Trẻ sơ sinh lớn nhanh như thổi.
Từ lúc Đoạn Di ở lì trong bệnh viện đến mức sắp mọc rêu ra, cuối cùng lúc chuẩn bị được xuất viện thì hai đứa con trai song sinh của cậu bỗng chốc đã lớn phổng lên thành hai cục bột nếp trắng trẻo đáng yêu. Cảm giác cứ như thể Pokémon Xanh đã tiến hóa thành Pokémon Tiên vậy, thật kỳ diệu.
Đôi mắt chúng như hòn bi ve đen láy, đôi môi chúm chím, gương mặt bầu bĩnh trắng hồng, hàng mi như hai chiếc quạt nhỏ xinh xắn. Mũi tuy chưa rõ hình dáng nhưng lại rất giống Thịnh Vân Trạch, nhìn kiểu gì cũng thấy giống, có thể nói là thần thái y đúc.
Hai anh em sau khi mở mắt ra nhìn thế giới với vẻ đầy tò mò. Anh lớn ngoan hơn, ít khóc ngủ nhiều, cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, chẳng khác nào chú heo con.
Còn cậu em thì như thể đầu thai từ cái kèn loa, phổi khỏe vô địch, đói cũng khóc, nóng cũng khóc, lạnh cũng khóc. Rõ ràng Đoạn Di là người đưa nó đến thế giới xinh đẹp này, vậy mà nó cứ như muốn tiễn mẹ nó về với đất mẹ từ cái thế giới này vậy.
Vì thế, tình mẫu tử thiêng liêng ít ỏi đáng thương của Đoạn Di chỉ kéo dài được đúng một tuần.
Tới ngày thứ bảy, cậu bị tiếng khóc của đứa nhỏ hành hạ đến mức không chịu nổi nữa, trong lòng gào thét: Có ai đến dẹp loạn giùm không, thế giới này có yên ổn nổi không hả trời?!
Thế là, đêm đó, khi thằng bé vừa cất tiếng khóc, tay chân quơ loạn xạ bên cạnh cậu, móng tay cào cấu mạnh mẽ, vô tình quẹt trúng mặt Đoạn Di. Xem ra nó đang cố gắng tìm kiếm gì đó để ăn, có lẽ là đói rồi.
Đoạn Di mở mắt, đôi mắt đỏ ngầu tia máu, quầng thâm hiện rõ dưới mi mắt.
Cậu hít một hơi thật sâu, cũng bắt đầu gào khóc theo.
Thịnh Vân Trạch bị bản song tấu bi thảm của “hai mẹ con” đánh thức.
Hắn ngủ gục bên giường, Đoạn Di lúc này trông như oan hồn hiện hình: “Anh bế con anh đi chỗ khác đi, không nó tiễn em đi mất.”
Thịnh Vân Trạch mơ màng dụi mắt, theo bản năng vỗ về phía Đoạn Di ra hiệu cho cậu đừng làm loạn, sau đó đưa tay sờ trán và tay chân thằng bé, đều ấm áp, không bị lạnh.
Vừa được Thịnh Vân Trạch sờ vào, cậu em liền im bặt, có vẻ như chỉ là muốn gây sự chú ý chứ cũng không phải đói.
Sau khi bị đánh thức, Đoạn Di mất ngủ hẳn, cậu tiện tay cầm quyển sách “Tại sao con người phải sống trên đời này?” trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ trầm ngâm: “Này, anh nói xem…”
Thịnh Vân Trạch đang buồn ngủ díp mắt, hắn ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp để tiện chăm sóc hai đứa nhỏ. Nghe tiếng Đoạn Di, hắn thuận thế ôm eo cậu, áp mặt vào bụng Đoạn Di định tiếp tục ngủ, giọng lơ mơ: “Chuyện gì thì để mai nói.”
Đoạn Di cúi đầu nhìn quầng thâm dưới mắt Thịnh Vân Trạch, cậu không nỡ quấy rầy giấc ngủ của hắn nữa, trong lòng dâng lên chút áy náy: “Vừa nãy em không cố ý đánh thức anh đâu.”
“Ừm…”
… Có vẻ như hắn hoàn toàn không nghe cậu nói gì.
