên cạnh đình nghỉ mát, Trác Tình cười nói :”Các ngươi tiếp tục, ta bàng thính*là tốt rồi .” (* ở bên cạnh nghe)

Ai muốn để ngươi bàng thính a!! Lâu Tịch Vũ còn muốn bão nổi, một giọng nữ mềm nhẹ vang lên từ ngoài cửa viện truyền đến :”Không biết ta có thể bàng thính hay không ?”

Mọi người nhìn qua, chỉ thấy một thân ảnh xinh đẹp gầy yếu thướt tha đi tới.

Yến Như Huyên vẫn mặc một thân y phục màu vàng nhạt, nhưng không có lại mang đấu lạp, sắc mặt hơi tái có vẻ có chút tiều tụy, thân hình gầy yếu, ở dưới sự dìu đỡ của cung nữ chậm rãi đi tới, làm cho người ta càng thêm thương tiếc.

Trác Tình tinh tế quan sát vị tình địch trước mắt này, lần đầu tiên khi thấy nàng, nàng mặc y phục cung nữ, vẫn luôn cúi đầu, khi đó nàng cũng đã biết nàng ta rất xinh đẹp, ngày hôm này lại nhìn lần nữa, nàng mặc dù có chút tiều tụy, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến vẻ xinh đẹp của nàng, trên khuôn mặt trẻ tuổi, đôi mắt như hơi nước mông lung, vẻ mặt nhàn nhạt u sầu, nếu như nàng là nam nhân phỏng chừng cũng sẽ yêu thương đi.

Yến Như Huyên hơi ngẩng đầu cùng tầm mắt Trác Tình chạm nhau, Trác Tình tự nhiên hướng nàng gật đầu, Yến Như Huyên chỉ là yên lặng ly khai đường nhìn, nàng không biết nên như thế nào đối diện ánh mắt của nữ nhân này.

Lâu Tịch Vũ rất chán ghét nàng bộ dạng bệnh tật còn tự cao tự đại, qua loa hành lễ, nói :“Tham kiến công chúa.”

“Tịch Vũ, ngươi ta trong lúc đó cần gì phải đa lễ.” Nàng không hiểu, vì sao Tịch Vũ luôn luôn không thích nàng, từ nhỏ chính là như vậy, mặc kệ nàng như thế nào bày tỏ ý tốt, nàng ấy đều một bộ dáng hờ hững.

Đều đã nói như vậy, Lâu Tịch Vũ cũng không khách khí, trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, mặc kệ nàng ta.

Nàng làm sao có thể đối công chúa như thế vô lễ, Tiểu Liên buồn bực đang muốn phát tác, lại bị Yến Như Huyên nhẹ nhàng lôi ống tay áo, một bụng hỏa liền chỉ có thể nuốt trở vào.

Trong tiểu viện bầu không khí rất xấu hổ, thẳng đến một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp vang lên :”Tham kiến công chúa.”

Yến Như Huyên nhanh chóng nhìn về bạch y nam tử đứng một bên, hơi cúi người, cười nói :”Tô công tử, biệt lai vô dạng* .”

(* biệt lai vô dạng : đã lâu không gặp vẫn khỏe mạnh chứ )

Tô Mộc Phong cười nhạt trả lời :”Tô mỗ tất cả như thường, tạ ơn công chúa quan tâm.”

Nhìn hai người đối thoại qua lại, bộ dạng còn giống như có chút quen biết, Trác Tình nhẹ nhướng mi, Yến Như Huyên cư nhiên còn hướng hắn hành lễ, thân phận người này đúng là làm cho người ta có chút nghi hoặc.

“Công tử tiếng đàn yên tĩnh du dương, mỗi lần nghe được đều có thể khiến lòng người bình yên, không biết hôm nay có hay không may mắn còn có thể lại nghe công tử đạn (đàn ~ bắn )một khúc Vân thường tố?” Nàng chính là nghe thấy tiếng đàn du dương mới có thể qua đây, trước đây hắn cũng tấu qua Vân thường tố, khi đó nàng không biết thưởng thức, dần dần trưởng thành mới biết được ý cảnh trong khúc nhạc.

Tô Mộc Phong nhẹ nhàng lắc đầu trả lời :”Công chúa hôm nay có tâm sự không thích hợp nghe ca khúc này, Tô mỗ vì công chúa tấu một khúc khác đi.”

Hắn đều đã nói như vậy, Yến Như Huyên cũng chỉ có thể gật đầu trả lời :“Được.”

Tô Mộc Phong ngồi xếp bằng , đàn cổ một đầu vừa để trên đầu gối, một đầu vừa gác trên nền cỏ xanh tươi, hai tay nhẹ đặt lên cầm huyền (dây đàn ), ngón tay thon dài xẹt qua cầm huyền, theo đó tiếng đàn du dương vang lên,sự cao siêu trong đó Trác Tình nghe không hiểu thế nhưng làn điệu lưu sướng nàng chính là nghe ra.

