Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 39




Hôm ấy cô Vân đèo Thu tới một quán cafe khá sang trọng, công nhận họ mở cửa sớm thật đấy. Bất ngờ hơn còn gặp cái Chi đang tranh thủ chụp bộ ảnh mới ở phía xa xa nha, ngày xưa tớ cứ tưởng làm hotgirl sướng lắm nhưng thực ra cũng có cái khổ nhỉ, vừa đi học vừa tham gia các hoạt động nghệ thuật khá vất vả đấy chứ.

-“Thu có hài lòng với chỗ này không? Nếu không mình đi chỗ khác?”

Cô hỏi, tớ cuống quít bảo không cần đâu ạ. Phục vụ mang nước với bánh ra được một lúc thì mẹ Cún đưa cho tớ một cái phong bì dày ơi là dày ý.

Chết toi, giống hệt trong phim rồi đây nè.

Cầm tiền đi con, rồi tránh xa Khôi nhà cô ra.

Hay là cuốn xéo khỏi chốn này?

Ôi dồi ôi, cô lo cho con đi du học thì con chịu nha, chứ bắt con chuyển trường là không có được đâu ạ, bao nhiêu công sức con mới đỗ được trường này ý.

-“Đây là tiền công của Thu hồi hè tới chơi với Khôi nhà cô.”

Hả?

Tớ há hốc, vội vã hỏi lại.

-“Con…con tưởng…cô chuyển vào tài khoản cho ba mẹ con rồi ạ.”

Cô cười, hiền dịu bảo chỗ này là cho riêng Thu, con gái lớn rồi cũng cần mua sắm nhiều thứ. Xong mẹ Khôi còn đẩy cho tớ hai cái túi shopping to bừ bự luôn.

-“Đây là đồ lúc đi công tác cô mua cho con, con cứ mang về thử nhé, nếu không vừa thì cho chị em hay bạn bè cũng được.”

-“Dạ…dạ…”

-“Cô cảm ơn Thu nhiều lắm ấy, hè vừa rồi thấy bé Cún thay đổi rõ rệt luôn, làm người làm mẹ như cô cũng mát lòng mát dạ. Đúng là sức mạnh của…”

-“Của gì ạ?”

Thu tò mò thắc mắc nhưng cô chỉ tủm tỉm cười rồi đánh trống lảng.

-“Ôi dào, không có gì…nhưng nói chung là kỳ diệu. Thôi ăn nốt cái bánh rồi cô chở con về trường, nhanh nhanh không có muộn học mất.”

-“Dạ…thế không còn chuyện gì nữa ạ?”

Tớ run run hỏi lại cho chắc, cô lắc đầu bảo không.

Eo, thở phào luôn ấy. Xong lúc xuống xe rồi nghĩ lại vẫn thấy buồn cười, Thu điên xừ nó rồi ý nhỉ?

Nhâm con hư ý!

Cứ tưởng mình là nữ chính ngôn tình cơ, ôi dồi ôi, đúng là mắc bệnh ảo tưởng nặng quá rồi. Cầm tiền trong tay mà sướng thế chứ nị, thôi thì suy đi ngẫm lại cũng nhờ Khôi còn gì.

Nếu không có Khôi liệu Thu có cơ hội học trường này không?

Không.

Liệu Thu có những ngày tháng cấp ba vui vẻ đến thế không?

Chắc chắn là không rồi.

Ôi Khôi ơi Thu không giận Khôi nữa nha, Thu thông não rồi, phấn khởi chạy lên lớp gặp người ta.

Đâu có ngờ được đâu, Chi đang nằm sạp tại chỗ của tớ ý, nó về lúc nào mà nhanh thế không biết? Giọng bạn vừa ấm ức vừa nũng nịu.

-“Khôi à, sao sáng nay Khôi đèo Huệ đi học thế? Chi tưởng chỉ Thu mới là bạn thân của Khôi thôi chứ? Chiều nay Khôi cũng đèo Chi về nha…nha…nha…”

Ặc.

