Thà Đừng Gặp Gỡ

Quyển 2 - Chương 26




Khách sạn Imperal, trong một căn phòng.

Hạ Nhân quỳ đó không nhúc nhích, cô quỳ đã chừng nửa tiếng đồng hồ.

Sau khi nhận được điện thoại, cô đã lập tức chạy tời đây. Đối với cô, bị đuổi học vẫn không đáng sợ, đáng sợ nhất là những bức ảnh của cô vẫn còn trong tay người kia.

Người dẫn cô vào bắt cô phải quỳ. Đầu gối tê cứng và đau. Sau một lúc lâu, cô nghe thấy những tiếng bước chân từ phía sau lưng truyền đến.

Cô cong lưng muốn liếc nhìn ra sau xem tướng mạo đối phương, nhưng người kia bằng một cú đạp mạnh giẫm nát lưng cô.

“Quỳ!”

Hạ Nhân kinh sợ cực độ, nửa người trên nằm rạp trên mặt đất không dám ngẩng dậy.

Người đàn ông đó ngồi ở mép giường. Tầm mắt Hạ Nhân chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài: “Vâng, tôi xin lỗi.”

“Ai cho cô tự tiện quyết định?”

“Tôi chỉ nghĩ đó là cơ hội khó có được…”

Người đàn ông thuận tay chụp cái gì đó quăng tới, ngay giữa trán Hạ Nhân. Cô đau đớn ôm trán: “Lần sau tôi không dám nữa.”

“Còn muốn có lần sau?” Người đàn ông gác chân dài lên: “Cô nói xem, tôi giữ cô lại còn tác dụng gì?”

“Tôi có thể nghĩ cách tiếp cận Vinh Thiển lần nữa. Tôi làm được mà.”

Trong một lúc, người đàn ông không nói gì. Kế hoạch đã bị phá hủy, huống gì, ý định ban đầu của hắn cũng không còn, bây giờ Hoắc Thiếu Huyền còn sống, Lệ Cảnh Trình, trái lại, còn cứu hắn một mạng. Quân cờ Hạ Nhân đã sớm mất giá trị lợi dụng.

“Tôi có thể cho cô thêm một cơ hội. Làm xong chuyện này tôi sẽ trả ảnh lại cho cô.”

Hạ Nhân nghe nói, hai mắt lộ ra hy vọng: “Là chuyện gì tôi cũng sẽ đồng ý làm.”

“Gần đây tôi có người bạn muốn tìm sinh viên, cô đến đó với anh ta một đêm đi!”

Hạ Nhân ngẫm nghĩ mấy phút mới hiểu được ẩn ý bên trong, “Không, như vậy thì không được.”

“Tôi cho cô có quyền lựa chọn. Một buổi tối đổi lại nửa đời sau sống an ổn, cũng sẽ không ai biết quá khứ của cô. Vụ này cô có lời.”

Người đàn ông không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ: “Ba ngày sau, tự cô tới gặp tôi. Một nữ sinh thôi mà, tìm đâu mà không có.”

Hắn sải chân dài đi ra ngoài. Hạ Nhân thấy tình cảnh này liền bổ nhào tới ôm lấy chân người đàn ông: “Tôi van xin anh. Tôi thật sự làm không được. Anh đưa ảnh cho tôi đi?”

Cô theo bản năng ngẩng đầu lên thì thấy bờ cằm cong, cứng cỏi và gợi cảm. Mắt người đàn ông nhìn về phía trước, gương mặt cũng không thể nhìn thấy hết, nhưng Hạ Nhân cảm thấy khuôn mặt này có phần quen quen, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ ngay đến Lệ Cảnh Trình.

Người đàn ông thúc đầu gối vào cô: “Cút ngay!”

Hạ Nhân mất thăng bằng ngã ra sau, đụng phải cái bàn.

Người đàn ông bước nhanh ra cửa. Hạ Nhân nhìn thấy dáng người cao ngất của hắn ta, chừng hơn 1m8, rất trẻ.

Nhưng những người trời sinh càng ưu việt, trong lòng lại càng tối tăm, bọn họ luôn luôn dễ dàng nắm giữ vận mệnh người khác. Hạ Nhân nước mắt tuôn rơi, vỡ òa. Hắn cho cô cơ hội này khác gì muốn hoàn toàn phá hủy cô.

Người đàn ra khỏi cửa phòng liền lấy điện thoại ra.

