Tháng chín, khai giảng năm học mới, khối 12 trường Trung học số 2 Hàng Châu tiến hành phân lớp lần cuối cùng.
Đoạn Di kéo bàn từ đầu lớp về cuối lớp, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động cực lớn kia.
Hai ngày trước, cậu trở về thời cấp 3.
Cậu xuyên không rồi, nói chính xác là, xuyên không lần thứ hai.
Lần trước, năm lớp 12, Đoạn Di gặp tai nạn giao thông nên xuyên đến một thế giới song song. Cậu từ một Alpha biến thành Omega, còn kết hôn với kẻ thù không đội trời chung – Thịnh Vân Trạch. Ba năm ôm hai đứa nhỏ, vừa khổ cực vừa hạnh phúc. Từ lúc phản kháng dữ dội ban đầu, đến cuối cùng Đoạn Di đành cam chịu gọi Thịnh Vân Trạch là “chồng”, cũng chỉ mất có hai năm.
Ở thế giới kia, hai người yêu nhau đến già, cứ ngỡ cuộc đời này sẽ trôi qua như vậy, sau đó cùng nhau lên thiên đường. Không ngờ – Đoạn Di lại xuyên về.
Trở lại thế giới thực, lúc này cậu là học sinh lớp 12, tất cả mọi chuyện đều chưa bắt đầu, là năm đầu tiên cậu học cùng lớp với Thịnh Vân Trạch, hai người vẫn còn là kẻ thù không đội trời chung.
“Đoạn Di, tránh ra, đừng có ngẩn người mà cản trở bạn học phía sau chứ.” – Cậu bạn thân Tưởng Vọng Thư huých vai Đoạn Di một cái.
Đoạn Di như người trong mộng tỉnh giấc, vội vàng đặt bàn xuống, lôi Tưởng Vọng Thư ra ngoài.
Bị cậu kéo lê như vậy, đến khúc ngoặt hành lang thì dừng lại.
“A di đà phật, đánh người đừng đánh mặt! Mình xin tự giác nhận lỗi trước, theo như luật pháp và quy định hiện hành thì cậu phải xem xét giảm nhẹ tội cho mình! Hôm qua là Hách San San ghi tên cậu, không liên quan gì đến mình cả!”
Đoạn Di giáng một cái bạt tai lên đầu Tưởng Vọng Thư: “Xì, ai thèm chấp chuyện đó!”
Tưởng Vọng Thư kêu lên thảm thiết: “Đệt, Beta không có quyền lên tiếng mà, Beta chúng tôi không chấp với Alpha như mấy người đâu! Mau nói đi, tôi còn phải về dọn bàn nữa.”
Đoạn Di nuốt nước bọt, nói ra bí mật trong lòng mình cho Tưởng Vọng Thư biết: “Cậu nghe cho kỹ đây, bất kể những gì mình nói có hoang đường cỡ nào thì cũng phải tin tưởng, bởi vì mỗi một câu tiếp theo đây mình đều không hề nói dối. Chu Ân Lai…à không, Lỗ Tấn từng nói, loại trừ hết thảy khả năng thì khả năng không thể nào nhất chính là chân tướng.”
“Lỗ Tấn có nói câu này sao?” – Tưởng Vọng Thư nghiêm mặt: “Cậu làm Omega nào mang thai rồi hả?”
“Cút!” – Đoạn Di nổi trận lôi đình, gương mặt đẹp trai rạng rỡ nhăn nhó lại: “Còn nghiêm trọng hơn thế!”
Tưởng Vọng Thư: “Cậu cứ từ từ kể, tớ nguyện rửa tai lắng nghe.”
Đoạn Di nhớ lại cuộc sống thê thảm ở thế giới song song, bị Thịnh Vân Trạch đè ra “yêu” hết lần này đến lần khác, tức giận nói: “Mình bị Thịnh Vân Trạch làm cho bụng to rồi!”
“….. Hả?”