WTF?

Sáng nay Khôi đèo Huệ đi học?

Thu có nghe nhầm không thế? Tên này coi trời bằng vung hả? Cậu ấy có ý thức được rằng bây giờ đã là bạn trai Thu không vậy?

Bạn trai Thu đó…nhưng mà lại đi đèo con khác! Không thể chấp nhận được luôn. Tớ thì tức sắp điên rồi mà cái Chi nó cứ lèo nhèo làm ngứa hết cả tai.

-“Đi mà…Khôi tốt bụng…Khôi đẹp trai…sao Khôi đèo Huệ được mà không đèo Chi?”

-“Được rồi, Chi về chỗ đi, chiều Khôi đèo Chi về.”

Eo, có người sướng suýt ngất.

Mắt bạn long lanh mọng nước, mãi mới thốt được lên lời, ban đầu là ấp úng, sau thì chẳng giữ hình tượng thục nữ gì sất, gào thét ầm ĩ.

-“Ối làng nước ơi, Khôi vừa nói chuyện với tớ nha…11 từ…ối tôi chết mất…Khôi còn bảo đèo tớ về nữa…”

Khiếp, 11 từ mà cũng khoe khoang làm như trời sập tới nơi không bằng. Thử hỏi có ai vui cho nó không?

Con gái thì tức vì ganh ghét.

Con trai, đặc biệt là Hưng cùng hội fanclub của Chi cũng hậm hực chẳng kém.

Nhưng Thu chắc là người chịu đả kích nhiều nhất ý. Thì ra Khôi cũng lăng nhăng ra phết, bạn trai bạn gái gì chứ, tất cả chỉ là trò tiêu khiển của cậu ấy thôi, yêu đương vớ vẩn rồi chán thì đá chứ gì.

Không cần bạn mở miệng nha, tớ sẽ tự rút lui để bảo vệ lòng tự trọng của mình. Thu trở về bàn cũ, xé một mẩu giấy viết nắn nót mấy từ rồi kéo kéo áo Khôi chuyển cho cậu ấy.

Đại loại tớ viết.

“Mình chia tay nhau đi.”

Chưa đầy năm phút sau đã nhận được “thư” hồi đáp.

“Ừ, thoải mái. Chia luôn cả chân nữa đi.”

Đó, cháy nhà mới ra mặt chuột. Còn không thèm giả bộ nài nỉ níu kéo lấy một chút, công nhận phũ thật. Trong lòng tớ cứ như có ngọn lửa nhỏ âm ỉ âm ỉ á, khó chịu bức bối kết luận.

“Đúng rồi, chúng ta không thuộc về nhau đâu.”

“Phải, niềm tin đã mất rồi thì biết trách ai bây giờ đây?”

Khôi rép lai kiểu ai oán thê lương lắm, khác hẳn với phong cách thường ngày á, cứ như trêu đểu tớ ý.

Quay sang thì thấy người ta lạnh lùng chẳng thèm để ý tới mình mà ức. Nhịn suốt cả một tiết, nhịn tới giờ ra chơi thì không nhịn nổi nữa, đợi bọn nó xuống sân trường rồi tớ mới chồm sang bàn bên cạnh xả giận.

-“Khôi đừng có mà giỡn mặt với Thu nha, sai rành rành ra rồi còn nhơn nhơn. Cam kết làm bạn trai của Thu mà đèo gái thế hả? Một câu xin lỗi còn không có, cái thái độ rất là khốn nạn mà.”

Cứ ngỡ người ta biết tội, ai ngờ cũng không vừa quay sang chỉnh lại Thu.

-“Thế đứa nào hôm nay dậy sớm bỏ đi học trước, hại Khôi tới rước mà không thấy người?”

-“Tớ…tớ…”

-“Còn nữa, đến trường mà không học bài lại chạy đi đâu với thằng nào? Người được quyền giận phải là Khôi, Thu hiểu không?”