Đoạn Di khép sách lại, con trai nằm bên trái giường, Thịnh Vân Trạch bị chen chúc chỉ còn cách ngồi dưới đất.
“Để em xuống đất, anh lên giường ngủ một lát đi.” Đoạn Di lên tiếng.
“Không cần.” Thịnh Vân Trạch dụi đầu vào eo cậu, tóc hắn rất mềm mại, giờ phút này càng thêm phần mềm mại đáng yêu.
Đoạn Di cảm giác hormone “mẫu tính” của mình dạo gần đây có phần tăng cao, nhìn Thịnh Vân Trạch cũng thấy hắn thật đáng yêu.
Nghĩ rồi, cậu đưa tay chọc chọc vào má Thịnh Vân Trạch, tiện tay nghịch ngợm mái tóc của hắn. Học theo dáng vẻ thường ngày Thịnh Vân Trạch hay làm với cậu, Đoạn Di quấn lọn những sợi tóc hơi dài của hắn quanh ngón tay.
Chơi đùa một lúc, Đoạn Di không nhịn được phì cười.
Thịnh Vân Trạch cuối cùng cũng hé mắt nhìn cậu.
Bàn tay Đoạn Di lập tức dừng lại, chớp chớp mắt đầy vô tội: “Sao anh còn chưa ngủ thế?”
“Anh thấy em rảnh quá nên kiếm chuyện đấy hả?” Thịnh Vân Trạch cằn nhằn.
“Ồ!” Đoạn Di bất mãn chọc chọc hai cái vào má Thịnh Vân Trạch, sờ nắn đã đời mới chịu rút tay về: “Vậy anh ngủ tiếp đi, em không quấy rầy anh nữa.”
Kỳ thực Thịnh Vân Trạch đã không còn buồn ngủ nữa, nhưng tựa vào người Đoạn Di vô cùng thoải mái.
Tuy thời kỳ mang thai của omega đã qua, nhưng hương pheromone trên người Đoạn Di vẫn rất dịu dàng. Hương sữa dừa ngọt ngào ấm áp thoang thoảng bên chóp mũi, có tác dụng ru ngủ rất tốt.
Lần này Đoạn Di thật sự không quấy rầy Thịnh Vân Trạch ngủ nữa. Cậu cũng chẳng ngủ được, chơi điện thoại cũng chán, bèn cầm quyển sách khác ở đầu giường lên xem.
Tất nhiên không phải quyển sách “Tại sao con người phải sống trên đời này” lúc nãy, mà là quyển truyện tranh cậu yêu thích nhất, loại nhiều hình ít chữ, đọc rất đã.
Thế nhưng xem được một lúc thì ngực lại thấy khó chịu, Đoạn Di kéo kéo cổ áo, cúi đầu nhìn, thấy ngực mình căng tức, lại còn hơi nóng, đau muốn chết.
Cơn đau này không phải mới xuất hiện tối nay, mà đã kéo dài vài ngày rồi, càng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu chỉ thấy căng tức khó chịu, sau đó biến thành đau rát mỗi khi áo quần cọ xát. Cả ngày hôm đó Đoạn Di đều ngồi im một chỗ, cố gắng giảm thiểu sự ma sát của quần áo, nhưng cơn đau vẫn không hề thuyên giảm.
Vì vị trí đau nhức quá ngại ngùng nên Đoạn Di chưa dám nói ra, chỉ đành tự mình chịu đựng.
Thịnh Vân Trạch vừa mở mắt ra đã thấy Đoạn Di kéo cổ áo rộng hoác, liên tục nhìn chằm chằm vào ngực mình.
“Nhìn cái gì đấy?” Thịnh Vân Trạch lạnh lùng lên tiếng.
Đoạn Di giật mình, vội vàng kéo cổ áo lại. Bị Thịnh Vân Trạch bắt gặp, cậu cũng chẳng giấu giếm, thẳng thắn nói: “Ngực em khó chịu.”
Thịnh Vân Trạch ngồi thẳng người dậy, giường bệnh viện cao hơn giường ở nhà một chút, chẳng biết Thịnh Vân Trạch kiếm đâu ra cái ghế đẩu ngồi suốt, lúc này đứng dậy, tầm mắt vừa vặn ngang với ngực Đoạn Di.