Đoạn Di nắm chặt vai Tưởng Vọng Thư: “Nghe này, mình xuyên không thật đấy, hồi hè mình không phải gặp tai nạn giao thông hôn mê ba ngày sao? Kỳ thực đâu phải hôn mê, mà là mình đã xuyên không rồi! Mình xuyên đến một thế giới song song giống hệt thế giới này, ở đó mình là vợ của Thịnh Vân Trạch, Thịnh Vân Trạch là chồng mình. Mình sinh cho hắn ta một cặp song sinh, một đứa tên Thịnh Minh, một đứa tên Thịnh Tịch. Hắn yêu mình, mình cũng yêu hắn. Nghe có giống chuyện hoang đường không tưởng không hả – biểu cảm của cậu là sao?”
Tưởng Vọng Thư ngây dại nhìn cậu.
Đoạn Di vỗ vỗ mặt hắn.
Tưởng Vọng Thư chỉ chỉ sau lưng Đoạn Di.
Đoạn Di chậm rãi quay đầu, thấy Thịnh Vân Trạch đang nhìn mình với vẻ mặt không cảm xúc – không biết đã đến từ lúc nào, cũng không biết đã nghe được bao nhiêu.
Đoạn Di đứng thẳng người.
Thịnh Vân Trạch: “Tránh ra.”
Đoạn Di tránh sang một bên.
Khuôn mặt lạnh lùng thường trực của Thịnh Vân Trạch hình như xuất hiện một tia rạn nứt. Hắn nhìn Đoạn Di với ánh mắt khinh bỉ không thể tin nổi.
Thịnh Vân Trạch có ngoại hình vô cùng tuấn tú, da trắng nõn nà, mắt một mí, lúc nào cũng mang vẻ uể oải thờ ơ. Kết hợp với gương mặt không chút biểu cảm, thoạt nhìn có chút sắc bén và khắc nghiệt.
Sau khi khinh bỉ xong, Thịnh Vân Trạch ung dung điềm tĩnh rời đi, vẫn giữ nguyên vẻ cao ngạo lạnh lùng ấy.
“Á á á á á á á á á á!!!!! “
Đoạn Di hét lên.
Tưởng Vọng Thư:?
“Á á á á á á á á á á!!!!! “
Đoạn Di tiếp tục gào rú.
Tưởng Vọng Thư: ……
“Á —-“
Tưởng Vọng Thư: “Đừng kêu nữa! Người ta đi rồi!”
Mặt Đoạn Di đỏ bừng, “Mình không sống nổi nữa!”
Tưởng Vọng Thư: “Đúng là, dám đứng trước mặt người ta “tự sướng” về họ, lại còn bị bắt gặp, quá mất mặt.”
Đoạn Di đỏ mặt tía tai: “Ai thèm “tự sướng” hả, những thứ này đều là sự thật! Mình thật sự sinh cho hắn ta một cặp con trai đấy!”
Tưởng Vọng Thư vỗ vỗ vai cậu: “Cho dù cậu muốn bôi nhọ Thịnh Vân Trạch cũng đừng lôi bản thân vào chứ, bái phục tinh thần hi sinh vì nghệ thuật của cậu!”
Thịnh Vân Trạch vừa bước vào lớp thì Đoạn Di cũng theo sát phía sau.
Hai nhân vật tai to mặt lớn của trường Trung học số 2 Hàng Châu tề tựu đông đủ, động tác bê bàn của các bạn học trong lớp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thịnh Vân Trạch, thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 toàn tỉnh Z, giải thưởng các cuộc thi Olympic Vật lý cấp quốc gia nhiều vô số kể. Không hút thuốc, không uống rượu, không đánh nhau. Gương mặt đại diện, niềm hy vọng của ban tuyển sinh trường Trung học số 2 Hàng Châu, đóa hoa cao ngạo trên đỉnh núi tuyết, anh chàng băng sơn, đẹp trai trắng trẻo như hoa, được người người đặt cho những biệt danh mỹ miều như “Tiểu Long Nữ trường số 2”, “Cỗ máy tạo băng di động”, ” Giang Trực Thụ Hàng Châu “(tính hướng thẳng thắn như cột điện), là nam thần được mọi người ngắm nhìn, thưởng thức từ xa chứ không dám mạo phạm.
Còn Đoạn Di, thủ khoa toàn tỉnh Z: Đếm ngược từ dưới lên.