Cậu ấy quát tớ chứ, ghét quá à.

Thu bực bực nên cũng to mồm chẳng kém.

-“Quên xừ nó đi, Thu là con gái Khôi hiểu không? Đã là con gái thì cãi nhau luôn được dỗ. Khôi thấy Hưng chứ, Chi vô lý như vậy mà lúc nào cậu ấy cũng nhịn nhục, đó mới là mẫu bạn trai tuyệt vời của năm ấy…còn cái dạng suốt ngày dỗi hờn như Khôi thì…thì…”

-“Thì sao?”

Eo, nhìn kìa, lại cáu Thu rồi kìa. Tức thế chứ nị, muốn phát hoả lên ấy, tớ xị mặt lủng bủng.

-“Chẳng sao cả, không thèm nói chuyện với Khôi nữa.”

-“Khôi cũng thèm vào.”

A, ghê gớm nhỉ?

-“Được, Khôi mà mở miệng trước Khôi làm cháu Thu nhé! Khôi dám chơi không?”

-“Chơi thì chơi chứ Khôi sợ Thu hả? Thế Thu thì sao? Dám ăn 1000 cái kẹo không?”

Bình thường thì tớ không dám đâu nhưng lúc đó kiểu máu quá nên gật đầu cái rụp luôn. Nói chung lần sau rút kinh nghiệm, có thích thì cũng thích anh nào hiền hiền thôi chứ thích cái đứa đầu cứng như sắt có ngày tăng xông mà chết ý.

Thu điên tiết bỏ về bàn, nào đâu ngờ ai đó đểu cáng với tay sang khuôn hết sách với hộp bút sang chỗ mình, kể cả cái ba lô màu đen ngày xưa cho tớ rồi mà giờ cũng cuỗm luôn.

Biết là đồ của người ta người ta có quyền thu hồi. Nhưng mà eo ôi, chơi bẩn không chịu được.

Thu giờ trên bàn còn mỗi quyển vở ghi, bút không có thước cũng không. Tớ mỏi mồm mượn bàn trên mà chúng nó thấy Khôi lườm thì ra sức lắc đầu nguầy nguậy. Rốt cuộc đành ngậm đắng rón rén sang chỗ địch ngồi, tại chủ quan không mang sách giáo khoa nên sang đấy còn xem chung ý.

Cũng may mà Khôi không đuổi, chỉ quay sang nhìn Thu cười rất chi là đểu thôi.

Tới lúc phải vẽ hình tớ cũng đành mặt dày rón rén lấy compa của bạn chứ biết làm sao? Mà lần này người ta ghê gớm lắm ợ, không cho sài chùa đâu. Bạn với tập nháp viết viết.

“Mượn đồ mà không xin phép gì hả? Mất lịch sự thế?”

Thu cố gắng kiềm nén viết xuống dòng bên dưới.

“Khôi cho tớ mượn compa ạ.”

“Nói cả câu thì cho.”

Eo, khôn thế!

Mỡ đấy mà húp nha, mở miệng ra để tớ thua à, đừng hòng á. Mà cần đồ lắm rồi nên bất chấp giật luôn, hai đứa giằng co qua lại xong kiểu gì mà cái chân compa nó đâm vào tay tớ ý, chỉ sượt da một tý thui nhưng mà nhân cơ hội Thu làm màu tới bên luôn.

Mắt to tròn long lanh nhìn Khôi, nước mắt rưng rưng, mũi bắt đầu sụt sà sụt sịt.

Ôi dồi ôi, đồ ngu mà. Trúng kế ngay mới sợ chứ, vội vàng thả compa, Thu tí tởn xoay một vòng tròn thật là tròn, vẽ vời xong thì chăm chú ngồi chứng minh. Vì bị xước tay trái nên không có gì bất tiện lắm, cũng chẳng đau mà.

