Lúc đó nghe xong câu này, Thịnh Đường đã lập tức phản bác: Cho dù họ có muốn làm chút chuyện gì thì chắc chắn cũng lén lút thôi, còn có thể để cậu nhìn thấy chắc?
Bây giờ…
Chưa nói đến phong cách ăn mặc tùy ý hiện giờ của Giang Chấp, một Tiêu Dã vừa mới ngủ dậy dĩ nhiên cũng là “thiên tính” tràn trề. Lúc trước vừa đánh răng vừa sang bên này hóng hớt, trên người anh ấy chỉ có độc một chiếc quần đùi rộng thùng thình. Bờ vai vộng vòng hông thon ấy để trần, không cần nói cũng biết sẽ khiến người khác mê mệt cỡ nào. Bởi vì có Thịnh Đường ở đây nên khi quay trở lại, anh ấy đã khoác thêm một chiếc áo ba lỗ.
Cả hai người đều ăn mặc thoải mái rộng rãi, nếu dựa vào nhau… Thịnh Đường nuốt nước bọt, ông trời ơi, thật sự đừng trách cô liên tưởng xa xôi, cô thậm chí đã âm thầm mong chờ việc ai sẽ hôn ai một cái.
Không được, không ổn, không thể nghĩ như vậy.
Biến chất quá.
Đúng, tất cả là tại Trình Tần dạy hư cô, suy nghĩ ô uế quá đi mất.
Ô uế… Ừm, thật ra người ta đẹp trai như vậy, nếu thật sự có chung chạ bừa bãi với nhau quả thực cũng hợp mắt.
Nào nào, đừng nghĩ nữa.
Ánh mắt của Giang Chấp vững vàng hướng về phía này.
Bất ngờ chạm phải ánh mắt anh, Thịnh Đường chột dạ, lại sợ chạm mắt nhau chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác nhưng lại vô tình chạm phải cái nhìn của Tia Sét Xanh.
Đôi mắt đậu xanh hèn mọn của Tia Sét Xanh lộ ra thái độ thấu hiểu: Đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ cái gì. Sau đó nó lập tức tỏ thái độ cảnh giác: Chắc không đến mức giết rùa diệt khẩu đâu nhỉ… Một giây sau, Tia Sét Xanh dịch chuyển cơ thể chậm chạp, hậu đậu của mình, dồn toàn bộ sức lực còn lại thoát khỏi phạm vi theo dõi của Thịnh Đường.
Thịnh Đường đang định giơ chân ra cản đường thì nghe thấy một mệnh lệnh phát ra từ phía Giang Chấp không chút khách khí.
“Đường Tiểu Thất, sang đường bên cạnh mua một cốc trà sữa về đây.”
Giề?
Thịnh Đường quay ngoắt đầu lại nhìn Giang Chấp chằm chằm.
Giang Chấp từ tốn chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Có hai cửa hàng, mua quán ở đường Tây mới ngon, 100% đường có đá. Ngoài ra…” Anh quay sang nói với Tiêu Dã và những người khác: “Vừa mới chuyển vào đây chưa có gì tiếp đãi mọi người, mọi người muốn uống gì cứ nói với Tiểu Thất, để cô ấy mua về luôn.”
Tiêu Dã thèm thuồng: “Ấy đừng, dọn về nhà mới phải ăn mừng đàng hoàng. Chúng ta phải uống rượu ăn thịt đã đời mới được.”
Giang Chấp chỉ cười không nói.
Kỳ Dư vẫn còn treo người mình trên người La Chiếm như một miếng mè xửng, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên nói: “Tôi muốn uống nước vỏ hạnh.”
La Chiếm đang định lên tiếng thì nhận được một ánh mắt cảnh cáo của Thịnh Đường, lập tức đổi giọng: “Mới sáng sớm ra cơm no rượu say cũng không thích hợp. Hay là để tôi xuống dưới bê hai thùng nước vỏ hạnh lên, chúng ta uống tạm trước.”
“Uống nước vỏ hạnh là đúng rồi, tiết nước bọt cũng là cách giải khát tốt. Mới sáng sớm ra đừng yêu cầu quá nhiều, không để cho cửa hàng trà sữa nhà người ta nghỉ chắc, còn bắt người ta phục vụ ông anh 24/24?”
Thịnh Đường không có ý định tự hành hạ bản thân đi xuống nhà. Tuy rằng giờ vẫn còn sớm nhưng chỉ cần đi ra ngoài, lượn lờ một vòng thôi là người đã đầy mồ hôi rồi. Hơn nữa, coi cô như bảo mẫu thật sao? Còn mua trà sữa? Được đằng chân lân đằng đầu à?