Tề Bạch Pháp Y

Chương 7: Một cô gái thì chỉ gây rắc rối thêm cho chúng ta




"Chúng ta cứ tưởng rằng chúng ta hiểu rõ thế giới mà chúng ta đang sống. Nhưng nếu thật sự như vậy thì mỗi sáng đọc báo sẽ không có chuyện gì đáng ngạc nhiên. Chúng ta sáng nào cũng ngạc nhiên nhưng tối đến lại chìm vào giấc ngủ một cách thản nhiên." - Kim Young Ha

- --

Chương 6: một cô gái thì chỉ gây rắc rối thêm cho chúng ta.

Vĩ Kỳ vừa xem qua báo cáo của pháp y vừa ngáp dài. Quá nhiều từ chuyên ngành, rồi hàng tá xét nghiệm hoá học. Cho dù trước kia cảnh sát cũng được đào tào liên quan đến pháp y rồi nhưng chỉ gọi là đủ để phán đoán vết thương bên ngoài. Còn tràn ngập các từ hóa chất như vầy thật làm khó họ.

Thôi thì cứ đọc phần kết luận vẫn là tốt nhất.

"Cậu nghĩ sếp mới của chúng ta thế nào?"

Minh Thành ngồi bên cạnh khẽ quay sang bàn chuyện. Nữ cảnh sát không hiếm như xưa nhưng so với nam giới vẫn chênh lệch rất nhiều. Nữ đội trưởng thì bên đội quan hệ công chúng có rồi, còn đội trọng án, hay tổ may tuý, gần như rất hiếm. Bởi đặc thù của những tổ này vừa phải có tinh thần tốt lẫn sức khoẻ tốt. Cảnh sát cũng chia rất rõ làm bàn giấy và đi ra ngoài làm việc. Tổ trọng án của họ kết hợp cả hai điều trên. Áp lực tinh thần không đơn giản. Còn chưa nói đôi lúc đòi hỏi thể lực tốt để truy bắt tội phạm.

Vĩ Kỳ gõ bàn phím, với câu hỏi này của Minh Thành, Vĩ Kỳ chưa nghĩ đến, anh còn chưa tiếp xúc với vị sếp họ Tần kia quá nhiều cơ mà?

Thêm nữa, Vĩ Kỳ không có vấn đề gì với việc có người lãnh đạo là nữ giới cả. Chỉ là chưa từng có cấp trên là nữ khiến anh có chút lạ lẫm.

"Nghe nói cô ấy rất tài giỏi." Vĩ Kỳ nói, một câu vô thưởng vô phạt, việc Lâm sở trưởng chạy khắp nơi tìm người về không phải chuyện gì bí mật nữa rồi. Anh không muốn bị mấy lời mang tính định kiến giới làm giao động.

"Cậu có biết cô ấy không?" Di Hoà ngồi cùng phòng cũng góp vui. Nhìn bề ngoài thì Tần Quân Vi cũng gọi là xinh đẹp, nhưng làm cảnh sát không cần vẻ ngoài, cần nói đến năng lực.

Minh Thành ở bên cạnh cầm di động tra cái gì đó rồi "wow" một tiếng đầy ngạc nhiên.



"Tôi vừa hỏi một người tổ quan hệ công chúng. Nghe nói ở sở cảnh sát cũ cái tên của cô ấy bị đem ra chọc ghẹo khá nhiều*, nhưng vụ án giết người liên hoàn năm trước là do cô ấy phá án đấy. Còn tổ chức cuộc họp báo vô cùng lớn."

*Quân Vi: tên này mang nghĩa nam tính hơn nữ tính, trong sở cảnh sát lại phân biệt giới tính nên cái tên này thường bị mang ra châm chọc.

Vĩ Kỳ liền gõ bàn phím, tra vụ án liên hoàn năm ngoái, hình ảnh còn có thể thấy được gương mặt của Tần Quân Vi. Vẫn là dáng vẻ khó gần, nghiêm túc. Cô ấy là đội trưởng chỉ huy phá án khi đó.

Xem ra là người thực lực. Nhưng nghe qua Minh Thành kể cô ta dường như không hoà thuận với đồng nghiệp lắm, dù sao thì mang tên người khác ra trêu chọc cũng không nên. Thật ấu trĩ.

Lúc này những người còn lại cũng bị cuốn theo, vụ án đó tổ của bọn họ cũng từng thảo luận rất nhiều. Mọi người đang cao hứng, nói qua nói lại về đội trưởng mới, chỉ có Lập Tân không tham gia. Anh không vui, ngày trước đội trưởng cũ bị sa thải anh đã có chút mơ tưởng sẽ được ngồi lên vị trí đó. Nhưng không ngờ sếp Lâm chạy khắp nơi mang một người lạ về.