Chỉ là ở dưới ngăn bàn tay Khôi đang cầm tay tớ rồi á, tỉ mẩn xoa xoa tình cảm ơi là tình cảm ý, hại Thu viết mấy chữ thôi mà cũng run run. Bên trên có đứa hí ha hí hoáy làm bài, có đứa lười không làm thì đợi người lên chữa để chép.

-“Nguyen Hoang Trong Khoi. Final Exercise.”

Tiếng cô gọi làm Thu suýt truỵ tim luôn, đúng là có tật giật mình mà. Cái bài cuối ba sao khó lắm nên chắc cô mới gọi bạn đó, tớ nghĩ từ này đã ra đâu huống chi Khôi còn chưa thèm đọc đề hay nháp nháp gì cả.

Cậu ấy cúi xuống ngăn bàn, từ phía xa nhìn lại chắc tưởng bạn chuẩn bị vở bài tập mang lên cho cô chấm đấy, nhưng chỉ đúng một phần thôi, cái tên đáng ghét đó trước khi lên bảng đã kịp chụt vào tay tớ một phát.

Eo, mặt mày Thu đỏ bừng bừng luôn, lấm lét nhìn trộm Khôi đang vẽ hình trên kia. Thôi dù sao cái bài này vắt hết cả óc mà cũng không ra rồi, ngồi chơi một tý cho thoải mái rồi đợi cô giáo giảng vậy.

Tại tớ đoán cùng lắm Khôi lên vẽ được cái hình thôi chứ khó như vậy thì giải thế quái nào được, bọn bàn trên còn đang thì thụt đồn là bài này cô lấy trong nâng cao phát triển, lời giải tới mấy mặt giấy liền kìa.

Đó, thế nào mà có người lên viết đúng bảy dòng rồi chấm hết về chỗ. Tớ đọc mà chẳng hiểu cái gì sất.

Định lý Carnot? Đường thẳng Steiner?

Lạ hoắc à?

Chắc tên này viết nhăng viết cuội cho xong rồi, quả này ăn con không là cái chắc.

Ai bảo tinh tướng cơ?

Lớp tớ là vậy đó, trong trường hợp bài có dấu sao, cô gọi mà mình chưa làm được thì có thể xin khất lần sau gỡ điểm, nhưng nếu đã lên bảng là kiểu gì cô cũng chấm.

Hai sờ da, Khôi đại ca mà cũng có ngày này á, đáng đời.

Nhân lúc bạn về chỗ Thu liền tủm tỉm viết lên tập giấy nháp.

“Bài này lời giải chính xác của nó là mấy trang cơ, chàng ngộ nhận rồi ợ. Cảm giác thế nào? Có cần ta đan cho chàng cái quạt mo che mặt không?”

Khôi quay sang nhìn tớ, mặt lạnh tanh nhưng tay cũng hoạt động hết công suất.

“Ai bị hớ là phải che quạt hả?”

“Ừ, phải rồi. Che cho đỡ nhục ấy.”

“Được, vậy nàng đan đi.”

Thu thích chí xé hai tờ giấy nháp dán vào với nhau rồi gấp thành cái quạt, hí hửng đợi tới lúc cô thông báo không điểm là chuyển ngay sang cho Khôi. Mà đợi mãi đợi mãi chẳng có cơ hội.

Cô không những không tặng bạn quả trứng nào mà còn nở nụ cười hiền hậu khen “Good Job”, cho hẳn con mười hệ số hai, miễn kiểm tra 45 phút lần một.

Ựa, choáng!

Đúng là thế sự khó lường, Thu tiu ngỉu hết cả người.

Xong vì sắp hết giờ nên cô bảo cả lớp ai chưa làm được thì chép lời giải của Khôi vào đi, chưa biết cái đường thẳng với cái định lý bạn viết thì về tham khảo quyển hình nâng cao trang 274 phần đọc thêm, buổi sau cô giảng lại.

