Tây Thu Tiểu Công Chúa

Chương 7




Đấu tranh tư tưởng bao lâu ý, cuối cùng tớ chẳng làm cách nào mà mở miệng được. Thực sự là sợ lắm.

Giờ bị đuổi thì bao nhiêu ước mơ đổ hết xuống sông xuống biển mất.

Tớ là hi vọng duy nhất của cả nhà, mẹ tớ mai sau bị bệnh có được nằm ở phòng VIP hay không là tuỳ thuộc vào tớ cố gắng như nào.

Tớ biết bản thân mình ích kỷ, nhưng tớ thực sự…xin lỗi Cún.

Thật may, bạn An Chi đứng lên thưa cô. Bạn ấy bảo thấy sợi dây đó rơi cuối lớp nên tưởng của Khôi, liền nhặt trả vào. Vài bạn nữ khác cùng đứng ra làm chứng. Nhà Khôi giàu lắm, nghe nói ba bạn buôn kim cương đá quý cơ mà, chắc cô cũng vì vậy mà không truy xét nữa.

Thực hư câu chuyện thì chẳng phải như thế rồi, nhưng sự thể ra sao thì tớ chẳng buồn khai thác.

Chỉ biết rằng, ngưỡng mộ mọi người kinh lên được.

Tất cả, đều rất dũng cảm. Còn tớ, tớ cảm thấy mình là thành phần thối nát của xã hội ý, thật nhục, thật chẳng có mặt mũi nào nhìn ai cả.

Hôm sau tới lớp thì phát hiện ra dưới ngăn bàn có hộp sô cô la sịn lắm, đủ hình thù, từ trái tim tới các con vật nhỏ nhỏ xinh xinh, nhìn phát thèm ra ý. Tớ hỏi cả lớp, không ai biết gì cả.

Tuy nhiên tớ cũng không dám ăn bởi vì sợ nhỡ của cậu nào để nhầm rồi lúc người ta đến đòi thì lấy đâu ra tiền mà đền.

Để lại vị trí cũ thôi.

Qua một ngày, thấy hộp đó vẫn để đấy, bên trên có tờ giấy nhỏ ghi hai chữ “Cho Thu”. A hoá ra là có ai tặng tớ, nét viết này, quen lắm.

Tớ biết ai tặng rồi nhé, mà cũng hơi thẹn, cảm giác tội lỗi nữa.

-“Khôi không ghét Thu à?”

-“…”

-“Việc đó, Thu không cố ý đâu, nhưng Thu nghĩ giải thích Khôi cũng không tin.”

-“…”

-“Cảm ơn Khôi nhé.”

-“…”

Nếu mở miệng nói thì đã không phải là Khôi rồi, thôi kệ cậu ấy đã có lòng thì tớ phải có dạ chứ, tớ vui vẻ bóc ra ăn, ngon ngon ngọt ngọt thích lắm. Tớ ngồi cả sang bàn của Khôi nữa, bẻ một miếng cho cậu ấy.

-“Ăn cùng không?”

-“…”

Cái con người này, nói một câu thì chết được à?

Thôi, cậu ấy bị tự kỉ mà, phải biết thông cảm cho bạn chứ.

Từ hôm đó, thỉnh thoảng Khôi lại cho tớ bánh kẹo nhá, tớ ăn sướng hết cả mồm, có khi ngại nên hỏi cậu mua có đắt tiền không? Cậu ấy im lặng, tớ lại bảo nếu đắt quá lần sau tớ không dám nuốt nữa đâu, Khôi mới viết ra giấy ý là ở nhà nhiều lắm, không ai ăn cả.

Ừ, thế thì tốt, để lâu hết hạn sử dụng phí của trời, mang Tây Thu ăn là hợp lý rồi. Thu quý Cún nhất trường luôn.



Hình như các lớp khác học sinh chạy yếu hay sao mà đại diện khối 10 đi thi chỉ có tớ và Khôi. Có thể các lần trước cậu ấy thành tích tốt nên thầy bổ sung thêm vào danh sách.

