Tề Bạch Pháp Y

Chương 17: Lời hứa về bữa ăn






"Nhưng tình yêu không phải là trò đùa, tình yêu cũng có nghĩa là chia sẻ nỗi đau của người khác." - Banana Yoshimoto

- ---

Tần Quân Vi khó hiểu nhìn Tề Bạch, ban đầu định mặc kệ đối phương bởi Tần Quân cũng dần quen tính cách móc mỉa của cô ấy, nhưng suy nghĩ vài giây Tần cảnh quan vẫn lên tiếng hỏi Tề pháp y:

"Tôi nói gì sai sao?"

Tề Bạch nhìn Tần cảnh quan chưa đến ba giây liền xoay nơi khác. Trên mặt hiện rõ trạng thái không muốn nói chuyện với cô.

Tần Quân Vi tự mình cười khổ, thôi thì đi bắt gián đền cho cô ấy vậy.

Tề Bạch lúc này lại đang nghĩ về quả trứng cháy đen lúc sáng. Do cái bếp điện đó quá nhiều chức năng, không quen xài mới bị cháy thôi.

Có vấn đề gì sao? Nấu được mì bò thì giỏi lắm à?

Tề Bạch không giỏi nấu ăn đấy, nhưng cô có tiền thuê đầu bếp là được chứ gì?

Tiểu Thái cảm nhận không khí có gì đó không ổn. Liền liên tiếng cố xua đi sự căng thẳng này:

"Sếp Tề, mọi chuyện ổn chứ?"

Tề Bạch quay sang nhìn Tần Quân Vi, chỉ hừm lạnh rồi mặc kệ lên tiếng: "không có gì."



Rõ ràng là có gì đó. Cả Tiểu Thái và Tần Quân Vi đồng lòng nghĩ. Lời này chỉ dám nghĩ trong lòng, Tần Quân Vi không dám thốt ra.

Tần Quân Vi vẫn còn đặt chuyện lúc sáng trong lòng, giọng xuống thấp, từ tốn lên tiếng:

"Chuyện lúc sáng tôi có lỗi, nếu được tôi nấu ăn mời Tề pháp y đến dùng nhé. Xem như tạ lỗi với cô." Tần Quân Vi nói, cô bình thường không giỏi lấy lòng người khác nên cũng chỉ biết lặp đi lặp lại những lời xin lỗi nhàm chán. Nhưng mỗi lần nói xin lỗi đều là thật lòng.

Trước thái độ áy náy của Tần Quân Vi thì Tề Bạch chỉ lạnh nhạt đáp: "Không cần, tôi ăn uống vốn rất khó khăn, không khéo lại làm cô tổn thương."

Tề Bạch nói, hàm ý vừa mỉa mai vừa từ chối thẳng thắn, cô cũng không có ý định gặp riêng Tần Quân Vi sau giờ làm nữa. Mỗi lần gặp cô ta như thể gặp vận xui, chiếc áo măng tô yêu thích gần 3000 Euro bị bẩn, rồi Tiểu Cường là nghiên cứu của cô bị giẫm chết, sau đó còn vu khống cô? Từ năm 12 tuổi, Tề Bạch ghét nhất chính là bị vu oan. Còn nhớ năm đó...

Tề Bạch thở hắt ra, không muốn nhớ lại, chỉ biết cô ghét con người mặc áo sơ mi đen này.

"Tề pháp y, cho dù cô có chiếc lưỡi vàng cũng khó lòng chê được đồ tôi nấu." Tần Quân Vi thể hiện rõ tự tin. Tề Bạch nhìn thẳng vào mắt đối phương, vừa dò xét vừa có chút muốn đập tan sự tự tin đáng ghét này.

Giây lát Tề pháp y trả lời: "Lưỡi vàng thì tôi không có, chỉ có miệng lưỡi cay độc thôi. Đừng nói tôi không cảnh báo trước." Tề Bạch lạnh nhạt nói.

Tần Quân Vi với điều này lại càng tự tin, giống như sẵn sàng nghinh chiến.

Nhìn sự tự tin này của Tần Quân Vi, Tề Bạch càng cảm thấy ghét cô ấy. Là tự tin hay cố ý hạ thấp cô nấu ăn? Thực ra Tề Bạch vốn không khó khăn trong việc ăn uống, đồ cô nấu, cô còn tự ăn được cơ mà. Nhưng sau hôm nay, cô sẽ xem các chương trình của Gordon Ramsay, chê cho đến khi Tần Quân Vi khóc thì thôi.

