Tay Trong Tay - Hand In Hand

Chương 7: Tôi đau




Giang Yến đỡ Tôn Ninh lên ghế sô pha. Suốt đoạn đường đi, từ trong thang máy đến nhà anh cô gắng hết sức để dìu anh. May mắn là cô đã lấy đôi giầy thể thao trong xe thay cho đôi giầy cao gót nên di chuyển dễ dàng hơn. Anh cao hơn cô, sức nặng đè sang cô cũng không hề nhỏ. Cô vẫn trụ vững vàng đưa anh tới tận nơi, nếu là cô gái khác chắc bỏ lại anh luôn rồi.

Tôn Ninh thở hổn hển, chiếc áo sơ mi màu xanh da trời lúc này đã không còn màu nguyên bản, dính đầy bụi, hai cúc trên cùng lúc xô xát cũng đã bung ra. Làn da vốn trắng giờ xuất hiện những mảng đỏ bầm kinh người. Trong đầu anh là mớ suy nghĩ hỗn độn không biết có phải bị đánh đến phát ngốc hay không mà lại nhờ cô đưa về nhà trong khi có thể gọi điện cho Tùng "Khỉ" đến giúp.

Giang Yến đứng dậy định ra về luôn thì anh gọi giật lại: "Đừng đi, lấy giúp tôi cốc nước và hộp dụng cụ y tế." Lời nói ra tự anh cũng thấy bản thân tiếp tục ngốc lần hai, dường như lời nói và suy nghĩ cũng đều đang đối chọi lẫn nhau, không thể hiểu nổi sao bản thân vẫn còn mặt dày nhờ vả người ta. Giang Yến nhẫn nại, giúp người giúp cho chót. Cô theo chỉ dẫn tới phòng bếp lấy nước rồi đi tìm hộp đồ y tế giúp anh ta. Nhà bác sỹ nên khá gọn gàng, sạch sẽ, không bày đồ linh tinh như nhà cô.



Giang Yến để hộp y tế lên bàn, đưa cốc nước vào tay Tôn Ninh. Anh ngửa cổ uống một hơi hết cốc nước. Giang Yến mở hộp dụng cụ, ma xui quỷ khiến thế nào cô vẫn tiếp tục giúp anh ta. Tôn Ninh cởi nốt mấy cái cúc áo, phanh ra cơ ngực, cơ bụng, vì thế mà bày ra thân trên trước mặt Giang Yến, cũng để lộ ra mấy vết xước da đang rỉ máu.

Tôn Ninh nhíu cặp lông mày, nén đau giải thích: "Cô đừng hiểu lầm, tôi phải xử lý vết thương nên không tiện mặc áo." Giang Yến quay mặt đi chỗ khác, đứng bật dậy: "Vậy anh tự xử lý được rồi, tôi đi về". Tôn Ninh kéo tay cô lại, dùng chút sức khiến anh nhăn nhó: "Có mấy chỗ đau, tay tôi nhức không làm được, đã ở đây rồi cô giúp tôi đi."

Không hiểu sao lúc này Tôn Ninh lại như chú mèo bị thương yếu ớt, cần bàn tay con người nâng niu chăm sóc. Giang Yến mềm lòng, thở dài: "Thôi đành vậy chứ biết làm sao." Cô nàng chẳng nghĩ nhiều bật ra câu nói rồi chính cô phải hối hận: "Đau thế này, anh có đi làm được không, hay xin nghỉ một thời gian đi, mặt mũi cũng bị thương thế kia rồi, gặp người khác không tiện đâu."

Nói rồi mới thấy mình cũng như con ngốc, sao phải quan tâm anh ta làm gì, anh ta thế nào thì phải mặc kệ chứ, hết cứu người rồi đưa về nhà giờ lại nói năng liên thiên vậy à? Giang Yến chợt thấy thẹn, nếu Lam Thư mà biết cô vẫn chứng nào tật ấy thế này nhất định sẽ lại cải tổ đầu óc, thông não cho cô lần nữa. Với cô nàng ấy đối diện với đàn ông máu lạnh, vô tình thì phải càng cao ngạo, lạnh lùng hơn, không có ôn nhu gì hết, lạnh lùng "level max" thì thôi.