Vừa hút thuốc vừa uống rượu vừa đánh nhau, là tên côn đồ đầu gấu số một trường Trung học số 2 Hàng Châu. Ỷ vào gia thế giàu có mà làm mưa làm gió, ngang ngược càn rỡ, gây chuyện thị phi, là kẻ thù chung của toàn thể học sinh. Ngoài đôi chân dài ra thì không có gì nổi bật.
Quả nhiên “một núi không thể có hai hổ”, trừ phi “một đực một cái”.
Một ngôi trường xuất hiện hai Alpha đỉnh cao, tự nhiên sẽ trở thành nước với lửa, không đội trời chung, cách xa tám trăm dặm ngửi thấy mùi của đối phương là muốn nôn mửa.
Nhưng hiện tại, Đoạn Di lại có kỳ ngộ, trở thành một Alpha “pha ke”.
Cậu xuyên về, đánh dấu của Thịnh Vân Trạch vẫn chưa biến mất, trên cổ cậu còn lưu lại dấu răng của hắn, trên người tràn ngập tin tức tố của hắn. Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy Thịnh Vân Trạch, cậu lại: mặt đỏ tim đập chân run!
Chuyện vớ vẩn! Gọi một người là chồng hơn mười năm liền, nhìn thấy hắn ta mà không chân run mới là lạ!
Tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy, bây giờ Đoạn Di không phải Alpha mà là một – Omega.
Về lý thuyết, chuyện này là không thể nào xảy ra.
Nhưng xuyên không và thế giới song song vốn là chuyện hoang đường, Đoạn Di không tin cũng phải tin.
Bây giờ cậu chính là một Omega chính hiệu, bị Thịnh Vân Trạch đánh dấu, bị hắn “ăn”, bị hắn lăn qua lộn lại “ăn”, còn mang thai cho hắn!
“Cộc cộc.” Giáo viên chủ nhiệm gõ cửa hai tiếng: “Đổi chỗ xong chưa?”
Đoạn Di lặng lẽ ngồi xuống cạnh cửa sổ, dưới ánh mắt của cậu, Thịnh Vân Trạch với vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm, nhưng với Đoạn Di – người đã ngủ với Thịnh Vân Trạch mười mấy năm trời và hiểu rất rõ con người hắn – thì chính là khinh thường. Thịnh Vân Trạch chính là đang khinh bỉ cậu, còn ghét bỏ cậu, tiện thể ghét bỏ luôn cái bàn, rồi hậm hực bê bàn đến đầu bên kia của lớp học.
Đoạn Di: … Đệt, tra nam! Trước kia trên giường dỗ dành mình đâu có thái độ này chứ?
Tưởng Vọng Thư quay đầu lại: “Đoạn ca, có vẻ như ban nãy cậu chọc giận Thịnh đại thần không nhẹ đâu… Woa, biểu cảm của cậu y như oán phụ vậy.”
Đoạn Di mím môi nhìn Thịnh Vân Trạch, nghiến răng nghiến lợi, khịt mũi coi thường.
Mười mấy năm sống ở thế giới song song không phải giả, hồi tưởng lại, cậu có thể nhớ rõ từng chút một những chuyện xảy ra mỗi ngày.
Sự dịu dàng, yêu thương, bao dung và nhẫn nhịn của Thịnh Vân Trạch dành cho cậu, tất cả đều hiện rõ trong tâm trí.
Bây giờ bỗng nhiên bị đá khỏi thiên đường, hồi ức đẹp đẽ tan thành bọt biển, một sớm trở về thời kỳ giải phóng: tâm trạng Đoạn Di vô cùng hỗn loạn, còn có chút chua xót.
Nhưng nghĩ kỹ lại, chuyện này cũng giống như “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn*”.
*
có hi vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát. Nguyên câu thơ là của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” – Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.)Đúng vậy, bây giờ cậu chưa lấy Thịnh Vân Trạch, cũng chưa sinh con cho hắn, trong mắt mọi người vẫn là Alpha, vậy chẳng phải cậu có thể quang minh chính đại theo đuổi Giản Kiều hay sao!
Giản Kiều là nữ thần thời cấp 3 của Đoạn Di, là bạch nguyệt quang trong lòng cậu, là nốt ruồi son trên ngực trái cậu, là Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, là Romeo và Juliet, là Cinderella của cậu… Giới tính: Nữ, sở thích: Nam, đối tượng thầm mến hiện tại: Thịnh Vân Trạch.