Khả năng hành động của hắn lúc nào cũng mạnh hơn lời nói.
Thịnh Vân Trạch trực tiếp vươn tay kéo cổ áo Đoạn Di ra, không hề khách sáo mà nhìn vào bên trong.
Kết quả do ánh sáng quá yếu nên chỉ nhìn thấy làn da trắng nõn của Đoạn Di, bên trong chỉ còn lại bóng tối.
Đoạn Di hơi đỏ mặt, chủ yếu là do hơi thở của Thịnh Vân Trạch phả vào da khiến cơ thể cậu trở nên nhạy cảm hơn, bèn xấu mặt đẩy Thịnh Vân Trạch ra.
“Đừng có nhìn nữa.”
Thịnh Vân Trạch tỉnh bơ đáp: “Nhìn một cái thì đã sao, có phải chưa từng nhìn đâu, ngày trước chẳng phải em còn cầu xin anh nhìn sao?”
“Khụ khụ…” Đoạn Di vội vàng bịt miệng Thịnh Vân Trạch lại: “Đừng có nói linh tinh, bây giờ đâu phải chỉ có hai chúng ta…”
Cậu ý bảo Thịnh Vân Trạch, ở đây còn có hai đứa con trai của họ nữa kìa.
Sao anh dám trước mặt con cái mà nói chuyện tục tĩu thế hả?
Vậy mà Thịnh Vân Trạch thật sự dám, hơn nữa còn thản nhiên nói: “Dù sao thì bây giờ chúng nó cũng chưa hiểu gì, người ta nói con nít không nhớ được những chuyện xảy ra trước ba tuổi đâu.”
Đoạn Di lần đầu tiên nghe thấy điều này, cảm thấy rất thần kỳ: “Chẳng trách hồi nhỏ em không nhớ được nhiều chuyện, hóa ra là vì lý do này à…”
Thịnh Vân Trạch vừa lẩm bẩm vừa cởi cúc áo bệnh nhân màu trắng của Đoạn Di, lộ ra cảnh đẹp ẩn giấu bên trong: “Đó là do em ngốc thôi.”
“Cái gì–” Đoạn Di còn muốn phản bác lại lời nói “ngốc” của Thịnh Vân Trạch, nhưng không ngờ hắn lại ra tay nhanh như vậy, đã cởi áo cậu ra mất rồi. Đoạn Di vội vàng kéo áo lại nhưng đã muộn.
Thịnh Vân Trạch cởi quần áo của cậu vô cùng thành thạo, ba xoay hai chuyển đã cởi xong, bàn tay chạm vào ngực Đoạn Di, khiến cậu đau đớn thốt lên: “Đau quá, anh nhẹ nhàng chút được không?”
Nghe vậy, Thịnh Vân Trạch khựng lại, ngẩng đầu nhìn Đoạn Di, ánh mắt có phần tinh quái.
Đoạn Di cúi đầu nhìn một cái, rồi đỏ bừng mặt: Má ơi!
Bình thường mặc áo vào không nhìn rõ lắm — hơn nữa ai đời lại đi soi mói ngực mình chứ, cậu đâu phải thiếu nữ mới lớn — nên Đoạn Di thật sự không biết, bộ ngực vốn dĩ phẳng lì của mình, thế mà lại dần dần nhô lên…
Đoạn Di là đàn ông con trai… Được rồi, là một omega nam, tuy cảm thấy ngực mình căng tức vô cùng, nhưng cũng chưa từng cởi ra xem xét bao giờ.
Làm sao cậu biết được, không chỉ căng tức bình thường, mà là căng tức cực kỳ luôn, dấu hiệu nhô lên đã rất rõ ràng, còn tỏa ra mùi sữa nhàn nhạt, giống như thiếu nữ mới dậy thì vậy, chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn…
Dạo này cậu có hơi béo lên một chút, nhìn thế này, có vẻ như chỗ nào cũng mũm mĩm…
“Trời ơi, sao lại thế này?” Đoạn Di không dám tự mình chạm vào, theo bản năng nhìn về phía Thịnh Vân Trạch.
Mỗi khi gặp vấn đề gì không tự mình giải quyết được, cậu đều sẽ nhìn Thịnh Vân Trạch.