Bọn tớ được nhà trường đưa ra sân vận động thi đấu. Lúc trên xe Khôi đã bị chú ý rồi, tới chỗ tập trung thì con gái trường khác liếc trộm cậu ấy càng khủng khiếp.

Nhìn Khôi thì mắt sáng như sao.

Chuyển sang Tây Thu lại bĩu môi dài thườn thượt.

Thiên vị quá mà.

Thôi cũng đúng, tuy mặc đồng phục giống nhau nhưng tớ vốn không bị ảo tưởng sức mạnh, quả thật đen đen bẩn bẩn đứng cạnh người đẹp trai ngời ngời như này cũng có gì đó không được ổn cho lắm.

Các cậu biết cái định lý này chưa? Thị Nở đứng một mình thì xấu bình thường, nhưng đứng với Tây Thi thì hoá quái nhân. Vì vậy, ngoại hình đã không bắt mắt rồi thì ngàn vạn lần không nên chung chỗ với ánh hào quang, không nên tự dìm mình xuống đáy đại dương.

Biết thân biết phận vậy nên tự mình lánh ra xa một chút.

Vừa đi được vài bước đã bị ai đó giật mạnh người lại. Khiếp tim tớ phải gọi là thảng thốt luôn, lúc bình tĩnh nhìn lên mới thấy quả bóng tròn xoe đập bịch một phát vào cái cột đằng sau.

Ôi, tích đức thế nào mà số may thế chứ nị, chậm một giây thôi thì vỡ đầu ý chứ, cái đầu này mà làm sao thì chết mất à, nhẹ thì thôi khỏi thi đấu, nặng thì hâm dở còn đi du học thế nào được nữa.

Tớ lí nhí cảm ơn Khôi, không hiểu sao thấy hai má hơi đỏ. Sau rồi cũng ngượng ngượng lẻn ra đứng ngoài cùng.



Cố gắng nỗ lực hết mình, kết quả lại không làm tớ vui lắm. Chỉ giành giải ba thôi à, một bạn nam trường Việt Pháp giải nhì, Khôi nhất.

Buồn thế.

Rõ ràng hôm trước chạy thắng Khôi mà, hôm nay đã thua lại còn thua xa ơi là xa.

Bực bội hết cả người ý. Sao cậu ấy khủng vậy, cái gì cũng giỏi mới sợ chứ.

Ôi không phục đâu, không phục tý nào cả, một ngày của cậu ấy 24 tiếng, của tớ cũng 24 tiếng, chẳng hơn nhau giây nào cơ mà!

Thôi được, từ giờ trở đi, bất cứ cái gì, Tây Thu cũng sẽ kiên quyết cố gắng gấp ba lần. Nhất định vậy, các cụ đã dạy rồi, có chí ắt thành công, tớ không tin không đá mông cậu ấy ra khỏi cái vị trí thứ nhất ấy được.

Đang nghĩ thì nghe đến phịch một cái, có bạn nữ cùng tuổi với tớ bị mất sức ngất xỉu. Các thầy ở xa quá, bạn ấy hơi béo nữa nên mấy bạn nam kia ngại, cuối cùng Cún cõng bạn chạy về phía phòng y tế.

Tớ không biết nữa, không hiểu sao lòng thấy gai gai khó chịu.

Lúc đi tớ nói chuyện với cậu ấy như chim hót, lúc về cộng bao nhiêu thứ ngổn ngang, ứ muốn mở lời luôn. Tớ và Khôi ngồi cùng hàng ghế mà, thi thoảng cậu ấy gõ gõ vào vai tớ.

-“Sao?”

-“…”

Lại im lặng rồi. Tớ cũng im luôn, ngậm mồm thì có gì mà khó.

Mãi lúc sau cậu ấy gõ nhiều quá, cường độ mỗi lúc một tăng, hại tớ nóng hết cả người, quay sang cáu.