Đuôi “cún con” của Đoạn Di lập tức cụp xuống, héo hắt không còn chút sức sống.
Sao cậu có thể quên mất Giản Kiều thích Thịnh Vân Trạch chứ, từ năm lớp 9 đến nay đã thích ba năm rồi, chuyện này trong trường số 2 ai mà chẳng biết.
Đương nhiên, người thích Thịnh Vân Trạch nhiều vô số kể, xếp hàng dài dằng dặc, thật không hiểu gã đàn ông mặt đơ như quan tài kia có gì đáng để thích nữa.
Thôi được rồi, Đoạn Di cố gắng vực dậy tinh thần. Dù sao cũng đã trở về rồi, cần gì phải để tâm đến cuộc sống ở thế giới song song kia nữa chứ. Cứ xem như là một giấc mộng, mộng tỉnh rồi thì nên sống thế nào thì cứ sống như thế.
Ngày đầu tiên đi học, phát sách, làm quen bạn mới, lê lết đến chiều thì đến lượt chuyển ký túc xá.
Đoạn Di từ tầng 1 dọn lên tầng 3 ký túc xá khu quốc tế. Mở cửa sổ ra, phía sau là khu vực để xe đạp.
Tưởng Vọng Thư xin ở chung phòng với cậu. Thêm hai người bạn cùng phòng nữa, một béo một gầy, đều là Beta.
Là “Alpha” duy nhất, Đoạn Di nghiễm nhiên trở thành trưởng phòng.
Tan học buổi chiều, đám bạn xấu hồi cấp 3 của cậu tìm đến tận khu quốc tế.
Lạc Thành Dương, Doãn Tinh, Triệu Lai.
Hai Alpha, một Omega.
“Đoạn lang~” – Doãn Tinh lên tiếng chào hỏi.
Đoạn Di: “Nhìn cậu uốn éo kìa, bình thường một chút có được không? Cậu sẽ khiến mình bị ám ảnh tâm lý với Omega đấy!”
Doãn Tinh trợn mắt. Lạc Thành Dương và Triệu Lai đang bàn bạc xem tối nay đi chơi đâu thì nhìn thấy Tưởng Vọng Thư đang loay hoay trong phòng nên lên tiếng chào hỏi.
Doãn Tinh huých huých Đoạn Di: “Nhìn kìa.”
Doãn Tinh hất cằm về phía hành lang, bóng dáng cao ráo của Thịnh Vân Trạch xuất hiện.
Doãn Tinh hai mắt sáng rực, tấm tắc khen ngợi: “Nhìn đôi chân kia, vòng eo kia, vóc dáng kia, gương mặt kia, đúng là kiểu người cao lãnh cấm dục. Ai mà lấy được hắn ta thật sự là có phúc, chữ “phúc” ở đây có nghĩa là hạnh phúc trong “chuyện ấy” nhé.”
Đoạn Di: “Không cần phải nhấn mạnh đâu, mình hiểu ý cậu mà, đang “gáy” đấy à.”
Về phần “chuyện ấy” của Thịnh Vân Trạch….
Là người đã bị “đè” suốt mười mấy năm, Đoạn Di dĩ nhiên hiểu rõ, gã Thịnh Vân Trạch này căn bản không phải loại người cấm dục cao lãnh như vẻ bề ngoài. Hắn chính là tên đàn ông mồm mép, thích giả vờ thanh cao đấy!
“Kỹ thuật” trên giường không biết bao nhiêu là biến hóa, mỗi đêm đều đổi kiểu, không hề trùng lặp đấy nhé! Hơn nữa, không những khó hầu hạ mà còn rất thích “đâm chọt” người khác đấy!
Nghĩ đến những câu nói móc mỉa của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di bất giác rùng mình một cái.
Tên nhóc kia đúng là “miệng dao găm”, không hề nể nang gì ai!
Dưới ánh mắt của mọi người, Thịnh Vân Trạch ôm chăn, mặt không đổi sắc đẩy cửa phòng đối diện phòng Đoạn Di ra, sau đó “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Triệu Lai giơ ngón cái lên: “Không hổ là nam thần, cậu xem cái dáng vẻ của hắn ta kìa. Mình nhìn đã thấy bực mình rồi, Đoạn ca, cũng chẳng trách cậu không ưa hắn ta, mình nhìn cũng ghét.”