Hình nền điện thoại là một cô gái, có thể thấy là ảnh chụp lén. Cô gái có mái tóc thăng dài khéo léo vén sau tai, được một viên ngọc trai lấp lánh điểm xuyết trông càng đẹp; cả khuôn mặt như bừng sáng.

Cô gái đó mặc bộ sườn xám màu tím nhạt, vừa khuôn phép lại chuẩn mực, cầm trong tay quyển sách trông rất nhập tâm.

Đầu ngón tay người đàn ông vuốt ve trên màn hình, khóe miệng tinh xảo cong cong lên, sau hắn ta đem điện thoai nhét lại vào túi.

————–

Đế Cảnh.

Một hồi vận động kịch liệt đã qua, Vinh Thiển đẩy đẩy người đàn ông xuống: “Anh nặng lắm, xuống đi!”

“Để anh nằm đi!”

“Lệ Cảnh Trình, anh giở trò vô lại hả?”

Người đàn ông áp sát, mạnh mẽ hôn môi cô: “Em nói anh gì đó?”

Vinh Thiển lau khóe miệng: “Thực sự nặng lắm!”

Lệ Cảnh Trình xoay người nằm bên cạnh. Vinh Thiển rất nhanh ngồi dậy, đưa mắt nhìn Lệ Cảnh Trình, anh lập tức rút bao ra: “Nhìn gì đó? Phụ nữ mà cứ chăm chăm nhìn đồ của đàn ông vậy?”

“Không phải…” Vinh Thiển khoanh chân ngồi: “Nói chung, em cứ thấy có gì đó kỳ kỳ.”

“Cái gì kỳ?”

Vinh Thiển chu cái miệng nhỏ nhưng thật khó có thể mở miệng thảo luận mấy vấn đề như vậy.

Lệ Cảnh Trình đứng dậy vào toilet, vứt bao xong anh trở lại phòng. Vinh Thiển đang nhìn chăm chăm giữa giường chờ Lệ Cảnh Trình tới, mặt cô nghẹn đỏ. Hai tay anh chống mép giường: “Còn đòi anh ôm đi tắm?”

Vinh Thiển nhích qua, chỉ chỉ vết bẩn trên giường: “Có phải anh mua bao chất lượng rởm không đó?”

Lệ Cảnh Trình liếc nhìn thành quả, đáy mắt ẩn ý cười: “Sao được, là nhãn hiệu tốt nhất rồi đấy.”

“Vậy sao lại chảy ra?”

“Đây mà là chảy?” Lệ Cảnh Trình ngồi xuống mép giường, tay kéo cô lại gần một chút: “Cái này là do em quá nhiệt tình.”

“Xì!” Vinh Thiển vẫn không tin: “Có phải anh động tay động chân gì không?”

“Anh mà phải làm thế ư?” Lệ Cảnh Trình rất tỉnh táo, thuận thế đem Vinh Thiển ngồi lên đùi mình: “Anh luôn tôn trọng ý muốn của em. Hơn nữa, miệng bao đều do em tự xé.”

Vinh Thiển cảm thấy cũng phải, có vẻ Lệ Cảnh Trình không đến nỗi phải làm mấy trò đó. Cô cầm cái hộp trên đầu giường, lấy ra một cái xem thử cũng không thấy cái gì khác thường.

Đóng gói rất tốt, cũng không bị xé ra gì hết.

“Có tìm được gì không?”

Vinh Thiển để cái hộp lại:“Ẵm em đi tắm!”

Lệ Cảnh Trình ôm cô lên, hai tay Vinh Thiển vắt trên cổ anh: “Lệ Cảnh Trình, sao em bảo anh làm gì anh cũng chịu làm vậy?”

“Chiều em thôi.” Anh nhấc nhấc cô hai cái rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Tối đó Lệ Cảnh Trình không làm thêm lần nào nữa vì hôm sau phải đi ký một hợp đồng.

Lúc Vinh Thiển ngủ dậy, Lệ Cảnh Trình đang mặc áo sơ mi, tay cầm cà vạt. Cô xuống giường đi tới trước mặt anh, cầm lấy cà vạt trong tay anh.

Cho dù đã rất lâu rồi cô không thắt cà vạt lại, nhưng Vinh Thiển cũng không thấy rối. Ngón tay cô rất thành thạo, vắt qua vắt lại liên tục. Thắt xong, bàn tay Vinh Thiển khẽ vuốt trên cái và vạt hai cái.