"Hết giờ ăn trưa, chúng ta đi thôi." Tề Bạch lên tiếng, giờ phải quay về làm việc. Bác Trần cũng liền bước ra xe trước.

Tiểu Thái ở bên cạnh nói nhỏ với Tần Quân Vi.

"Sếp Tần, tôi rất mong chờ được ăn đồ cô nấu."

Tiểu Thái vui vẻ nói. Anh đang nghĩ tới việc được ăn mì bò của Tần Quân Vi nấu. Thôi thì dù sao sếp Tề cũng đã đồng ý, biết đâu Tần đội trưởng nấu ăn ngon tới nổi Tề pháp y phát khóc thì sao? Nghĩ tới thôi đã cảm thấy rất kịch tính rồi.

"Cảm ơn Tiểu Thái, khi dọn xong nhà tôi sẽ mời mọi người ghé ăn mì bò hầm." Tần Quân Vi lịch sự nói. Tiểu Thái vui vẻ cảm ơn, anh có thiện cảm tốt với Tần Quân Vi, bởi cô ấy rất tôn trọng mọi người. Từ bác Trần tài xế đến một trợ lý nhỏ nhoi như Tiểu Thái. Cho dù bị Tề Bạch bắt chẹt lời nói vẫn rất lịch sự trong giao tiếp.

Hai người sau đó rời đi, nhưng lần này Tần Quân Vi không đi cùng nữa. Cô chào tạm biệt mọi người rồi gọi taxi đưa mình đến hiện trường thứ ba.

Lần này Tiểu Thái cùng ngồi ghế sau với sếp mình. Mọi người sẽ thần tượng một ca sĩ diễn viên nào đó, còn Tiểu Thái thì vô cùng thần tượng Tề pháp y. Được đi theo Tề pháp y để học việc với anh đã được xem là thành công nhất trong đời.

Dù mới theo học nghề pháp y gần 1 năm thôi nhưng từ mấy năm trước Tiểu Thái đã quen Tề Bạch. Nói đúng hơn là chỉ có anh biết người ta còn người ta thì chẳng biết Tiểu Thái là ai.

Trong một hội thảo trường đại học mà Tiểu Thái theo học năm xưa.Tề Bạch được mời về một chương trình khoa học về côn trùng và kỹ thuật lấy mẫu theo thiết bị mới.



Tiểu Thái bị ấn tượng bởi vẻ ngoài học thức và cao ngạo của cô ấy. Như thể siêu trí tuệ trên truyền hình vậy, lại còn rất xinh đẹp.

Lúc đó có vài giảng viên nam có tư tưởng độc hại, đặt các câu hỏi nghi ngờ, thậm chí còn cho rằng nữ giới dễ sai sót trong ngành nghiên cứu. Tề Bạch dễ dàng phản biện, bởi hầu hết các bài đăng học thuật trong nước về pháp y có đến 30% do cô viết. Tiểu Thái lần đầu biết ngưỡng mộ là thế nào.

Nhất là về sau này, chính Tề Bạch còn giúp anh có được học bổng để dư giả thực hiện chuyển giới. Tiểu Thái biết rõ, Tề Bạch có thể rất khó ưa, ưa bắt bẻ châm chọc. Nhưng cô ấy thực sự là một người tốt.

Sau này khi tốt nghiệp và vào nghề, Tiểu Thái càng ngưỡng mộ hơn khi biết Tề Bạch rất hay dành thời gian rảnh để viết các nghiên cứu. Bởi nghề này vốn rất ít người theo, các kinh nghiệm và đề tài nên được viết, chia sẽ. Vừa giúp ít cho các sinh viên và cả những pháp y khác. Dù Tề Bạch khó gần nhưng là người rất yêu nghề.

- ---

Tần Quân Vi trên đường đi đến hiện trường thứ ba thì tranh thủ đọc lại báo cáo từ phụ huynh của Lưu Bình. Lưu Bình mất tích đúng vào tháng 5, tháng ve sầu theo lời của Tề Bạch. Cậu bé không được gia đình đưa đón nhưng những cháu bé khác mà phải tự đi học về.