Cô cũng dặn Khôi với bọn tớ đi thi muốn áp dụng những định lý hay bổ đề không có trong sách giáo khoa thì phải viết lại chứng minh chứ không được dùng luôn bởi như vậy sẽ bị trừ điểm đó.

Có người trong giờ ngoan ngoãn nghe giáo viên dặn dò lắm, trống điểm một cái là y như rằng lộ mặt cáo, quay sang nháy mắt với Thu chứ. Thôi khỏi cần bạn phải nhắc, tớ tự giác là được chứ gì.

Ừ, thì tớ hớ.

Thu cầm quạt mo che mặt, quân tử nhất ngôn nha, ai thèm lèm nhèm đâu.

Tự mình phạt mình, chục phút sau ngó ra đã thấy bạn dần hoàn thiện bức vẽ rất đẹp, nhìn như mỹ nữ cổ đại e thẹn che quạt ấy. Eo, tự nhiên muốn có tờ giấy đó thế chứ nị.

Khôi vẽ xong thì lém lỉnh đề bên dưới “my d…”. Mà mới chỉ viết đến chữ d thôi đã ngẩng mặt lên nhìn tới cười khẩy rồi, rõ khốn nạn. My dog chứ gì, ai chả biết bạn lại sắp chuẩn bị troll Thu.

Dog với chả dog, dog thì đã sao cơ chứ?

Nghĩ là vậy nhưng lòng cứ ngứa ngáy như có kiến bò ý, Thu giận giận tủi tủi úp mặt xuống bàn, thầy vào thì tập trung nghe giảng cho tới cuối buổi, tớ cũng kiêu, cũng có lòng tự trọng của tớ nha.

Tan học bạn xách balô bỏ về trước, Thu cũng uể oải dọn đồ mấy thứ đồ còn lại của hai đứa. Nhặt hết sách bút thước vở mới để ý cái tờ giấy vẽ của Khôi lúc nãy trong ngăn bàn, định vò nát rồi ném vào thùng rác mà cái dòng phía cuối bức tranh đập vào mắt làm tim gan mềm nhũn hết cả luôn ý.

“My darling, the most gorgeous girl in the world.”

Eo, trống ngực đập thình thịch á, thôi chẳng giận nhau với Khôi nữa đâu, chán lắm. Thu ba chân bốn cẳng chạy hồng hộc theo bạn, đuổi được rồi mới nhớ người ta hứa chở Chi về, ưng ức á. Nhìn hotboy với hotgirl õng ẹo phía trước mà chỉ muốn cầm dép ném cho một phát thôi.

Đang bực thì chớ, lại nghe cái giọng ông Hưng lanh lảnh ý.

-“Thu yêu dấu ơi đèo tôi về đi.”

Eo, sởn cả gai ốc. Lại làm trò chọc Chi ghen đây mà, trẻ con hết chỗ nói á. Thu mặc kệ cứ lấy xe đi trước, ai ngờ đạp ra tới cổng trường thì sếp đã nhảy lên được yên sau rồi.

Mà kể cũng lạ, xe bạn Cún là xe đạp điện cơ mà, cớ sao tốc độ chậm như rùa thế?

-“Ổ ôi, mệt quá, tôi ôm Thu nha.”

Ựa.

Hưng ơi là Hưng, cậu có làm thế làm nữa thì Chi cũng không để tâm đâu mà, cần gì phải phí sức? Tớ quay lại định khuyên lớp trưởng thôi giở trò đi, chẳng ngờ được suýt chạm mặt Khôi, xe cậu ấy bám sát xe tớ à, một tay lái xe, tay còn lại xoắn tai Hưng tới đỏ ửng.

Khổ thân sếp, câm như hến rồi vội vã nhảy xuống, thế là mất hết sạch điểm trong mắt Chi cô nương rồi còn gì nữa. Khôi véo má Thu một phát rồi phóng lên phía trước, để Chi nó quay lại lườm tớ như đúng rồi ý.