Trước đây, cô tất nhiên cho là mình sẽ thắt cà vạt suốt đời cho Hoắc Thiếu Huyền, chỉ cho một mình anh. Vinh Thiển kéo mình trở về thực tại.

“Đẹp không?”

Lệ Cảnh Trình hôn lên trán cô, ý cười nhuộm thấm trong mắt: “Thiển Bảo, em đúng là bảo bối của anh.”

Vinh Thiển xoay người chạy nhanh về giường: “Anh đi nhanh lên đi, em còn muốn ngủ nữa.”

Lệ Cảnh Trình xuống lầu, lái xe ra ngoài.

Thật ra bản đề án này có thể không cần anh tự mình ra mặt. Công ty anh ở Nam Thịnh mặc dù đã làm vua một cõi nhưng ban đầu cũng phải gây dựng từ từ mới lên vững chắc, chút đạo lý đối nhân xử thế anh phải tự mình rèn đắp.

Lệ Cảnh Trình đi tới khách sạn đã hẹn. Anh đi ra khỏi thang máy, anh thấy một cánh cửa phòng bỗng mở ra và một cô gái cúi đầu từ trong đó đi ra.

Thấy có người chắn trước mặt, cô gái ngẩng đầu.

Hạ Nhân sau khi nhìn rõ là Lệ Cảnh Trình thì quá sợ hãi, như bị người bắt gian tại trận, cô hoảng hốt vội vàng cúi đầu, hai tay túm chặt cổ áo.

Mặc dù như vậy nhưng Lệ Cảnh Trình vẫn có thể thấy rõ những dấu hôn trên cổ cô, tóc tai lại mất trật tự, xem ra đã ở lại đây một đêm.

“Anh Lệ!” Người đàn ông bên trong ra chào: “Thật không phải, để cho anh chê cười rồi.”

Lệ Cảnh Trình cười nhẹ: “Anh Hạ nói đùa rồi, chuyện nam nữ là chuyện vô cùng bình thường mà.”

Tổng giám đốc Hạ mời Lệ Cảnh Trình vào, Hạ Nhân lưng cứng đờ, bước nhanh rời khỏi đó.

Lệ Cảnh Trình ngồi ở sô pha. Tổng giám đốc Hạ trông rất sảng khoái: “Đúng là sinh viên nên rất khác biệt, nhưng vẫn còn non nớt, phương diện kia cũng không biết nhiều.”

“Cô gái ấy tôi từng gặp mặt, hồi trước là sinh viên đại học T.”

“Đúng vậy… Tổng giám đốc Hạ đương nhiên rất hài lòng: “Là do một người bạn của tôi có một vụ khác… Cô bé này thật sự rất được, anh hiểu mà.”

Lệ Cảnh Trình bật cười: “Tôi hiểu.”

Chuyện ngày hôm nay, Lệ Cảnh Trình cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Trừ Vinh Thiển, ai trong mắt anh cũng cùng một dạng, ngay từ ban đầu anh liếc mắt một cái cũng biết con người Hạ Nhân rồi cũng hư hỏng.

———

Cuộc sống của Vinh Thiển trở lại quỹ đạo bình thường. Đảo mắt đã qua mấy tháng, chính thức bước vào kỳ nghỉ hè.

Hết tháng chín cô sẽ lên năm ba.

Vinh Thiển đi tới trung tâm thương mại mua mấy bộ áo tắm. Mùa hè là mùa lý tưởng nhất để giảm cân mặc dù vóc người cô cũng đã vừa tiêu chuẩn rồi.

Đi dạo xong một vòng, cô mệt muốn thở nên dừng lại không muốn đi nữa.

Vinh Thiển gọi ly trà sữa đá, cúi đầu nghịch di động.

Ghế đối diện bỗng nhiên có người kéo ra. Vinh Thiển ngẩng đầu, khóe miệng Mạc Hy giương nhẹ: “Thiển Thiển!”

Cổ họng Vinh Thiển nuốt hai cái, cô chào nhỏ: “Chị Hy Tử!”

“Chỉ mình em đi dạo phố thôi ư?”

“Vâng, hôm nay Cảnh Trình anh ấy bận.”