"Các cậu không nghĩ một cô gái thì chỉ gây rắc rối thêm cho chúng ta à?"

Lập Tân lạnh giọng nói, tay đập một tập tài liệu xuống bàn, vẻ mặt không vui. Lập Tân nói không lớn nhưng lời này tạo nên chấn động không nhỏ. Không gian lặp tức im lặng, không khí trở nên căng thẳng.

Mọi người điều biết Lập Tân muốn lên chức, trong giai đoạn đội trưởng cũ bị sa thải anh cũng đã cố gắng rất nhiều. Tuy vậy, bổ nhiệm thuộc về cấp trên, lần này lại do sở trưởng mời về. Bọn họ không dám nói gì nhiều.

Vĩ Kỳ thấy không khí căng thẳng, vừa định lên tiếng thì cửa phòng đội trọng án mở ra.

Người bước vào là Tần Quân Vi.

Mọi ánh mắt bất giác đổ dồn về cô. Chỉ thấy Tần đội trưởng một giây giao động cũng không có.

Vĩ Kỳ lập tức xua đi không khí.

"Tần đội trưởng, cô đến phòng pháp y thế nào? có gặp gián?" Vĩ Kỳ nói, kèm theo nụ cười vui vẻ, ai mà không nhận ra anh đang cố xoa dịu đi tình huống. Mà Lập Tân ở bên cạnh ánh mắt đanh lại nhìn Tần đội trưởng. Anh không phục!

Tần Quân Vi thấy bầu không khí căng thẳng đặc quánh này cũng ngầm hiểu họ đang nói về cô. Mà màn hình của Vĩ Kỳ còn đang mở bài báo nói về cô.

Tần Quân Vi thì vẫn là Tần Quân Vi.

Ở sở cảnh sát cũ cô đã nổi tiếng là vô cảm xúc rồi.

"Báo cáo của pháp y đã gửi đến, nửa tiếng sau mọi người chuẩn bị họp, tôi cần mọi người báo cáo công việc đã và đang tiến hành."



Tần đội trưởng từng câu nói rõ ràng. Bọn họ là cảnh sát, tuy rằng tác phong bình thường có thể thoả mái một chút nhưng vẫn đề cao kỷ luật. Tần Quân Vi là đội trưởng. Lời cô nói ra tất nhiên là mệnh lệnh. Dù muốn hay không bọn họ vẫn không thể phản bác.

Mọi người "Vâng" một tiếng rồi trở lại bàn làm việc.

Vĩ Kỳ bề ngoài vẫn vui vẻ nhưng trong lòng bắt đầu lo lắng. Anh không thích thái độ của Lập Tân nhưng không dám nói lại, anh ta là Trung Sĩ, còn là cảnh sát có thâm niên trong đội lâu nhất. Ở sở cảnh sát ai mà không vài phần nể mặt. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, Tần Quân Vi là đội trưởng, lời của cô ấy mọi người cần phải tôn trọng. Vĩ Kỳ không muốn có những rắc rối nội hộ xảy ra nữa.

Tần Quân Vi quá quen với ánh mắt này, ánh mắt mà Lập Tân khi nãy vừa dán lên người cô. Sự phán xét, định kiến,... những người luôn cho rằng phụ nữ chỉ nên làm công việc phù hợp.

Cô đã nghe qua tình trạng ở sở cảnh sát nơi này vô cùng loạn. Để xem bọn họ còn có thể loạn tới đâu. Ngày nay, người ta chẳng còn tin vào cảnh sát nữa rồi, không phải bởi vì chính cảnh sát cũng đầy rẫy vấn đề sao?

Tần Quân Vi về phòng làm việc của mình. Nhanh tay mở máy tính xem qua báo cáo của pháp y, lần nữa xem các ảnh chụp hiện trường.

Ngày trước cứ nghĩ "làm cảnh sát" là đại diện cho chính nghĩa, chỉ cần đặt luật pháp lên đầu là sẽ ổn. Nhưng hoá ra không đơn giản như thế, nơi nào nào có con người, nơi đó sẽ có vấn đề.

Người vốn trời sinh đã không giỏi giao tiếp như Tần Quân Vi thì như bị đặt vào mê trận lòng người. Đôi khi, tội phạm cũng không đáng sợ bằng chính đồng đội ở bên cạnh.

Tần Quân Vi đang tập trung xem tài liệu thì điện thoại rung lên, là tin nhắn. Người nhắn là bác sĩ Cố Tịnh.

[Cậu dọn về Bát Thành mà không nhắn cho tớ biết?]