Với Giang Yến thì khác, cô không có cách nào lạnh lùng với Tôn Ninh, dù muốn cũng không tự chủ được. Vốn cho là sẽ mặc kệ anh nhưng thấy anh bị thương cô lại mềm lòng. Mải suy nghĩ mông lung, cũng không để ý Tôn Ninh trả lời sao, lúc quay ra đã thấy Tôn Ninh cởi hẳn áo ra từ lúc nào. Giang Yến muốn quay đi mà không được nữa, mảng lưng cũng đầy vết tích của anh lại đánh thẳng vào thị giác khiến cô không cách nào ngừng nhìn.



Anh khó nhọc nhấc cánh tay, đành nhờ vả cô: "Xem hộ tôi mấy vết sau lưng, lau bằng dung dịch sát khuẩn xong giúp tôi bôi cái này lên nhé." Chất giọng anh trầm hơn bình thường, ẩn trong đó còn có chút nhẫn nại. Giang Yến rất nhanh xử lý được các vết thương hở, cũng may vết nông, chỉ xây xát nên không có gì đáng lo. Còn các vết bầm tím kia còn phải mất thời gian để tan máu tụ.

Giang Yến tập võ nhiều năm từng thương tích không ít lần nên không quá lạ lẫm các vết thương này. Bàn tay cô lau vết thương trên lưng anh rất nhẹ nhàng, cô chăm chú, tỷ mỷ chấm từng chút thuốc, thi thoảng thấy anh nhíu mày, rên khe khẽ chắc vì dính thuốc nên xót da. Không gian im lặng đến tiếng thở của cả hai cũng nghe rất rõ, Giang Yến cảm thấy có phần bất tiện và ngại ngùng nên xử lý xong xuôi cô giúp anh thu dọn dụng cụ, tiện lấy thêm ly nước nữa đặt gần chỗ anh ngồi rồi ra về.

Còn lại mình Tôn Ninh trong phòng khách. Anh ngẫm nghĩ về mọi việc vừa xảy ra với anh, chỉ chưa đầy hai tiếng đồng hồ mà thay đổi rất nhiều thứ. Giang Yến là người phụ nữ đầu tiên bước vào căn hộ này. Lúc anh đi làm ở Bệnh viện mới chuyển về đây cho tiện công tác. Trừ người nhà, Tùng "Khỉ" và mấy anh em bạn bè, đồng nghiệp rất ít người biết nhà anh.

Khi Giang Yến xuất hiện ở cửa nhà anh lần đó anh rất bất ngờ, cảm thấy không gian sống của mình bị xâm phạm, thông tin cá nhân bại lộ sạch sẽ trước cô, anh giận dữ không muốn cô tiếp tục đeo bám, làm phiền cuộc sống riêng tư của anh nên đã nói những lời khó nghe. Thái độ im lặng khi ấy của Giang Yến khiến anh cũng hiểu rằng bản thân có phần quá đáng, thực ra anh sập cửa ngay trước mặt cô nhanh như thế cô chưa kịp nói lời nào. Cô có lẽ cũng sẽ ghét anh, hai người vì thế sẽ không có chút gì liên quan nữa.

Hôm nay vốn cũng là ngày rất bình thường của anh, sau cuộc hẹn với bạn học cũ anh lấy xe ra về thì bắt gặp nhóm người đàn ông hút thuốc lá trong hầm để xe, trong khi biển cấm hút thuốc được dán khắp nơi. Anh có ý nhắc nhở thì bị coi là cà khịa, chúng vừa chửi vừa đánh anh. Lúc đầu còn chống đỡ được, nhưng tương quan lực lượng chúng áp đảo nên dễ dàng khống chế anh.

Nếu không có Giang Yến thì hôm nay anh còn tiếp tục làm bao cát. Cô đã cứu anh một mạng, người con gái ấy sẵn sàng đối diện với ba người đàn ông, không hề nao núng lao vào cứu người, dù là ai khác không phải anh thì cô ấy vẫn chọn hành động như thế. Tôn Ninh càng nghĩ càng thấy áy náy, thấy mình nợ cô cả lời xin lỗi.

Anh với tay khó nhọc lấy điện thoại, lướt vào lời mời kết bạn cô gửi trước đây ấn nút chấp nhận. Vết rách trên miệng cũng đau nhức nhối khiến tâm trạng anh càng rơi xuống đáy, với đám người đã hành hung mình hôm nay anh nhất định không bỏ qua, anh sẽ trình báo vụ việc với cảnh sát.