Mạc Hy nghe được cách xưng hô của Vinh Thiển đối với Lệ Cảnh Trình thì nét cười tự nhiên càng đậm nhưng cũng không lập tức đắc ý ra mặt. Nhân viên phục vụ đi qua hỏi cô dùng món gì, Mạc Hy trả lời: “Một ly nước chanh, không bỏ đá.”

“Vâng, cô vui lòng chờ một lát ạ.”

Vinh Thiển như đứng đống lửa, ngồi đống than, đôi mắt chỉ nhìn về một bên.

Mạc Hy đã cắt tóc ngắn hơn. Cô vén tóc ra sau tai: “Thiển Thiển, lần trước lúc Thiếu Huyền bị thương, chị biết thái độ của chị đối với em là không phải, nhưng mong em bỏ qua cho chị.”

“Chị Hy Tử, em không trách chị. Đổi lại là em, khả năng em cũng như chị.”

“Chị là vợ Thiếu Huyền. Mặc dù quan hệ giữa bọn chị có tốt thì trong lòng anh ấy vẫn còn em, cái hố này không phải nói một hai là chị có thể vượt qua được.”

Vinh Thiển ôm cái ly, uống trà sữa: “Chị Hy Tử, sau này chị đừng suy nghĩ nhiều. Em và anh ấy đã kết thúc rồi.”

“Đúng vậy…” Tận đáy lòng cho đến ngoài mặt Mạc Hy đều giãn ra, cười nhu mì: “Chị sẽ không duy nghĩ lung tung nữa.”

Nhân viên phục vụ đã bưng nước trái cây ra để trên bàn. Mạc Hy nói cám ơn sau đó dựa người ra sau, một tay để lên bụng: “Chị sẽ không lo được lo mất nữa, vì chị mang thai rồi.”

“Ẩm_____’’

Như có một tiếng sấm nổ ầm bên tai Vinh Thiển.

Cô như khó có thể tin, chỉ nhìn chăm chăm người trước mắt. Đúng vậy, nãy giờ sao cô không nhận ra. Mạc Hy không trang điểm. Những màu sơn sặc sỡ trên móng tay đã được chùi hết. Còn nữa, mấy bộ quần áo bó sát cô ấy vẫn hay mặc đã được thay bằng một bộ rộng rãi đơn giản.

Tay trái Vinh Thiển để trên đầu gối nắm lại, siết thật chặt, móng tay được cắt gọn nhưng đâm vào lòng bàn tay vẫn thấy đau.

“Chúc mừng chị!”

Vinh Thiển uống một hớp trà sữa. Dòng nước lạnh trôi xuống cổ họng khiến cô run run.

Mạc Hy vô thức xoa xoa bàn tay trên bụng:“Cảm ơn em!” Cô cười rất mãn nguyện: “Đây là món quà tuyệt vời nhất ông trời ban cho chị đấy.”

“Được mấy tháng rồi?”

“Hơn hai tháng.”

Vinh Thiển cắn chặt môi dưới: “Người ta nói phụ nữ mang thai ba tháng đầu sẽ rất khó chịu, chị có bị gì không?”

“Có, ăn cái gì cũng không vô. Cũng may Thiếu Huyền tìm mọi cách giúp chị ăn, nếu không chị cũng sợ không đủ dinh dưỡng.”

Vinh Thiển gật gật đầu, lại đột nhiên nhớ ra, Mạc Hy giờ là phụ nữ có thai, người nhà họ Hoắc chắc chắn sẽ không yên tâm để cô ấy một thân một mình ra ngoài.

Cô vừa định hỏi, ngẩng đầu đã thấy Hoắc Thiếu Huyền từ phía đối diện đi nhanh tới.

Mạc Hy để ý thấy mắt cô chợt đông cứng nên quay lại, vẫy tay: “Ông xã! Ở đây!”

Lời xưng hô này tuyệt vời, dễ nghe biết bao nhiêu.

Vinh Thiển hoảng hốt, vội vàng cúi đầu xuống.

Hoắc Thiếu Huyền đi tới gần hai người, ánh mắt tự động nhìn xuống trên đỉnh đầu Vinh Thiển.

Mạc Hy thấy hai người không nói gì, cô uống hai ngụm nước chanh: “Anh mua xong chưa?”

“Rồi!”

Vinh Thiển liếc nhìn túi đồ trong tay Hoắc Thiếu Huyền, là đồ ăn vặt, còn có mấy lốc chai mơ chua.