Đoạn Di: … Bây giờ là cậu Đoạn đây đang bị hắn ta ghét bỏ đấy nhé! Tên chết tiệt kia, lúc trước trên giường dỗ dành mình đâu phải bộ dạng này chứ!
Chuyện Đoạn Di và Thịnh Vân Trạch bất hòa, ai ai cũng biết.
Cậu lười giải thích, mở cửa phòng ra: “Chưa đến giờ tự học buổi tối, đánh bài không?”
Bốn người ngồi trong phòng đánh bài, hai Beta còn lại không dám hó hé gì trước “uy vũ” của Đoạn Di, chỉ biết rụt rè co ro trên giường đọc sách.
Không có tin tức tố của Thịnh Vân Trạch, Đoạn Di càng đánh càng thấy bực bội.
Cậu và Thịnh Vân Trạch kết hôn nhiều năm như vậy, chưa từng xa nhau lâu như thế này. Bản năng của Omega đang khao khát tin tức tố của Alpha. Đoạn Di không đánh bài nổi nữa, ném bài xuống đất.
Giang Vọng Thư hỏi: “Tâm trạng không tốt, đổi sang đánh mạt chược nhé?”
Đoạn Di: “Thông minh, cậu còn mang cả mạt chược đến ký túc xá à? Mình ra ngoài hút điếu thuốc đây.”
Cậu đẩy cửa phòng, đi qua hành lang, ra ban công.
Ban công phòng cậu đối diện với cửa sổ phòng Thịnh Vân Trạch. Phía dưới cửa sổ phơi mấy bộ quần áo đã được giặt sạch sẽ, còn có cả quần lót.
Là quần lót màu trắng, nhìn kích cỡ là biết ngay của Thịnh Vân Trạch.
Dù quần áo đã được giặt sạch sẽ, nhưng vẫn còn vương chút tin tức tố của Thịnh Vân Trạch.
Cả người Đoạn Di như bốc hỏa, tuyến thể sau gáy đau nhói, giống như bị kim châm vậy. Nếu là lúc trước, chắc chắn cậu sẽ lập tức lao vào lòng Thịnh Vân Trạch.
Khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại, thoạt nhìn Đoạn Di có chút nữ tính, giống như búp bê sứ, đường nét thanh tú, trên mặt còn chút nét trẻ con, đôi mắt long lanh như cún con – dùng lời của Giang Vọng Thư để hình dung, chính là: Nhìn rất đáng yêu, muốn “chịch”.
Cậu khó chịu đi đi lại lại tại chỗ, ánh mắt lóe lên tia ranh mãnh, dừng lại trên bộ quần áo của Thịnh Vân Trạch.
Không ôm người ta được, ngửi một chút quần áo của hắn ta cũng được mà, phải không!
Vừa khinh bỉ bản thân mình thật hèn hạ, Đoạn Di vừa cúi đầu trước bản năng, tìm một cây sào phơi quần áo dài thọc sang ban công phòng đối diện.
Cây sào dài ngoằng quét qua hai bộ quần áo, một chiếc áo sơ mi đồng phục, một chiếc quần lót.
Mục tiêu của Đoạn Di là chiếc áo sơ mi kia – Nói nhảm, nếu trộm quần lót thì cậu thành cái gì? Biến thái à? Đoạn ca đây cũng là người có giới hạn đấy nhé! Cho dù là quần lót của chồng thì cũng không thể tùy tiện trộm được!
Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, tay cậu run lên, chiếc áo sơ mi rơi xuống đất.
Trên sào chỉ còn lại một chiếc quần lót.
“Xoạch” một tiếng, cửa sổ phòng đối diện bỗng nhiên mở ra.
Thịnh Vân Trạch đang bưng chậu quần áo, ánh mắt chạm phải ánh mắt Đoạn Di.
Ánh mắt lạnh lùng của hắn chậm rãi di chuyển xuống, lướt qua ngực Đoạn Di, đến tay Đoạn Di, cây sào trên tay Đoạn Di và… chiếc quần lót của hắn trên cây sào.
Đoạn Di: = 口 =!
Thịnh Vân Trạch:……