Ai ngờ đâu Thịnh Vân Trạch lại nhíu mày, khiến Đoạn Di bất giác lo lắng: “Chuyện gì thế này…”
“Không có gì to tát đâu.” Thịnh Vân Trạch nghiêm túc nói.
Đoạn Di bị vẻ mặt của hắn dọa sợ: “Sao em thấy vẻ mặt của anh không giống như anh nói thế nhỉ…”
Thịnh Vân Trạch vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra: “Để anh kiểm tra xem nguyên nhân là gì đã.”
Đoạn Di rất tin tưởng hắn.
Chủ yếu là bản thân cậu cũng không biết đây chỉ là hiện tượng căng sữa bình thường sau khi mang thai. Lượng sữa của omega không nhiều, nhưng ít nhiều cũng có một chút, căng sữa cũng là chuyện rất bình thường.
Gần đây Đoạn Di ăn uống quá tốt, vì vậy phản ứng trên cơ thể càng rõ ràng hơn.
Thịnh Vân Trạch đưa tay ấn nhẹ lên, vẻ mặt thuần khiết như thể không hề có chút tà niệm nào: “Ấn vào đây có đau không?”
“Chạm vào là đau rồi.” Đoạn Di lầm bầm.
Thịnh Vân Trạch sờ sờ nắn nắn, vẻ mặt đầy tò mò, cảm giác sờ vào còn tuyệt vời hơn hắn tưởng tượng, vừa trơn vừa mịn, nắm trong tay như thể đang nắm sữa bò vậy.
Thấy hắn sờ mó nghiêm túc như vậy, Đoạn Di càng thêm ngại ngùng, bèn dùng giọng điệu của diễn viên lồng tiếng Hồng Kông nói: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi, tôi còn cứu được không?”
Thịnh Vân Trạch lập tức nhập vai theo: “Khó đấy, để tôi nghiên cứu thêm đã.”
Vừa dứt lời, Đoạn Di đột nhiên bị hắn ôm dậy.
Nếu không phải còn nghi kị trong phòng có em bé, Đoạn Di đã hét lên rồi.
Cậu vội vàng bụm miệng, lúc này mới nhận ra mình đã bị Thịnh Vân Trạch ôm trọn vào lòng.
Giường của Đoạn Di chắc chắn không ngủ được, bên cạnh còn có một giường gấp, là của Thịnh Vân Trạch.
Bị ném phịch xuống giường gấp, Đoạn Di lập tức ôm lấy cổ Thịnh Vân Trạch, hạ thấp giọng, trong mắt ngập tràn ý cười, nói: “Không được manh động…”
Thịnh Vân Trạch nghiêm túc nói: “Bệnh nhân đừng lộn xộn, bây giờ bác sĩ phải kiểm tra cơ thể cho cậu.”
Eo và ngực Đoạn Di đều bị hắn nắm chặt, ngứa muốn chết: “Không được, không được, tư thế này em khó chịu, em muốn dậy…”
“Không cho.” Thịnh Vân Trạch rất bá đạo.
Hắn đè lên người Đoạn Di, thân trên dần dần hạ thấp, hôn lên môi cậu một cái. Đoạn Di vội vàng nói: “Không được, thật sự không được, ở đây là bệnh viện, về nhà rồi tính, về nhà rồi tính…”
Thịnh Vân Trạch nhìn cậu: “Em không muốn?”
Đoạn Di mím môi không nói, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói bên tai Thịnh Vân Trạch: “Một chút.”
Nói xong, vành tai cậu đỏ bừng.
Thịnh Vân Trạch vẫn không chịu buông tha cậu, ngược lại còn cố ý cọ xát vào người cậu, suýt chút nữa thì chọc cho Đoạn Di bật cười. Cậu đành vỗ vỗ vào vai Thịnh Vân Trạch: “Anh muốn chết à!”
“Thật sự không được…” Đoạn Di kéo áo, định kéo chiếc áo bệnh nhân đã tuột xuống tận cổ tay lên vai.
Thịnh Vân Trạch thấy cậu nghịch đủ rồi, lại bắt đầu ra tay không nhẹ không nặng, cởi thêm một nửa áo cậu, chỉ còn lại hai cúc áo cuối cùng chực chờ tuột ra.
