Không lẽ cô ấy bỏ trốn? Nếu để tôi bắt lại được sẽ liền đánh gãy chân của em!
...___*___...
Đồng hồ trên tường tích tắc kêu, Tề Nặc Khê như lời Tề Hiên nói. Ở nhà nhất định phải ngoan ngoãn, không được đi lung tung. Cô cứ rong ruổi suốt khoảng thời gian thiếu vắng anh, đến bữa sẽ có người giúp việc thuê theo giờ đến nấu cơm, quét dọn nhà cửa. Tề Nặc Khê căn bản chẳng cần động tay vào việc gì, chỉ cần ở yên một chỗ là được. Nhưng không có việc gì làm lại cảm thấy có chút buồn chán.
Dù như thế vẫn không dám đặt chân ra ngoài dù chỉ là nửa bước, Tề Nặc Khê chỉ vòng qua vòng lại giữa khu vườn hoa hướng dương mới trồng được vài hôm, ngắm chán rồi sẽ lại vào nhà chôn chân ngồi ở một góc tối. Sau đó sẽ cảm nhận từng cơn đau đớn quặn thắt tra tấn lên cơ thể...
.........
Tề Hiên đến một thành phố khác khảo sát thị trường, thành phố bên cạnh vừa hay là thành phố T. Thành phố mà cô gái đó đang sống. Không biết cô ấy hiện tại như thế nào, có còn biết đến sự tồn tại của anh không. Nhưng có một điều mà Tề Hiên vô cùng chắc chắn, đó là nhất định cô ấy đang rất hạnh phúc bên người đó, người có đủ tư cách mang lại một đời hạnh phúc cho cô.
Tề Hiên yêu thích một người từ năm cấp hai, đến cấp ba, đến cả đại học trong mắt cũng chỉ có mình cô. Yêu đến mức không biết cách nắm giữ mà để đánh mất cô. Anh vẫn luôn cho rằng bản thân mình đủ tốt để có thể che chở cho cô cả một đời, nhưng đến khi người đó xuất hiện liền thay thế vị trí của anh. Anh dùng mọi cách để níu giữ lấy tình cảm mỏng manh ấy. Đến khi cô đã cùng anh bước vào lễ đường, cùng nhau lập lời tuyên thệ, Tề Hiên đã nghĩ, có lẽ đây chính là kết thúc của hai người. Nhưng sau tất cả, hoá ra lại chỉ như một màn mưa thoáng qua. Giấy li hôn được đem đến trước mặt, anh chỉ biết tròn mắt kí vào. Để cô rời xa mình...
"Tề tiên sinh! Đang nhớ về ai sao?"
Âu Định mang đến một ly champagne đưa cho Tề Hiên. Dự án lần này hắn cũng tham gia vào, nhưng cũng chỉ là một nhân vật nhỏ không có gì quan trọng, có điều hắn là người thích chỗ đông người, náo nhiệt. Thế nên không mời cũng nhất định sẽ đến. Bữa tiệc này giống như vài cuộc gặp mặt giữa những người làm ăn, hắn đến cũng chỉ vì muốn xem náo nhiệt.
"Chúng ta không thân thiết đến mức tôi phải nói cho anh nghe." Tề Hiên thản nhiên cầm lấy ly rượu, xoay người bước đi. Nhưng đi được vài bước lại bị giọng nói ôn tồn của Âu Định gọi giật lại.
"Cô ấy tên là Tô Doãn Đình, vốn dĩ không phải Tề Nặc Khê... Phải không?"
.........
Tề Nặc Khê nghiêng người nghe tiếng mưa rơi bên ngoài trời. Cô ngồi gục đầu ngồi trên ghế sofa, hai mắt lúc nhắm lúc mở. Tề Hiên đi được hai ngày rồi, hai ngày này cô chỉ biết nhìn vào khoảng không, sau đó sẽ nhìn vào mảnh vườn nhỏ. Ngoài ra chẳng biết làm gì khác. Có thể nói cuộc sống vô cùng tẻ nhạt.
Bây giờ là chín rưỡi tối, bên ngoài trời mưa rả rích từ đầu chiều đến giờ vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Đang lúc mơ màng, đột nhiên Tề Nặc Khê nghe thấy tiếng động lớn vang lên bên ngoài. Cô đứng lên ra ngoài xem. Cánh cửa vừa mở thì đã có một thứ ánh sáng chói loá rọi vào mắt cô.
Bên ngoài có một chiếc xe khá lớn, hai người đàn ông trên người mặc quần áo gọn gàng đang giơ tay vẫy với cô.
Tề Nặc Khê không chút nghi ngờ, cầm theo chiếc ô, ra ngoài mở cánh cửa sắt nặng trịch ra.
Hai người nọ thấy thế thì cười tít mắt ngầm ra ám hiệu. Một người lên tiếng trước. "Tề tổng có thứ muốn đưa cho tiểu thư, không biết đến muộn thế này có phải đã làm phiền rồi không?"
Tề Nặc Khê quan sát bọn họ, lại nhìn xung quanh một lượt: "Thật sự có thứ muốn đưa sao? Anh ấy đích thân đưa là được rồi mà!"
Mắt tên nọ láo liếc, ấp a ấp úng trả lời: "Vì thứ này khá quan trọng, hơn nữa... không phải Tề tổng đi công tác sao?... Thế nên mới không đưa cho tiểu thư đây được."
Tề Nặc Khê dù vẫn còn có điều muốn nói nhưng rồi lại thôi. "Vậy... đưa thứ đó đây... Ưm..."
Chiếc ô trên tay cô rơi xuống đất, hứng trọn những hạt mưa không ngớt. Tề Nặc Khê bị kéo đi, lôi lên chiếc xe chạy hoà vào màn đêm tĩnh lặng.
.........
"Sao? Anh..." Tề Hiên dường như không tin được vào tai mình. Hắn ta vừa nói cái gì thế,đúng là quá nực cười.
"Không muốn thừa nhận phải không? Che giấu hơn hai năm trời, đổi lại được gì chứ. Điều tra thân phận một người với tôi không khó, cái này cũng chỉ trách Tề tiên sinh che giấu quá kĩ... khiến cho tôi phải tò mò mà nhúng tay vào."
Tề Hiên siết chặt tay thành nắm đấm, anh lao đến nắm siết lấy cổ áo của Âu Định. Nghiến răng nghiến lợi, nói: "Tốt nhất anh nên im lặng chút đi, đừng biết quá nhiều."
"Nhưng tôi cứ muốn biết đấy! Thì sao?"
"Biết quá nhiều thì sẽ phải chết..."
"Tề tiên sinh tưởng tôi sẽ thấy sợ sao? Anh làm gì được?"
.........
Tề Hiên sau chuyện của Âu Định thì lại càng muốn tránh xa hắn ra, anh cố gắng kết thúc cuộc khảo sát thị trường lần này nhanh nhất có thể, đến lúc quay về nhà. Vừa mở cửa ra đã không thấy Tề Nặc Khê đâu, anh còn cho rằng cô đang ở ngoài vườn nên ngay lập tức đi xem. Kết quả lật tung cả nhà vẫn không thấy cô đâu.
"Được... được lắm... Muốn bỏ đi rồi. Để tôi tìm được nhất định sẽ đánh gãy chân cô."