Mạc Hy bị ói nên chắc là muốn ăn mấy đồ này.

“Vậy đi thôi!” Mạc Hy cẩn thận từng chút một đứng dậy, khoác cánh tay Hoắc Thiếu Huyền: “Thiển Thiển, bọn chị đi trước.”

“Vâng!” Lúc này Vinh Thiển mới ngẩng đầu.

Mạc Hy bước đi nhưng thấy Hoắc Thiếu Huyền vẫn đứng đó không nhúc nhích: “Thiếu Huyền?”

Thần sắc anh lạnh lùng, nghiêm nghị: “Một mình em tới đây?”

Vinh Thiển biết anh đang hỏi mình, “A, dạ!”

“Lần trước chưa làm em sợ phải không?” Giọng nói Hoắc Thiếu Huyền rõ ràng không vui: “Không có ai đi cùng, em cứ đứng đây đi đừng có chạy lung tung!”

Vinh Thiển thấy mũi cay cay: “Em biết.”

“Đi thôi, anh đưa em về.”

Mạc Hy một tay đỡ thắt lưng, tay kia quấn cánh tay Hoắc Thiếu Huyền không kìm được càng ôm chặt.

Vinh Thiển vội lắc đầu: “Không cần đâu. Tài xế đang đợi ở bên ngoài, em gọi điện bảo ông ấy tới đây. Không có việc gì đâu.”

“Thiếu Huyền, Thiển Thiển cũng lớn rồi?” Mạc Hy chen miệng.

“Em gọi điện ngay bây giờ đi!” Hoắc Thiếu Huyền chẳng đem lời của Mạc Hy cho vào tai chút nào.

Vinh Thiển thấy tình trạng đó đành phải rút lấy điện thoại ra. Cô không muốn làm cho Mạc Hy phải khó chịu. Vinh Thiển gọi điện thoại, nói cho tài xế vị trí cụ thể rồi bảo tài xế tới.

Sắc mặt Hoắc Thiếu Huyền bây giờ mới từ từ buông lỏng.

“Anh chị đi trước đi, tài xế sẽ tới liền thôi.”

Mạc Hy lôi kéo cánh tay Hoắc Thiếu Huyền, trong mắt ẩn nhẫn vẻ khó chịu.

Vì sao chỉ cần đụng tới Vinh Thiển thì cô tức khắc sẽ bị tổn thương, thất bại thảm hại?

Vinh Thiển ngồi dựa lưng vào ghế, nhìn bóng dáng hai người xa dần.

Trong lòng có chua chát khó chịu, nhưng vẫn thấy thoải mái nhiều hơn. Như thế này cũng tốt rồi.

Anh đã kết hôn, có con, những điều này nên thuộc về cuộc đời anh, mặc dù có lẽ vẫn chưa được hoàn toàn mãn nguyện, nhưng cũng đủ rồi.

Còn Mạc Hy, cô ấy hoàn toàn tin tưởng, sau khi sinh con, cô ấy sẽ có thể giữ chặt tình yêu của Hoắc Thiếu Huyền hơn, để từng chút một kéo anh về phía mình.

Hai tay Vinh Thiển ôm ly trà sữa, lạnh lẽo từ từ thấm vào lòng bàn tay. Ánh mắt cô vẫn nhìn phía hai người đang đi. Tài xế cũng tới ngay sau đó, Vinh Thiển để ly xuống rồi cũng đi về.

Trở lại Đế Cảnh, Vinh Thiển gác hai tay trên lan can. Mấy ngày nay cô luôn đờ đẫn, tinh thần cũng không tốt.

Chu kỳ kinh nguyệt đã qua hơn một tháng, cô không để ý chuyện này lắm, hôm nay nghe Mạc Hy nói, cô đột nhiên có chút sợ hãi.

Mãi cho đến chiều tà, người giúp việc đi lên gọi cô: “Cô Vinh, cậu Lệ đã về, tới giờ cơm chiều rồi ạ.”

“Ừ!” Cô đáp nhỏ, lúc này mới xuống lầu.

Lúc ăn cơm, Lệ Cảnh Trình gắp thức ăn cho cô. Vinh Thiển một tay chống bên má, trông bộ dạng như bị bệnh.

Lệ Cảnh Trình đưa tay sờ trán cô: “Sao vậy, bị bệnh à?”

“Hôm nay em gặp chị Hy Tử.” Vinh Thiển cầm đũa chọc chọc cơm trong chén. Lệ Cảnh Trình khẽ ‘ừ’, chờ nửa câu sau của cô.

“Chị ấy có thai.”

Động tác tay Lệ Cảnh Trình hơi ngừng lại. Hoắc Thiếu Huyền có con, với anh, đây là chuyện tốt không thể nghi ngờ, cũng có thể cắt đứt ý niệm cuối cùng trong lòng Vinh Thiển. Nhưng khi anh nhìn phản ứng của Vinh Thiển, tâm trạng anh anh cũng chùng xuống. Lệ Cảnh Trình cầm chén cơm, ánh mắt lộ nét không vui: “Cho nên em mới khó chịu như vậy. Khó chịu nên cơm cũng ăn không vô?”

“Không phải vậy.” Vinh Thiển trừng mắt nhìn anh, tay cô lại chọc chọc, gẩy gẩy, hơn phân nửa cơm đã bị vẩy ra ngoài: “Chu kỳ của em hơn một tháng rồi, chắc không phải cũng có rồi chứ? Em sợ!”

Lệ Cảnh Trình nhanh chóng quay sang nhìn khuôn mặt Vinh Thiển: “Hơn một tháng?”

Vinh Thiển thấy bực bội trong lòng: “Cũng có thể gần đây trời lạnh nên bị chậm.”

Lệ Cảnh Trình thả chén trong tay xuống: “Đi! Tới bệnh viện.”

“Không đi đâu!” Trong lòng Vinh Thiển hơi phản ứng: “Em chờ thêm một thời gian nữa.”

Người đàn ông đã đứng dậy rồi, tay anh nắm cỏ tay cô: “Đi thôi!”

Vinh Thiển bất đắc dĩ theo anh ra xe. Lệ Cảnh Trình lái xe tới bệnh viện gần đó. Vinh Thiển ngồi ở hành lang, tim thấy hồi hộp như muốn nhảy ra, anh cũng không đỡ hơn chút nào, dù sao mấy tháng liền lăn qua lăn lại, tần suất lại nhiều, nếu không trúng thì anh mới thực sự có vấn đề.

Lúc cầm kết quả, ánh mắt Lệ Cảnh Trình dời xuống, nhìn thấy hai chữ “dương tính”.

Không phải kết quả nay làm anh thấy khó tin, mà là phản ứng của anh. Tay anh run run không ngừng được khi cầm tờ kết quả xét nghiệm. Thậm chí anh còn cẩn thận dò từng li từng tí, mặc dù đây chắc chắn đã là sự thật nhưng anh vẫn muốn nghe chính miệng bác sĩ nói.

Vinh Thiển thấy anh từ xa đi tới, cô gấp đến độ đứng dậy: “Thế nào?”

“Anh xem cũng không hiểu. Vào thôi!”

Vinh Thiển túm chặt tay áo Lệ Cảnh Trình, người đàn ông quay lại nhìn vào mắt cô.

“Em sợ.”

Cánh tay dài của anh ôm lấy cô: “Sợ gì chứ!”

Hai người đi vào phòng khám. Lệ Cảnh Trình đưa tờ giấy trong tay cho bác sĩ điều trị. Tay nhận tờ giấy, bác sĩ vẫn cứ nói bằng giọng đều đều: “Có thai!”

“Thật ư?”

Giọng nói Lệ Cảnh Trình kích động.

“Bây giờ phòng siêu âm B (t/n: siêu âm B: siêu âm hai chiều, siêu âm 2D) cũng nghỉ rồi. Ngày mai hai người có thể quay lại làm siêu âm B, nhưng theo kết quả này thì không sai được đâu.”

Lệ Cảnh Trình cầm lại tờ giấy. Đường nét trên khuôn mặt vốn đẹp trai, rất được bây giờ càng rõ nét, càng sáng láng mê người. Anh hưng phấn không thể kìm chế được mình, thật muốn xông ra ngoài gào thét.

Trái ngược lại, Vinh Thiển lại ngơ ngẩn như mất hồn, ngồi đó không nhúc nhích. Ánh mắt cô tĩnh lặng, hoàn toàn không có gì linh hoạt.

Bác sĩ nhìn phản ứng hoàn toàn trái ngược của hai người: “Sau khi khám thêm một bước nữa cho chắc chắn là có thể chuẩn bị được rồi. Đến lúc đó sẽ bắt đầu chăm sóc sức khỏe sinh sản.”