Khúc nhạc lúc đầu như dòng nước chảy, tới giữa liền đột nhiên hơi trầm xuống mà lại thong thả trầm thấp, mỗi một thanh huyền động thanh âm dường như đều có thể nhập thẳng vào lòng người, nghe đến khiến trong lòng có chút buồn rầu, bỗng nhiên Tô Mộc Phong tay trái khẽ đẩy cầm huyền, làn điệu lần nữa từ thấp chuyển cao, theo điệu nhạc tâm tình cư nhiên cũng kỳ lạ từ từ trở nên bình tĩnh mà vui vẻ. Cuối cùng ở giai điệu cuối, giống như dòng nước chảy qua khe đá, nhu hòa mà thanh thúy.

Một khúc kết thúc, trong tiểu viện tất cả mọi người không có phục hồi lại tình thần còn chìm đắm ở giữa từ khúc tuyệt vời, thật lâu , Yến Như Huyên than nhẹ một tiếng nói :”Đa tạ công tử. Không biết khúc này tên gọi là gì?”

Xem ra bộ dạng của nàng thật sự rất không tốt, ngay cả Tô Mộc Phong cũng nhìn ra tâm sự của mình. [Vân thường tố] là một khúc bi thương, hắn vì nàng tấu một khúc nhưng lại là từ khúc bình yên, hắn vẫn là như vậy có thể nhìn thấu nội tâm người khác.

Tô Mộc Phong lần nữa đứng dậy cười nói :“Thấm tâm tụng.”

Thấm tâm tụng sao?! Yến Như Huyên cười khổ nói :”Qủa nhiên là tên rất hay, công tử tấu rất tốt.”Cũng chỉ có hắn có thể đem ca khúc diễn tấu có sinh mệnh như vậy đi.

Nhẹ nhàng đem đàn cổ để vào hộp đàn bên cạnh, Tô Mộc Phong cầm lấy hộp gỗ, đối Lâu Tịch Vũ nói rằng :”Thời gian không còn sớm, hôm nay học đến đây thôi. Tô mỗ cáo từ.”

“Tố nhi, tiễn công tử.” Lâu Tịch Vũ cũng chỉ có thể gật đầu, trong lòng lại đem Yến Như Huyên thầm mắng một trận, nếu như không phải nàng quấy rối, nàng còn có thể học thêm chút a, mời được Tô Mộc Phong thế nhưng tìm ca không ít tâm huyết đâu!

“Công tử bên này thỉnh.” Tô Mộc Phong theo nha hoàn đi ra cửa viện, bỗng nhiên dừng cước bộ, nhìn về phía Trác Tình nói rằng :”Thanh cô nương, ngày khác nếu có cơ hội Tô mỗ lại hướng cô nương lãnh giáo cầm ý.”

Nói xong cũng không chờ nàng đáp lại liền nghênh ngang đi rồi, Trác Tình không hiểu ra sao nhìn về phía Lâu Tịch Vũ hỏi :”Hắn là người nào vậy?”

Lâu Tịch Vũ phiên một cái khinh thường, trả lời :”Hắn là tứ thiếu gia của âm luật thế gia Tô phủ, từ nhỏ liền lộ rõ trình độ âm nhạc cực cao, các loại nhạc khí, không có cái gì hắn không biết, nhất là cầm, tiêu , chỉ cần có người nghe qua đều bị say mê trong đó. Lúc hắn mười sáu tuổi, ở lễ mừng trình diễn một khúc ‘Phượng hoàn sào’, bản lĩnh chấn kinh thiên hạ, hoàng thượng lúc này ngự phong hắn là đệ nhất âm Khung Nhạc, cho nên hắn thế nhưng là cầm sư trẻ tuổi nhất, nổi danh nhất Khung Nhạc, bao nhiêu hoàng tử công chúa, quan to hiển quý đều muốn tìm cách thỉnh hắn nhập phủ dạy cầm.”

Trác Tình hiểu rõ gật đầu :“Thì ra là thế.”

Trác Tình bộ dạng như ở trong mộng mới tỉnh khiến Lâu Tịch Vũ cười ha hả :”Ngươi hẳn là đã nghe qua danh tiếng hắn đúng chứ! Thế nào một bộ ngốc hình dáng !” Tô Mộc Phong đại danh không nói không phải tất cả mọi người đều biết…ít nhất…ở giữa các quốc gia quý tộc cùng danh môn đại gia danh tiếng nhưng là phi thường vang dội.

Trác Tình lần nữa lẽ thẳng khí hùng trả lời :”Ta mất trí nhớ.”

Luôn quên chuyện này, Lâu Tịch vũ thầm mắng mình không có đầu óc, quệt miệng, Lâu Tịch Vũ đề nghị nói :”Mấy ngày này hắn đều sẽ đến quý phủ giảng dạy, không bằng ngươi cũng đến hướng hắn thỉnh giáo a.”