Và ngày hôm đó cậu bé mãi không về nữa...

Gia cảnh của Lưu Bình thuộc diện khó khăn, phụ huynh thường xuyên phải đi làm thêm đến tận nửa đêm. Thoạt đầu cảnh sát địa phương cho rằng cậu bé đi lạc, nhưng đến 24 tiếng thì đã xếp vào bắt cóc hoặc mất tích.

Cảnh sát không cho rằng đây là bắt có tống tiền bởi gia đình này vốn rất nghèo, Lưu Bình cũng không có đồ vật đắc tiền trên người, không phải là cướp.

Như vậy có khi nào là tấn công tình dục? Tuy rằng cậu bé còn rất nhỏ nhưng gần đây không ít những kẻ biến thái xuất hiện. Nghĩ tới điều này đã khiến người xunh quanh kinh tởm và lo sợ cho Lưu Bình.

Nhưng...

Vấn đề là sao đó chẳng có gì nữa? Suốt từ ngày mất tích là 15 tháng 5, đến tận ngày tìm ra thi thể là 20 tháng 7. Cảnh sát không thu thập được thêm gì? Là do cảnh sát vô dụng hay thực sự không có gì. Tần Quân Vi không phải pháp y, cô không biết gì về định luận Locart. Nhưng có vài mẩu truyện vui về việc làm phạm pháp như sau: hai gã quyết định thực hiện một vụ cướp nhưng lại e sợ cảnh sát:

Gã thứ nhất: "Hãy đi cướp ngân hàng."

Gã thứ 2: "Không. Điều đó quá rủi ro. Chúng ta chỉ có hai người. "

Gã thứ nhất: "Vậy còn nhà hàng thì sao? Họ chẳng mấy khi có bảo vệ."

Gã thứ 2: "Nghe hay đấy. Chúng ta hãy đi cướp nhà hàng!"

Sau đó, hai gã quyết định thực hiện vụ cướp. Nhưng hãy đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra? Nhà hàng mà hai gã định cướp đang tổ chức một bữa tiệc về hưu cho một sĩ quan cảnh sát và do đó sảnh tràn ngập cảnh sát.

Câu chuyện này có thể xem là hài hước, có thể nhìn với góc độ kẻ xui xẻo thì chọn nơi nào cũng sẽ trợt vỏ chuối.



Nhưng ở góc nhìn luật pháp, chỉ cần bạn có ý muốn phạm tội thì cảnh sát luôn chờ ngay cửa. Tần Quân Vi tin vào điều này, như một châm ngôn không thể thay đổi vậy. Cho dù có rất nhiều vụ án không thể phá đi nữa thì cô vẫn đặt niềm tin vào công lý.

Hít sâu một hơi, Tần cảnh quan khẽ cột lại mái tóc dài. Bên ngoài thời tiết rất đẹp, dù giữa trưa nhưng không quá nắng. Trong hôm nay cô muốn đến hiện trường thứ ba, không thể chậm trễ nữa.

Lúc này điện thoại Tần Quân Vi đổ chuông, người gọi đến là Minh Thành.

Tần Quân Vi nghe máy, bên kia nghe được tiếng Minh Thành khá nhỏ. Như thể anh ta đang trốn vào một nơi nào đó để trò chuyện lén lút.

"Đội trưởng, tôi có việc này phải kể với chị. Nhưng nói qua di động thì không tiện, tối nay chúng ta có thể gặp nhau không?"

Minh Thành để lộ sự lo lắng trong giọng nói.

Tần Quân Vi đã thầm đoán ra việc Minh Thành muốn nói là gì. Hẳn là liên quan đến việc lấy lời khai của cảnh sát với nhân chứng mà thôi, từ đầu đến đây cô đã cảm thấy rất lạ về vấn đề này.

"Khách sạn Dương Bình. Cậu có thể đến vào lúc 9 giờ, tôi sẽ báo số phòng cho cậu sau." Tần Quân Vi nói, đây là khách sạn cô đang ở.

- --

Author's Note: Chúng ta đã có art cho Tần cảnh quan rồi đây. Cảm ơn mọi người đã đọc truyện, nhất là truyện đang giai đoạn sáng tác. Nguồn động lực không nhỏ với mình. Mãi ui. <3