Vinh Thiển nghe xong, cả người như ngã xuống đáy cốc, cô đột nhiên lắc lắc đầu: “Tôi không muốn đứa bé này!”

Không khí bên trong phòng khám đột nhiên lạnh lẽo. Lệ Cảnh Trình như bị dội gáo nước lạnh lên đầu, tinh thần đang hưng phấn vì câu nói của Vinh Thiển mà bị dập tắt: “Em nói tầm bậy gì đó?”

Vinh Thiển cũng kích động: “Em chưa muốn có con, em mới hai mốt tuổi!”

“Hai mốt thì sao? Tuổi của em pháp luật đã cho kết hôn rồi.”

Khuôn mặt Vinh Thiển căng thẳng, ánh mắt nhìn sang bác sĩ đang ngồi đối diện: “Có thể làm phẫu thuật bây giờ không? Tôi muốn làm ngay bây giờ.”

“Em dám!” Lệ Cảnh Trình gầm lên, đập một cái ‘rầm’ lên mặt bàn: “Chúng ta đi về!”

Vinh Thiển níu chặt mép bàn: “Em không muốn mang thai, để em làm phẫu thuật đi.”

Bác sĩ núp vào trong ghế. Thật là xui xẻo, ngồi trực thôi lại gặp phải loại sự tình này: “Anh chị, anh chị hãy suy nghĩ cho kỹ càng!”

“Không có gì để suy nghĩ nữa.” Lệ Cảnh Trình đứng bật dậy, ngón trỏ chỉ hướng qua phía bác sĩ: “Ai dám tự tiện động vào con tôi, tôi sẽ phá cái bệnh viện này liền!”

Vinh Thiển thấy bà bác sĩ kia đã bị dọa không ít, cô đứng dậy, bước nhanh chạy ra ngoài.

Lệ Cảnh Trình nhặt tờ giấy rồi đuổi theo cô. Cô mang sandal nên chạy rất nhanh, Lệ Cảnh Trình thấy hoảng sợ, nếu té thì sao bây giờ?

Anh vượt nhanh qua, chụp lấy cánh tay cô: “Đừng làm rộn nữa, từ từ nói chuyện với anh.”

Vinh Thiển chùi chùi mắt: “Lệ Cảnh Trình, em thật chưa nghĩ tới chuyện sinh con. Em còn muốn đi học. Em, em…”

Cô nói năng lộn xộn. Lệ Cảnh Trình đưa hai tay giữ lấy khuôn mặt cô: “Nhưng bây giờ đã có thai rồi. Chúng ta phải nhìn thẳng vào vấn đề. Em có thể tạm nghỉ học một năm, hoặc có thể thỉnh thoảng đến trường. Anh sẽ sắp xếp với nhà trường.”

“Em không muốn,” Vinh Thiển thấy sợ hãi bất an trong lòng. Cô chưa bao giờ sẵn sàng cho chuyện này.

Chính cô cũng còn chưa lớn đã phải làm mẹ?

“Lệ Cảnh Trình, em không muốn có con. Em không muốn!”

Anh vốn tưởng cứ dỗ ngọt thì cô sẽ nghe, không ngờ trong lòng cô lại kiên quyết như vậy.

“Anh muốn đứa con này!”

Vinh Thiển đẩy tay anh ra, bước nhanh ra ngoài, ra tới cổng bệnh viện, Lệ Cảnh Trình lại kéo cô lại.

“Có sớm hay trễ mấy năm có khác gì nhau đâu? Chương trình học của trường em cũng không căng. Còn có tám tháng nữa là con ra đời rồi, đến lúc đó em vẫn có thể tham dự lễ tốt nghiệp. Em yên tâm đi, sinh con xong anh sẽ thuê vú nuôi, em không muốn chăm cũng không sao hết.”

Lệ Cảnh Trình đã nói đến nước này. Anh thậm chí không thèm để ý vì sao mình cứ khăng khăng muốn đứa con này. Bây giờ điều anh quan tâm nhất chỉ là làm sao để thuyết phục Vinh Thiển.

Nhưng lòng cô lại chỉ có hỗn loạn, bần thần. Có lẽ cô thật sự chẳng có chút nào nghĩ tới việc có con với anh.