Trác Tình vừa nghe vội vã lắc đầu:”Quên đi, sau khi ta mất trí nhớ, đối nhưng cái này hoàn toàn không có ấn tượng, phỏng chừng cũng học không được, liền không muốn giày vò hắn.” Cũng đừng giày vò nàng!! Đối với nàng mà nói nhạc khúc chỉ có êm tai cùng không êm tai mà thôi…..

Lâu Tịch Vũ vẫn là không buông tha nàng, tiếp tục thuyết phục nói :”Nói không chừng tiếp xúc nhiều, ngươi là có thể nhớ ra đi, của nguơi cầm nghẹ cũng từng nổi danh lục quốc a, như vậy đã quên cũng quá đáng tiếc.”

Thì ra Thanh Linh cầm nghệ như thế cao, thảo nào vừa rồi Tô Mộc Phong nói muốn cùng nàng lãnh giáo…

Kiên định lắc đầu, nàng ngay cả ngũ âm đều không nhận ra, chính là đàn gãy tai trâu a!! Cười gượng hai tiếng, Trác Tình thoải mái trả lời :”Đã quên liền quên đi, tất cả tùy duyên.”

“…….” Nào có người như vậy !! Lâu Tịch Vũ không nói gì.

Cố gắng nhiều như vậy, có thể nói buông xuống có mấy người ? Yến Như Huyên nhưng là có chút bội phục Trác Tình, chỉ là nàng không biết, ở trên chuyện cầm nghệ này nàng ấy lại chưa từng học….

“Thật buồn ngủ a, ta về trước đây.” Rất sợ Lâu Tịch Vũ lại muốn ở bên tai niệm kinh, Trác Tình duỗi thân vươn vai, vừa nói vừa hướng ngoài viện đi đến.

“Xin dừng bước.”Trác Tình mới bước một bước, lại bị người gọi là chỉ là gọi nàng không phải Lâu Tịch Vũ mà là Yến Như Huyên.

Trác Tình dừng lại cước bộ, nhìn về phía Yến Như Huyên, qua lúc lâu nàng mới thấp giọng nói chuyện:”Thanh cô nương, ta nghĩ cùng ngươi một mình nói chuyện có thể chứ?”

Nàng muốn cùng mình nói cái gì? Giữa các nàng có thể nói cái gì? ! Trác Tinh trong lòng cảm thấy buồn cười, ngoài miệng nhưng cũng không có cự tuyệt nàng, thoải mái trả lời :”Tốt, đến Lãm Nguyệt lâu đi.”

Nói xong dẫn đầu đi ra ngoài, Yến Như Huyên chần chờ một lúc cũng theo đi ra ngoài.

Lâu Tịch Vũ vẻ mặt buồn bực nhìn bóng lưng Trác Tình, vốn còn nghĩ rằng có thể nghe đến một chút các nàng rốt cuộc nói cái gì, ai ngờ cái kia giảo hoạt nữ nhân cư nhiên không cho nàng nghe ! Hừ!

…… . ……. ……… ………..

Hai người một trước một sau vào Lãm Nguyệt lâu, Trác Tình cũng không vào phòng mà ngồi xuống bàn đá trước hồ nước, tâm phòng người không thể không có, mặc dù Yến Như Huyên thoạt nhìn nho nhã yếu ớt, ai biết nàng có thể hay không là tới tự hại mình, ngược lại vu hãm nàng ám sát công chúa, kia nàng nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Có thể Yến Như Huyên khôn ngoan lấy cớ đó áp chế Lâu Tịch Nhan thú nàng, không thì chính mình sẽ mất mạng….

Trong đầu mặc sức phán đoán các loại tình tiết trong các kịch truyền hình thường dùng, Trác Tình tổng kết một câu , tất cả vẫn nên cẩn thận có vẻ tốt hơn!

Yến Như Huyên ngồi xuống đối diện nàng, quay sang Tiểu Liên bên người nói :“Lui ra đi.”

“Công chúa?” Nàng sao có thể ly khai công chúa chứ? Vạn nhất cái này nữ nhân đối công chúa gây bất lợi làm sao bây giờ ?

“Lui ra.” Yến Như Huyên ngữ khí lạnh lùng, Tiểu Liên cho dù không muốn cũng chỉ có thể lui ra, đi cách hai người một đoạn sau đó dừng lại, như vậy nghe không được các nàng nói cái gì nhưng có thể thấy các nàng làm gì, nếu như nữ nhân kia dám làm bậy nàng tuyệt đối không tha cho nàng ta!

Cung nữ lui xuống, trong viện ngoại trừ các nàng cũng không có người khác, công chúa hơi cúi đầu nhìn kia một hồ vừa nở rộ hoa sen, một câu cũng không nói , Trác Tình đợi một lúc lâu thực sự có chút không nhịn được nói :”Ngươi muốn nói cái gì, nói đi.”

Nàng thật đúng là vô cùng hiếu kỳ, Yến Như Huyên rốt cuộc muốn cùng nàng nói cái gì?