Diệp AnAn có chút cứng ngắc gật đầu một cái, kỳ thật, cô có thừa nhận hay không,thì anh đều đã biết hết. Diệp Tiểu An chính là bằng chứng tốt nhất, ngũ quan phi thường giốngnha, nói không có quanhệ huyết thống cũng chẳng có người nào tin. Nhất là màu mắt hiếm thấy như thế này.
"Vì cái gì không nói cho anh biết, em sớm đã nhận ra anh rồi phải không?",thanh âm của anh thực bình tĩnh, nhưngtrong màu tím con ngươi lại tràn đầy đau xót, "Nó cũng là con củaanh, em lại nhẫn tâm như vậy mà không nói cho anh biết sự tồn tại củacon, sao em có thể tàn nhẫn như thế chứ!".Khó trách cô vẫn luôn sợ anh, khó trách anh luôn cảm giác cô đang có chuyện gì đó trốn tránh mình.Thì ra là cô không muốn cho anh biết, sự tồn tại của cục cưng.Diệp AnAn kề sát mặt mình vào mặt Diệp Tiểu An, một giọt nước mắt thoáng chốc chảy xuống, rơi vào khoảng không."Thực xinlỗi, em chỉ là, chỉ là không muốn mất đicon, con chính là tất cả của em", cô nhìn ra được, Lance nhìn thấy đứa nhỏ này vô cùng kích động, cũng rất yêu thích, cô thực sự rất ích kỷ sao?Lance hít một hơi thật sâu, tiếp nhận đứa nhỏ trong lòng cô, cũng kỳ quái, có lẽ là bởi vì chacon tình thâm, Diệp Tiểu An đối vớiLance không hề tỏ raxa lạ chút nào, thậm chí còn là vô cùng thích nữa."Bảo bối, gọi ba ba đi",anh chơi đùa với đứa nhỏ trong lòng mình, cúi đầu xuống, một mảnh ôn nhu chưa từng thấy, đây là đứa nhỏ củaanh, anh nghĩ rằng mình không thể nào có con được nữa, nên đây cũng là đứa nhỏ duynhất của mình.Mất đi khả năngsinh con, nhưng bây giờ anh đã có con trai. Đây chẳng phải là một ân huệ cũng như may mắn lớn nhất mà ông trời đã choanh sao.Diệp Tiểu An khanh khách cười rộ lên, lộ ra vài cái răng sữa nhonhỏ mới mọc, đáng yêu cực kỳ, bàn tay be bé của nó bắt lấy bàn tay củaLance."Ba...ba....", thằng bé bắt chước theo giọng nói của anh, tuy là nói còn hơi chậm, nhưng vẫn nói ra được.Chưa từng có người nào đến dạy thằng bé, nhưngLance chỉ dạy một lần là nó học được ngay, Diệp AnAn đột nhiên quay sang, cô chợt hiểu được, tuy rằng Tiểu An còn rất nhỏ, thế nhưng khát vọng có chacủa nó cũng là trời sinh.Nghe được âm thanh non nớt của đứa nhỏ, Lance kích động muốn rơi lệ. Anh đột nhiên vươn tay ôm chầm lấy thắt lưng Diệp An An, Diệp AnAn chỉ hơi cương người một chút. Giữa anh và cô có một mối liên hệ nói không nên lời, vô luận như thế nào cũng không trốn tránh được, từ ngày bên bờ biển đó, duyên phận của hai người đã định trước là không rời được, cô cứu anh, kỳ thật cũng là anhcứu cô. Hơn nữa, bọn họ còn có một đứa con vô cùng đáng yêu nữa."Mẹ...",Diệp Tiểu An thả tayLance ra, quay sang bắt lấy vài sợi tóc của cô, đây mới thực sự là một nhà ba người, bầu không khí thực ấm áp, làm chongười ta không đành lòng mà quấy rầy."Con đang gọi em kìa", Lance ôn nhu nói, ánh mắt nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp quá mức của Diệp Tiểu An."Ân",Diệp An An khẽ lên tiếng, vươn tay vỗ vỗ lưng Tiểu An.Lance vẫn luôn nắm tay Diệp AnAn, từ lúc đangngồi trên xe đến lúc xuống xe, cho tới bây giờ cũng chưa buông ra chút nào, một tay anh ôm Diệp Tiểu An,Tiểu An chính là mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hai người, cũng rất nghe lời một mình chơi đùa với áo của Lance, thằng bé rất thích áo của baba, rất thơm.Bêntrong một căn biệt thự cực kỳ sangtrọng mang phong cách châu Âu, vợ chồng Corrine đangngồi xem TV, Hứa Lam Thanh tay bưng một tách trà uống. Bọn họ đã đếnTrung Quốc được vài ngày, đối với nơi này, vẫn luôn yêu thích, vì thế cho nên mới mua một căn biệt thự thế này, chuẩn bị định cư lâu dài luôn ở đây. Dù sao công tyđã có Lance, bọn họ đã có thể thoải mái hơn, mà cũng có thể họ sẽ lựa chọn đi du lịch vòngquanh thế giới."Cạch" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra,hai người cùng lúc nhìn về phía cửa, liền nhìn thấy con trai mình đang hùng hổ tiến vào, một tay thì kéotheo một người phụ nữ, còn tay kia thì ôm một đứa trẻ con.Hai người nhìn nhau, không biết huống hiện tại rốt cuộc là như thế nào, Hứa LamThanh buông cái táchtrong tay xuống, đang định đứng lên, muốn mở miệng hỏi, kết quả trong lòng bà lại bị nhét vào một vật nhỏ cực mềm mại."Ba, mẹ, haingười hãy chăm sóc cháu nội của mình", nóixong, anh trực tiếp kéo Diệp An An vẫn đang cúi đầu vào phòng mình, sau đó lại là "rầm", một tiếng đóng cửa thật lớn nữa, đem hai vợ chồng họ chấn động một chút, đứa connày làm sao vậy?Đương nhiên, còn có một câu kia của anh, "chăm sóc cháu nội của mình"!!!Trong lòng Hứa Lam Thanh là Diệp Tiểu Anvì mất đi cái ôm của baba mà ủy khuất, cái miệng nhỏ nanhmếu mếu, nước mắt không ngừng sóng sánh trong hốc mắt, trông như muốn trào ra ngay."Cháu, cháu nào cơ?",Dean cũng khó hiểu nhìn tiểu bảo bảo trong lòng vợ mình, căn bản là không hiểu rõ ý tứ của contrai là gì.Bọn họ vẫn luôn chờ mong được ôm cháu, ngay cả nằm mơ cũng thế, nhưng họ biết, có một số việc, đã xảy ra rồi, thì chuyện họ cần phải làm là đối mặt với sự thật.Nếu thật sự con trai có ôm một đứa nhỏ từ nơi khác đến đây, bọn họ cũng sẽ chấp nhận."Ah, cục cưng không khóc, bà nội thương",Hứa Lam Thanh phát hiện hai bờ vaicủa đứa nhỏtrong lòng mình đangrun run, phát ra âm thanh nức nở giống như tiếng mèo con vậy, liền biết là đứa nhỏ này sắp khóc.Bởi vì Diệp Tiểu Anvẫn đang cúi đầu, cho nên bà không nhìn được màu mắt của thằng bé, còn có diện mạo của nó nữa. Bà nghĩ rằng đứa nhỏ này là Lance nhận nuôi mà thôi.Khi Diệp Tiểu An ngẩng đầu lên, thấy được bà nội xinh đẹp này, cái miệng nhỏ nhắn ủy khuất mếu máo,"Oa" một tiếng bắt đầu khóc lớn, bả vai nho nhỏ không ngừngrun rẩy."Ông trời ơi, đứa nhỏ này...", Hứa Lam Thanh quên mất phải dỗ đứa nhỏ, chính là thất thần nhìn ngũ quan của thằng bé, còn có đôi mắt màu tím xinh đẹp kia."Dean, ông xem đứa nhỏ này, nó thật sự là cháu của chúngta, ông xem mắt nó xem,là màu tím, cả ngũ quan nữa, giống Lance lúc còn nhỏ như đúc vậy".Dean Corrine cũng không thể tin được nhìn tiểu bảo bảotrong lòng vợ mình,diện mạo giốngnhau đến mức lạ kỳ, một đôi mắt màu tím kiachỉ có ngườitrong gia tộc Corrine mới có được, đứa nhỏ này, không thể nghi ngờ gì nữa, nó chính là con cháu của gia tộc Corrine họ rồi. Lance chỉ nói là cháu của hai người, họ lại nghĩ rằng đứa nhỏ này chắc là doLance nhận nuôi ở đâu đó, thì ra, đây là sự thật, là sự thật!!!Bọn họ có cháutrai, một người từ trước đến nay vốn luôn kiên cường như Dean Corrine, thế nhưng vào lúc này hai mắt lại đỏ hoen, ông gắt gao nhìn chăm chăm vào cục cưng, ánh mắtngay cả chớp một cái cũng không nỡ.Diệp Tiểu An mở to ánh mắt tròn trĩnh nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt này, khuôn mặt nho nhỏ trắng nõn, cái miệng vốn đang mếu lại rất nhanh giương lên."Bà ngoại, bà ngoại...",nó bắt lấy vài lọn tóc của Hứa Lam Thanh, dùng sức cọ cọ trên người bà, có thể thấy được, thằng bé vô cùng thích Hứa LamThanh này.Tâm tình Hứa Lam Thanh không kiềm chế được xúc động, bắt lấy cái tay nhỏ xinh của tiểu bảo bảo,"Ngoan, bảo bối, gọi là bà nội, không phải bà ngoại", bà hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nanh phấn nộn của cục cưng.Diệp Tiểu An khanh khách cười, nhưng vẫn không ngừng gọi "bà ngoại", bà ngoại đối với Diệp Tiểu Anmà nói, chính là một tên gọi mà nó rất là thích.