-“Khôi buồn cười nhỉ, bạn kia có thân với Khôi đâu, vậy mà cậu còn ngồi ở trong đó lâu ơi là lâu ý. Nếu Tây Thu bị ngất thì Khôi có như thế không?”

Chẳng rõ hâm dở làm sao tớ lại thốt ra được câu đó. Nói xong chỉ ước nuốt xuống ngay lập tức. Cún cười cười, sau thì buông tha không làm phiền nữa, tớ thì chỉ muốn tìm cái quạt mo che mặt thôi.

Mà xe này sịn các cậu ạ, điều hoà mát rười rượi, kiếm đâu quạt giờ?

Ôi trời ơi là trời!!!

Lúc bác tài đỗ ở trường, tớ đang định đi vào lán lấy xe đạp thì có người kéo kéo vạt áo, cậu ấy chỉ tay về phía trung tâm thương mại đối diện.

Ừ thì đi theo, đang chán.

Khôi dẫn tớ tới hàng kem cao cấp lắm, lại giơ ra tiền thưởng vừa nhận được lúc nãy. Muốn khao phải không?

Được rồi, tớ chấp nhận, gọi hai cốc kem đắt nhất.

Tớ ăn ngon lành ý, mà cậu ấy có vẻ không thích đồ ngọt, chỉ được một phần ba rồi bỏ.

-“Phí thế, thôi để Thu giúp cho.”

Bạn chỉ chỉ vào menu, ý là tớ thích thì gọi thêm. Nhưng đắt mà, hơi xót ruột nên tớ giải thích.

-“Chỉ những người thân thì tớ mới ăn thừa thôi, không phải ai Thu cũng làm vậy. Khôi có thấy kinh không?”

Bạn lắc đầu, tớ ăn gọn hai cốc luôn.

Thanh toán xong còn tiền thừa, lúc đi qua tiệm tạp phẩm cậu ấy còn nhờ tớ mua giúp cái buộc tóc có đính con gấu bông xinh lắm, rồi khi về lại tỏ vẻ chán không muốn cầm nữa.

Đấy, tớ đã nói mà không nghe lời, đã bảo con trai thì tìm đồ khác, mua cái này có dùng được đâu. Đúng là thừa tiền mà.

-“Thôi đừng vứt đi, cho tớ vậy, bao giờ tóc tớ dài tớ sẽ buộc.”

Cún gật rồi cười tủm.

-“Thực ra cậu nên cười nhiều vào, như thế mới có nhiều người quý cậu. Với lại cậu nghĩ mà xem, cậu rõ ràng có nhiều điểm nổi trội hơn Hưng, nhưng vì sao trong trường cậu không nổi tiếng bằng cậu biết không? Là do cậu…”

Ơ tớ cứ nói còn Khôi đã được bác lái xe ra đón, hai người cùng về từ bao giờ rồi. Cái cậu này hay thật.



Cuối tháng, lớp tớ có một sự vụ hót ơi là hót.

Bạn Hưng mua 99 bông hồng tỏ tình với An Chi. Một nửa con trai lớp tớ thích thầm Chi nên là con gái đa số là ngưỡng mộ, con trai thì nhìn Hưng mắt như có lửa vậy. Chắc ai cũng mong Chi từ chối.

Ừ thì từ chối thật, mấy bạn đó hả lòng hả dạ.

Tiếc là Chi lại hướng phía cuối lớp dõng dạc tuyên bố.

-“Khôi, Chi thích Khôi!”

Á!!!

Cả lớp rú lên, hò hét ầm ĩ.

Ôi, tự dưng tớ mong Khôi nhận lời Chi thế. Này nhá, yêu đương vào là học hành sa sút ngay, ai chả bảo thế. Rồi tương lai không xa, cái vị trí nhất lớp sẽ là của Tây Thu.

Tưởng tượng thôi mà sướng quá, sướng hết cả người.

Nhưng có một chút chút gì đó trong lòng tớ, lại không muốn vậy, tớ chưa tìm ra nguyên nhân nữa, thấy mình lạ kì quá cơ!!!