Cả nửa thân trên đều bị hắn ôm chặt trong lòng.
Đoạn Di nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Thịnh Vân Trạch cũng nhìn cậu, sau đó ánh mắt trượt xuống, dừng lại trên nốt ruồi nhỏ ở đầu mũi Đoạn Di, rồi đến đôi môi, mềm mại mọng nước, hơi hé mở, lộ ra hàm răng trắng bên trong.
Sự đối lập quá rõ ràng, vừa ngây thơ vừa quyến rũ.
Sao trông cậu ấy nhỏ nhắn thế nhỉ?
Thịnh Vân Trạch liên tưởng đến những chỗ khác, Đoạn Di trông có vẻ non nớt, bây giờ vẫn có người nhìn nhầm cậu là học sinh cấp 3.
Đoạn Di thấy Thịnh Vân Trạch không nói lời nào, bèn tiến lại gần ghé sát tai hắn, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nói nhanh: “Hay là… để em giúp anh.”
Đoạn Di đẩy hắn ra, ánh mắt sáng lấp lánh, hơi ngượng ngùng.
Thịnh Vân Trạch nhướng mày: “Thật sao?”
Đoạn Di gật gật đầu, ai ngờ Thịnh Vân Trạch lại nói: “Không được.”
Đoạn Di mắt chớp chớp: “Hả…?”
Thịnh Vân Trạch thản nhiên đặt tay lên ngực Đoạn Di, bóp một cái đầy thích thú.
“A…” Đoạn Di đau đến hít vào một hơi, Thịnh Vân Trạch chậm rãi nói: “Em có biết tại sao nó lại to ra không?”
Đáp lại hắn là cái lắc đầu, kỳ thực Đoạn Di rất sợ Thịnh Vân Trạch – kẻ trên giường cái gì cũng dám nói – buột miệng thốt ra câu “Bởi vì ông xã hay nắn nên nó lớn ra đấy”.
Thịnh Vân Trạch hạ thấp giọng: “Đây gọi là căng sữa, biết chứ?”
Gương mặt Đoạn Di “xoạt” một cái đỏ bừng, nói năng lộn xộn: “Cái gì, căng, căng sữa…”
Thịnh Vân Trạch vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc: “Ý là omega sau khi mang thai sẽ tự động tiết sữa, thông thường bác sĩ sẽ hỗ trợ kích sữa, nhưng trường hợp của em khá phức tạp, có phải em thấy rất căng rất khó chịu không?”
Đoạn Di do dự một chút, gật đầu.
“Đúng rồi.” Thịnh Vân Trạch nhe răng dọa cậu, hai chiếc răng khểnh lộ ra, trông thật bướng bỉnh: “Anh có biết một chút về xoa bóp, để anh giúp em.”
Hắn tích cực chủ động, nhiệt tình đến nỗi khiến Đoạn Di cảm thấy lưng lạnh toát, nhưng lại không nói được gì, không tìm được lý do phản bác, chỉ có thể yếu ớt đáp: “Tự dưng anh học xoa bóp lúc nào vậy… Sao em không biết…”
Thịnh Vân Trạch thầm nghĩ chuyện này mà cũng cần phải học sao? Hắn giỏi lắm mà.
“Nhiều chuyện.” Thịnh Vân Trạch không quan tâm mười tám nghìn nghìn lời nói của cậu, tiện tay cởi nốt hai cúc áo còn lại cho Đoạn Di, lại sợ cậu lạnh, bèn cởi áo khoác ngoài choàng cho Đoạn Di, không cho cậu mặc áo bên trong nữa.
Đoạn Di nhanh chóng bị “lột sạch”, Thịnh Vân Trạch liếm liếm răng khểnh.
【Đoạn phim hướng dẫn xoa bóp chuyên nghiệp của hotboy trường】Kết quả cuối cùng không những không cảm thấy thoải mái hơn mà ngược lại còn đau hơn trước.
Đoạn Di đến bây giờ nhớ lại chuyện này vẫn cảm thấy mình bị lừa.
