Với vai trò phù dâu và người nhà nên Giang Yến nán lại chúc mừng chị mình lâu hơn, ba mẹ và anh chị em nhà cô đã về trước đó, tới lúc cô ra về khách khứa không còn mấy người. Cô một lần nữa đi giày cao gót xuống hầm đỗ xe của khách sạn. Ký ức hai tháng trước lại ùa về với mỗi bước chân đi, bất giác lại nhớ tới một người không nên nhớ.
Vừa đến vị trí đỗ xe thì không khỏi giật mình, nghĩ gì thấy đó, có phải ông trời ưu ái với cô quá không hay cô bị hoa mắt rồi. Một thân ảnh quen thuộc đang đứng cạnh xe cô, có lẽ đã chờ cô từ khá lâu, thấy cô đến thì ngẩng lên ngại ngùng, bối rối.
Giang Yến giả vờ bình thản như không có chuyện gì dù trống ngực đập liên hồi, không thể phủ nhận anh vẫn luôn tồn tại trong tâm trí cô. Tới gần xe cô ấn khóa điện mở cửa. Khi ánh mắt hai người giao nhau lần nữa, Tôn Ninh lấy lại bình tĩnh cất lời: "Sao em không trả lời tin nhắn của tôi?" Giang Yến bình thản trả treo: "Sao tôi phải trả lời anh?" Trong đầu cô bắt đầu nghi hoặc: "Mọi lần là cô với tôi giờ lại đổi xưng hô thành em với tôi, anh ta bị đánh đến hỏng rồi chắc?"
Tôn Ninh siết chặt điện thoại trong tay rồi nhét vào túi áo vest, nói chuyện với cô khiến anh căng thẳng hơn bước vào ca mổ, tay chân của anh lúc này cũng cảm giác thừa thãi, lời muốn nói không biết sao diễn đạt cho được, bất giác lại đẩy gọng kính. Ánh mắt của cô với anh lúc này không giống lúc cô bất chấp theo đuổi anh khi trước, càng không giống ánh mắt dịu dàng khi biểu diễn ban nãy, trong lòng anh chợt dâng lên sự mất mát, muộn phiền. Anh đưa tay lên xoa gáy trong vô thức: "Vậy thôi, tôi không làm phiền em nữa" nói rồi toan quay người dời đi.
Giang Yến cụp mi mắt, một tay cô đặt trên nóc xe, tay kia chống lên eo, dáng người yểu điệu ban nãy mất sạch giờ mới đúng là Giang Yến của mọi ngày, cô nâng cao giọng: "Đứng lại, ai cho anh đi mà đi." Tôn Ninh đứng chân tại chỗ. Giang Yến lại tiếp tục cất lời: "Chẳng phải tôi mới là người làm phiền anh, sao giờ lại thành anh làm phiền tôi thế này?"
Tôn Ninh lúc này đã lý trí hơn, anh quyết định nên cùng cô nói rõ ràng một lần. Anh đứng đối diện cô, bóng dáng đàn ông cao ráo đẹp đẽ, đứng với cô nàng váy xanh ngọt ngào như viên kẹo bạc hà trông rất xứng đôi. Anh phân trần: "Là khi đó tôi không nên nói những lời như vậy với em, là tôi nhất thời nóng giận nên muốn nói lời xin lỗi với em." Giang Yến chất vấn: "Nếu tôi không giúp anh thì anh có thấy bản thân mình quá đáng không?"
Tôn Ninh nhìn cô với ánh mắt rất nghiêm túc: "Kể cả không có chuyện kia thì ngay sau đó tôi cũng nghĩ, những lời nói ra không lấy lại được, chắc chắn đã khiến em thất vọng rồi." Giang Yến muốn nói đến cùng: "Vậy cảm giác của anh với tôi là áy náy thôi đúng không, vậy thôi được rồi, tôi nhận lời xin lỗi, anh về đi, không ai nợ ai nữa nhé." Giang Yến lạnh mặt mở cửa xe, đang muốn vào thì Tôn Ninh lại kéo cánh tay cô, tại sao kéo thì bản thân anh cũng không thể hiểu, chỉ biết nếu cô đi mất lúc này nghĩa là về sau hoàn toàn chấm dứt.
Giang Yến bốc hỏa: "Anh có biết anh đang làm gì không, anh còn muốn gì nữa, không phải đã nói xong rồi sao?" Tôn Ninh không biết giải thích sao đành thú nhận thật lòng: "Tôi cũng không biết sao lại làm thế nữa." Giang Yến lúc này ngộ ra điều gì đó, cô ngốc sẵn nhưng có người còn ngốc hơn cô. Dựa vào tư thế của cả hai lúc này khá gần nhau, Giang Yến gạt tay anh xuống, đóng lại cửa xe, quay ra đối diện với anh: "Anh không biết mình đang làm gì thật sao, anh chờ tôi bao lâu để nói những lời này, chỗ này của anh có thật sự không có vấn đề?"
