Tay Trong Tay - Hand In Hand

Chương 17: Về nhà ăn cơm




Với quyết tâm làm vợ đảm khó lay chuyển, Giang Yến dự định sẽ nấu ăn chờ Tôn Ninh về, tan làm cô đi siêu thị mua một núi đồ ăn xách về nhà anh. Trong đầu là vô số tính toán nay nấu món này, mai sẽ nấu món kia, nhất định phải thường xuyên theo dõi các kênh ẩm thực hàng ngày để tham khảo thêm. Hai tay cô xách hai túi đồ nặng cồng kềnh mà mặt không biến sắc, thậm trí thần thái còn thập phần vui vẻ.

Vào thang máy, cô gặp bác gái tuổi tầm mẹ cô, thấy cô xách nặng còn ngỏ ý giúp đỡ. Giang Yến cúi đầu thay lời chào, nét cười còn nồng đậm trong ánh mắt, đi đâu cũng gặp người tốt, mà nhìn bác ấy còn có chút quen như đã từng gặp ở đâu. Cô nàng nhiệt tình còn nhấc hai cái túi lên cao làm động tác như nâng tạ: "Bác xem cháu còn làm được thế này, nên không có gì nặng nề đâu ạ, cháu cảm ơn bác ạ." Bác gái nhìn cô cũng nở nụ cười hài lòng.

Thang máy dừng ở tầng 16, hai người cùng đi ra, Giang Yến còn hồ hởi: "Bác cũng sống ở tầng này ạ, thật có duyên quá." Bác gái khoan thai: "Con trai bác sống ở đây, bác qua chơi thăm nó." Hai bác cháu vừa đi vừa trò chuyện đôi câu đã đến cửa nhà Tôn Ninh. Cả hai cùng dừng lại, Giang Yến có chút khẩn trương: "Nhà con trai bác đây ạ?" Bác gái cười không nói chỉ gật đầu nhẹ tênh. Hình như bác ấy đã biết cô, Giang Yến bị bất ngờ, ý nghĩ thoáng lướt qua trong đầu "Giờ bốc hơi biến mất liệu có kịp không?"



Cô đặt hai túi đồ xuống rồi cúi người trịnh trọng: "Cháu chào bác ạ, cháu là Giang Yến bạn gái anh ấy, bác chờ cháu chút để cháu mở cửa ạ." Nói rồi cô nàng ấn mã khóa mở cửa cho mẹ chồng tương lai bước vào nhà. Thảo nào khuôn mặt này thấy quen quen, thì ra chị Lan Như là bản sao của mẹ.

Không để cô xách cả hai túi, bác gái đã chủ động nhấc theo một túi lớn vào nhà. Giang Yến đi sau thêm phần ngượng ngiụ, lần đầu gặp mẹ cô hẳn anh cũng căng thẳng như cô lúc này.

Bác gái để túi xách lên ghế sô pha rồi giúp Giang Yến soạn đống đồ mới mua. Giang Yến nhiệt tình như đãi khách: "Bác cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi ạ, cháu làm cơm một loáng là xong, anh ấy cũng sắp về rồi ạ."

Bác gái thấy cô có phần e thẹn nên đành để cô lại rồi ra phòng khách ngồi. Giang Yến luống cuống chân tay, hết quay góc nọ chuyển góc kia, hoang mang không hiểu mình đang làm gì trong bếp. Mấy giây rồi mới nhớ ra, cô nàng chạy ào đi rót nước mời bác gái rồi lại phi vào bếp. Sắp xếp đồ vào tủ lạnh xong xuôi cô lấy chảo chiên và nồi hầm. Động tác lóng ngóng làm nồi niêu va vào nhau kêu loảng xoảng khiến tai cô thêm đỏ, còn mẹ chồng tương lai ngồi bên ngoài che miệng cười, con bé quả thật đáng yêu, người bên ngoài còn xinh hơn trong ảnh.



Rất may cho Giang Yến, bác sỹ Tôn Ninh nhà cô cũng về ngay sau đó. Anh khá bất ngờ khi thấy mẹ, bóng dáng Giang Yến thấp thoáng sau cửa kính mờ phòng bếp đoán chừng hai người đã gặp nhau, anh thay vội giày rồi tới sô pha: "Mẹ, mẹ đến khi nào không điện trước cho con ạ?" Mẹ anh vờ nghiêm mặt: "Mẹ đến thăm con dâu mẹ còn phải xin phép anh sao?" Tôn Ninh hạ giọng thì thầm: "Mẹ đừng dọa cô ấy sợ, không con trai mẹ ế vợ mất." Mẹ anh vỗ vai anh đánh yêu: "Làm như tôi ngốc, nhanh cưới cho tôi có cháu bế, chờ mấy năm nữa xương cốt rệu rã không nhờ vả gì được đâu đấy!"

Xem ra mẹ anh khá hài lòng với cô, vốn định đưa cô về nhà anh gặp ba mẹ, nay mẹ đến tận nhà anh thế này chỉ e làm cô khó xử, nhưng dù sao chuyện này âu cũng là sớm hay muộn, Tôn Ninh chưa vội thay đồ mà nhanh chóng vào bếp với Giang Yến.

Sau thời gian chăm chỉ rèn luyện, trình độ nấu ăn của cô tăng lên đáng kể. Cô đã sơ chế xong các nguyên liệu cho ba món mặn, một món canh. Tôn Ninh đứng ngay gần cô, sự có mặt của anh không khiến cô ngạc nhiên, Giang Yến nhìn anh âu yếm: "Lo cho em sao, sợ em không làm được gì à?" Anh bặm môi, gật đầu. Giang Yến cười tủm tỉm: "Khỏi lo, chẳng phải anh đã vào đây giúp em một tay sao, mau thay đồ đi đã rồi quay lại với em."

Tôn Ninh lao tới, hôn vội lên má Giang Yến thì thầm câu "Anh yêu em" rồi mới yên tâm đi. Giang Yến ngúng nguẩy cái đầu, cười híp mắt, anh bạn trai của cô đáng yêu quá đi mà.

Tôn Ninh và Giang Yến song kiếm hợp bích chẳng mấy chốc đã bày biện ra bàn đủ các món. Giang Yến còn cắt xong đĩa hoa quả, tuy không được đẹp mắt nhưng cũng nhìn ra hình dạng. Hai anh chị thẽ thọt ra mời phụ huynh.

Bác gái ngồi xem ti vi nãy giờ, thấy hai người ra cũng đứng lên: "Mẹ có hẹn với bạn ở gần đây, hai đứa cứ ăn cơm đi nhé. Con trai rảnh lúc nào nhớ đưa bạn gái qua nhà chơi." Tôn Ninh nắm tay Giang Yến ra tiễn mẹ, còn diễn bài tiếc nuối: "Mấy khi mẹ qua nhà con, ở lại ăn với chúng con bữa cơm có phải vui." Mẹ anh biết tỏng, liếc anh: "Còn nhiều dịp mà, mẹ đi không mẹ bạn chờ." Giang Yến lễ phép: "Bác đi thong thả ạ, nhất định lần tới cháu sẽ qua thăm nhà ạ."

Mẹ anh đi rồi hai người quay trở lại bàn ăn. Tôn Ninh tranh phần đi xới cơm cho Giang Yến. Mở nồi cơm ra thì hỡi ơi, gạo và nước vẫn lặng im bên nhau, anh đóng nắp nồi cơm rồi ôm bụng cười sảng khoái. Giang Yến ngớ ra rồi đưa tay đỡ trán: "May quá, bác gái không ở lại ăn cơm."