Tối hôm ấy về tớ phải lấy mấy đề SAT ra làm mới nguôi ngoai được cục tức to đùng đoàng, xong trước khi đi ngủ thì soạn sách vở đồ dùng học tập thật cẩn thận để sáng hôm sau đỡ phải ngồi chung bàn với cái tên đáng ghét đó.

Thế nào mà đạt được mục đích rồi nhưng lại không vui như tưởng tượng, ngồi một mình chán chán à. Ra chơi thỉnh thoảng có vài bạn nam xuống chỗ Thu nói chuyện linh tinh, các bạn còn rủ xuống căng tin uống nước nữa nha.

-“Thu với Khôi là như nào?”

Tớ đang hút hộp sữa chua mà tý sặc, vội vã thanh minh là bạn thân, bạn ruột thôi.

-“Ừ, bọn tôi cũng nghĩ thế. Tuy rằng Thu năm nay đã xinh hơn nhiều nhưng mà đứng với Khôi vẫn như gà dù bên cạnh thiên nga ấy.”

Dẫu biết là sự thật nhưng nghe cứ chua xót kiểu gì ý nhỉ? Ngồi một lúc thì bọn nó cho cái vé mời cuối buổi ở lại đi xem ảo thuật. Câu lạc bộ ảo thuật này toàn con nhà giàu thôi, nếu là năm ngoái thì làm gì có chuyện mời tớ.

Thôi cũng tốt, trải nghiệm một chút cũng hay hay mà.

Thu nhận lời, hẹn các bạn lát tan học gặp nhau ở cổng trường. Khổ nỗi số Thu nhọ, tung ta tung tăng chưa ra được tới nơi đã bị người ta tóm lại, cứ thế dắt một mạch ra vườn cây phía sau.

-“Cấm không được đi.”

-“Á á, bắt quả tang Khôi mở miệng trước nha, Thu thắng rồi ý, từ mai làm cháu Thu đi nhá. Còn giờ thì bỏ tớ ra mau lên…”

Thu gào, Thu thét, Thu bới mà vô dụng, giọng Khôi còn áp đảo giọng Thu á.

-“Ảo thuật chứ có gì hay ho mà phải xem? Đi hóng trai thì có.”

-“Ê đừng có nói vậy nha, Khôi thấy không hay bởi vì Khôi không biết làm.”

Bạn bảo đừng có mà kích đểu, thích thì đưa cái vé đây rồi cậu ấy trình diễn cho mà xem.

Được, dám nói cứng hả?

Được lắm.

Tớ bỏ balô xuống tìm cho Cún, ta chống mắt lên coi nhà ngươi làm như nào.

Bạn nhận vé, xé làm đôi, rồi lại xé đôi tiếp, rồi lại xé tiếp đến khi nát vụn. Thu nhìn mãi mà chẳng hiểu mô tê gì cả, đang ngây người suy ngẫm thì có người đã phán.

-“Đó, màn ảo thuật biến một mẩu giấy thành nhiều mẩu giấy.”

Ặc.

Phát điên mất, troll nhau à?

Thế là mất toi cái vé mấy trăm ngàn, ôi dồi ôi, sao mà nó ức, ức ơi là ức. Tuyến lệ của Thu rưng rưng rồi á, máu nóng dồn hết lên đỉnh đầu, quát Khôi một thôi một hồi. Quát xong rồi thì tủi thân ấy, quay mặt vào gốc cây nức nở tức tưởi.

Một lát thì tự dưng ai đó vòng tay qua, rõ ràng hai tay cậu ấy chạm vào gốc cây thôi mà sao tớ cứ cảm thấy giống như người ta ôm mình từ phía đằng sau á, run run xao xuyến lắm.

Rồi người ta ghé sát vào tớ, thơm chụt một cái lên má rồi nhẹ giọng thì thầm.

-“Cụ à, cháu sai rồi. Cụ phạt cháu như nào cháu cũng chịu nhưng xin cụ đừng khóc nữa có được không ạ?”