Cố Tịnh đang là bác sĩ ở thành phố này, họ là bạn của nhau. Hơn một năm qua không gặp mặt bởi Tần Quân Vi luôn lấy lý do bận công tác. Mà Tần Quân Vi bận thật, cả năm qua gần như cô không nghỉ phép, kể cả chủ nhật cũng dốc hết tâm trí đi điều tra.

[Tớ định chiều nay sẽ nhắn cho cậu, nhưng cậu đã biết rồi.]

Tần Quân Vi trả lời, cô không ngạc nhiên về chuyện Cố Tịnh biết cô đến đây. Việc Lâm sở trưởng mời người không phải bí mật, người trong sở cảnh sát sớm cũng đồn ra rồi. Cố Tịnh lại quen không ít người làm trong giới cảnh sát.

[Tối nay 7 giờ, cậu có rảnh không? nhà hàng Đại Hồng Bảo.] Cố Tịnh nhắn. Tần Quân Vi ban đầu muốn từ chối, nhưng ngón tay gõ xong liền xóa đi.

[Tớ sẽ đến đúng giờ.] Tần Quân Vi dự định tối nay sẽ ở lại sở cảnh sát, quan sát những bức ảnh chụp hiện trường, xem lại lần nữa những khẩu cung của nhân chứng. Nhưng cũng đã quá lâu chưa gặp Cố Tịnh, mà chị ấy còn đã giúp cô rất nhiều. Thôi thì cũng cần phải ăn tối. Tần Quân Vi, đặt di động xuống bàn, tiếp tục công việc.

Kết luận điều tra của đội trọng án lần trước có thể là sát nhân hàng loạt. Bởi hung thủ đều chặt tay của nạn nhân xuống. Tần Quân Vi cầm cây viết trên tay, theo thói quen xoay bút lướt trên các khớp ngón tay.



Trong tội phạm học, định nghĩa sát nhân hàng loạt dựa trên các yếu tố: Giết ít nhất từ 3 nạn nhân. Thời gian gây án có độ "nghỉ" giữa chừng. Ví dụ trong các vụ xả súng, hung thủ giết rất nhiều người một thời gian ngắn ngủi. Còn những kẻ sát nhân hàng loạt sẽ có một thời gian không hành động mà chờ đợi con mồi tiếp theo.

Một số nhà tâm lý học còn đặt giả thuyết về động cơ, như tâm lý lệch lạc, quá khứ bị tổn thương, giết người để thoả mãn tình dục, thoả mãn cái tôi bị tổn thương.

Họ còn chia theo nhóm những kẻ sát nhân, ví dụ: giết người liên quan đếm niềm tin tôn giáo, giết người theo định hướng cao cả như: giết gái mại dâm, giết người đã phạm tội,... những kẻ như thế tin rằng việc giết người là cần thiết để giúp xã hội thêm tốt đẹp hơn.

Hoặc đơn giản, giết người vì khoái lạc giết chóc, thoả mãn.

Tần Quân Vi lấy cuốn sổ ghi chép, viết những điều bản thân nghĩ vào bên trong. Đó là thói quen cũ của cô. Bên người lúc nào cũng phải có một cuốn sổ ghi chép kèm một chiếc bút mực đen.

Nhìn lại hình ảnh từ hiện trường, Tần Quân Vi chợt có một suy nghĩ khác: hung thủ chặt tay nạn nhân vì vô tình để lại bằng chứng mà thôi.

Còn nạn nhân cuối cùng, tại sao lại đầy rẫy vết thương như vậy? Có chẳng kẻ tông xe cũng chính là hung thủ?

Tần Quân Vi dự định sau khi họp xong sẽ đến cả ba hiện trường để quan sát. Đã vài tháng trôi qua nên khó lòng mong đợi sẽ phát hiện gì mới. Chỉ là cô muốn tự mình xem qua một lượt. Bao gồm cả lấy lại lời khai nhân chứng.

Mọi thứ phải điều tra lại từ đầu.

Vụ án này đã xảy ra quá lâu. Còn do một cảnh sát không đáng tin chỉ huy nghiệp vụ.

Rồi phòng pháp y cũng đầy rẫy rắc rối nhân sự. Tần Quân Vi thật sự hoài nghi việc thu thập bằng chứng lúc trước có đầy đủ hay không? Đúng như Tần Quân Vi nghĩ, Lâm sở trường đưa cô về không đơn thuần là giúp phá án. Mà còn giúp ông ấy thanh lọc lại nơi này.

Thở ra một hơi dài. Thành phố này đang có một kẻ sát nhân, còn cảnh sát thì đang rơi vào bế tách.