Giang Yến vừa nói vừa đưa bàn tay ấn thẳng vào ngực trái của Tôn Ninh, cô nàng bạo gan bỏ qua lớp áo vest không cài cúc mà đặt hẳn lên lớp áo sơ mi phía trong. Qua lớp vải mỏng cô cảm nhận được làn da anh, khung cảnh trong ký ức lại ùa về hối hả dừng đúng lúc thấy anh không mặc áo. Từ bàn tay truyền đến nhiệt lượng ấm áp, nhịp đập mạnh mẽ với tiết tấu nhanh hơn bình thường. Giang Yến bị những nhịp đập rộn ràng ấy làm cho hỗn loạn tâm trí, cô ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Qua lớp kính mỏng, người đàn ông đang bị cô sờ mó cũng nhìn cô trân trân, vành tai bất ngờ đỏ lên. Giang Yến thu tay lại, một lần nữa chất vấn anh, giọng lúc này dịu dàng, mềm mại hơn nước đến cô cũng không nhận ra chính mình nữa: "Anh như này là đang hồi hộp vì tôi có phải không?" Tôn Ninh nhẹ giọng thừa nhận: "Phải, thêm cả căng thẳng nữa." Giang Yến tủm tỉm cười, nhận được đáp án cô mong muốn. Con quỷ mê trai trong lòng không ngừng xui khiến, cô kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn rất nhẹ. Làn da anh cũng ấm, khiến cô muốn lưu lại lâu hơn chút nữa, cô ghé tai anh thì thầm: "Như này có bớt căng thẳng hơn không?"
Tôn Ninh có phần phản ứng chậm chạp hơn cô, anh ngây ngốc trước hành động thân mật bất ngờ của Giang Yến. Cô nàng thì hoàn toàn hài lòng với khám phá mới của chính mình, trong đầu thầm đánh giá anh đúng là "món chính hảo hạng, hợp khẩu vị" mà cô mong chờ. Cô không thể phủ nhận bản thân vẫn luôn nhớ đến anh. Không đợi anh hành động, cô đã chủ động kéo anh lại gần hơn, từ má chuyển sang môi. Có chút điên rồ nhưng Giang Yến bất chấp, muốn gì là làm tới mới phù hợp tác phong của cô.
Cô nàng chưa có kinh nghiệm yêu đương đành nương theo bản năng, theo sự mách bảo, thôi thúc bên trong mình. Cô áp môi mình lên môi anh, gặm gặm, cảm giác mềm mềm thích thú. Tôn Ninh sau một hồi bị cô lấn lướt giờ đã khôi phục được ý thức. Không để cô tiếp tục làm trò với mình, anh ép cô vào sườn xe, giành lại thế chủ động.
Bàn tay anh đỡ lấy gáy cô vuốt ve, làn da mềm mượt như lụa, nụ hôn chuồn chuồn đạp nước ban nãy biến thành nụ hôn cuồng nhiệt, nóng bỏng hơn, anh mạnh mẽ tấn công khiến Giang Yến quay cuồng đầu óc hơn cả một cơn say, cô ôm lấy anh thật chặt, nhiệt lượng cơ thể cách một lớp áo mà nóng râm ran. Trên người anh có hương bạc hà nhè nhẹ, man mát, trên môi anh là hương vị ngọt ngào làm Giang Yến ngất ngây, dù dựa lưng vào xe và bám chặt vào người anh nhưng nếu không có vòng tay anh giữ lấy thì cô có cảm giác không trụ vững, chân không chạm đất mà đang muốn bay lên rồi.
Đang say sưa trong khoảnh khắc thân mật đầu tiên thì điện thoại Tôn Ninh đổ chuông không đúng lúc. Dù không nỡ dời Giang Yến, nhưng anh vẫn phải bắt máy trong sự nuối tiếc. Là Bệnh viện gọi tới, anh phải tới viện gấp, bệnh nhân gặp biến chứng sau phẫu thuật. Hai người nhìn nhau trong giây lát. Giang Yến chỉnh lại trang phục cho anh rồi quyến luyến nơi cổ áo: "Anh đi nhanh đi." Tôn Ninh ngắm nhìn đôi mắt long lanh như nước hồ thu lại có nét quyến rũ mà dịu dàng, mê hoặc của Giang Yến, anh kéo cô lại hôn lên má rồi nhanh chóng dời đi không quên dặn dò: "Nhớ trả lời tin nhắn của anh."
Giang Yến nhìn theo bóng lưng anh, thấy anh lên xe rồi lái đi khuất hẳn mới thôi. Cô đưa tay khẽ đặt lên môi, xúc cảm nụ hôn đầu tiên vẫn còn đọng lại. Sau một lúc thẫn thờ cảm giác lâng lâng khi nãy hạ dần đi, thay vào đó là là sự nhớ nhung. Thật kỳ lạ, mới gặp gỡ đây thôi, người ta vừa đi khuất đã thấy nhớ đến quay quắt. Giang Yến cười diễu bản thân, 23 tuổi mới trải qua thứ tình cảm lạ lẫm này, cô có phải con ngốc không khi đã từng bị người ta thương tổn mà vẫn lao vào.
Sau mấy giây suy nghĩ ngắn ngủi cô quyết định chỉ cần quan tâm cảm xúc của cả hai, trái tim mách bảo nó muốn yêu là sẽ yêu, cô tin tưởng Tôn Ninh, anh không phải là người hời hợt, khi cả hai đã xác định quan hệ thì nhất định là nghiêm túc, anh xứng đáng để cô gửi gắm chân tình. Một lần nữa cô thầm cảm ơn chị họ Tư Mỹ, nhờ có đám cưới của chị ấy hôm nay mà cô gặp lại Tôn Ninh, người đàn ông khiến cô lưu luyến mãi không quên.