Thịnh Vân Trạch đã thỏa mãn thú vui sờ mó của mình, còn cậu thì đau suốt cả ngày hôm đó. Đến ngày hôm sau, không biết hắn lại moi đâu ra một đoạn video hướng dẫn, thề thốt nói lần này chắc chắn là cách làm đúng.
Tất nhiên, tên Thịnh Vân Trạch này hoàn toàn là lừa người, vấn đề là Đoạn Di lại bị hắn lừa thêm một lần nữa.
Hơn nữa, lần này Thịnh Vân Trạch không chỉ động tay mà còn động miệng, cắn đến nỗi ngực Đoạn Di đầy dấu răng, chắc phải mất mười mấy ngày mới hoàn toàn biến mất.
Về sau, cơn đau căng tức ở ngực cậu chắc chắn không phải kiểu căng sữa bình thường nữa, mà là do bị Thịnh Vân Trạch chơi đùa mà ra.
Hắn tại sao lại tò mò như vậy chứ? Tại sao lại cố chấp với ngực cậu như thế chứ? Từ hồi cấp 3 đến giờ vẫn chưa chịu tha cho cậu à?!
Đoạn Di sắp phát điên rồi.
Ngày xuất viện trời rất đẹp, hai nhóc con được đưa thẳng về nhà, đặt ngủ trong phòng trẻ sơ sinh.
Đoạn Di mệt mỏi rã rời, sau khi tắm rửa xong liền ngã vật ra giường ngủ li bì. Lúc tỉnh dậy thì tràn đầy năng lượng, sau khi ăn cơm xong liền chạy đến phòng trẻ con xem con trai.
Giờ đây bé Minh và bé Tịch trông thật đáng yêu, Đoạn Di cảm thấy tình mẫu tử của mình lại trỗi dậy, quay sang hỏi Thịnh Vân Trạch đã đặt tên cho con chưa.
Thịnh Vân Trạch đã lật từ điển suốt mấy tháng mà vẫn chưa chọn được tên, Đoạn Di dùng tay chọc chọc vào má bé Minh, nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, cảm xúc nói: “Hay là để em đặt tên nhé?”
Thịnh Vân Trạch: “Em nghĩ ra rồi à?”
Đoạn Di gật đầu, rất “văn nghệ” nói một câu: “Tường đầu mã thượng dao tương cố, nhất kiến tri quân tức đoạn trường”.
Thịnh Vân Trạch nhướn mày, thầm nghĩ vợ mình cũng “nghệ thuật” ra phết, đến cả thơ ca cũng lôi ra được.
Hắn chấm chậm đọc thầm hai câu thơ này trong lòng một lượt, chọn ra vài chữ: Nên đặt là “Dao” hay là “Quân”, hoặc là “Cố” ta?
Ai ngờ đâu Đoạn Di lại chẳng làm theo lẽ thường, một phát chốt hạ: “Nhìn hoàng hôn hôm nay rực rỡ như vậy, hay là đặt là Thịnh Minh và Thịnh Tịch đi!”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di quay sang hỏi: “Sao thế?”
Thịnh Vân Trạch: “Có liên quan gì đến câu thơ em vừa đọc không?”
Đoạn Di hồn nhiên đáp: “Không liên quan”
Thịnh Vân Trạch: “Vậy em đọc làm gì?”
Đoạn Di ngại ngùng nói: “Em thấy đọc vài câu thơ sẽ khiến em trông “văn nghệ” hơn ấy mà, kiểu như là… cao siêu khó lường.”
Thịnh Vân Trạch: “…”
Đoạn Di biết trong lòng Thịnh Vân Trạch chắc chắn lại đang cà khịa mình, bèn quay sang chỉ nói chuyện với con trai: “Con sẽ tên Minh, còn con sẽ tên Tịch…”
Bàn tay cậu nhẹ nhàng vỗ về phía bé Minh và bé Tịch, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác: Con cũng đã sinh rồi, có phải nên kết hôn rồi không nhỉ?
Đoạn Di suy nghĩ miên man, thậm chí còn “nghĩ quá xa”: Có nên cầu hôn Thịnh Vân Trạch một cách lãng mạn không nhỉ? Tốt nhất là loại khiến cho hắn cả đời không thể quên, phải khóc lóc năn nỉ cậu cưới ấy.