Vinh Thiển gỡ hai tay Lệ Cảnh Trình ra: “Chúng ta chỉ mới đính hôn, em cũng không biết liệu mình có hợp với anh không. Lệ Cảnh Trình, hiện tại em không muốn có con với anh.”

Hô hấp của Lệ Cảnh trình đột nhiên như bị ai cướp mất, chưa bao giờ phải chịu sự đau đớn như vậy: “Vì sao?”

“Chẳng lẽ anh muốn đi cùng em cả đời rồi sao? Chúng ta bây giờ chỉ là sống chung. Không phải anh không tốt với em, nhưng mà con cái sinh ra phải dựa trên nền tảng tình yêu, em…”

Lệ Cảnh Trình cắt ngang lời cô: “Anh thật muốn đi với em cả đời! Vinh Thiển, chẳng lẽ em cho lâu nay anh đối tốt với em chỉ để mê hoặc em sao? Nếu không có tình cảm, anh có thể đối với em được vậy không?”

Khóe miệng Vinh Thiển hơi nhếch lên. Gió đêm tốc vào mặt nhưng vẫn không xua được bầu không khí đang hừng hừng đó.

Bàn tay cô không nhịn được sờ lên bụng, sau đó cô vẫn kiên quyết lắc đầu: “Em sẽ không sinh.”

Lệ Cảnh Trình nghiến chặt răng: “Trái tim em làm bằng gì vậy?”

Vinh Thiển ngước cằm, nhìn thẳng vào mắt anh.

Lệ Cảnh Trình tức giận, xoay người bỏ đi. Tâm tình anh bực dọc không nguôi, rất muốn phát hỏa, anh bước nhanh hướng bãi đỗ xe.

Vinh Thiển nhìn theo lưng Lệ Cảnh Trình, cô biết anh tức giận nhưng cô thật sự chưa nghĩ tới chuyện này. Nếu như cô sinh con thì phải có trách nhiệm với nó, khi đó, giữa cô và Lệ Cảnh Trình sẽ là chuyện một đời.

Hai tay cô ôm mặt, bỗng nhiên cô nghĩ tới Hoắc Thiếu Huyền.

Thiếu Huyền, khi anh biết anh sắp sửa làm cha, anh có giống Lệ Cảnh Trình – mừng rỡ như điên, hay là giống em – bình thường, thấp thỏm lo âu?

Nhưng so với cô, Hoắc Thiếu Huyền có dũng khí, còn cô, đến quyết tâm giữ lại đứa bé này cô cũng không dám.

Lệ Cảnh Trình đi nhanh tới cạnh xe của mình, trầm mặc một lát, lồng ngực co thắt, đau khổ rất nhiều. Anh bỗng nhiên co chân dài đạp một cái vào thân xe, xe phát ra tiếng chuông báo động đau tai.

Bên cạnh có người đi tới, nghiêm nghị ngăn anh lại: “Anh đang làm cái gì đó?”

“Cút!” Lệ Cảnh Trình rống lên, càng dùng sức đá mạnh tiếp. Người kia thấy thế, muốn làm việc nghĩa, định tiếp tục ngăn anh lại; Lệ Cảnh Trình rút chìa khóa, giật cửa xe rồi ngồi vào.

Đối phương vừa nhìn thấy vậy thì xua tay: “Bệnh hả? Thật phí cái xe tốt như vậy!”

Hai tay anh để trên tay lái, đôi mắt lạnh lẽo nhắm lại. Vừa muốn gối đầu lên vô lăng, Lệ Cảnh Trình như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, anh đẩy cửa xe ra bước nhanh xuống. Nếu như Vinh Thiển quay vào bệnh viện lại…

Lệ Cảnh Trình nghiến răng, cô ấy thật sự có thể làm được chuyện đó.

Anh càng nghĩ càng lo lắng, càng sải bước dai hơn. Mãi đến lúc nhìn thấy Vinh Thiển đang đứng ở cổng thì mới thở phào.

Lệ Cảnh Trình đi tới kéo tay cô: “Đi thôi, chúng ta về nhà trước đã.”

Vinh Thiển giật mình, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Người đàn ông kéo mạnh hơn: “Dù cho em thật sự muốn làm thì bây giờ cũng không có bác sĩ đâu, về đi!”

Vinh Thiển bước bước nhỏ theo sau anh, lên xe trở về Đế Cảnh.

Buổi tối, Vinh Thiển nằm im trên giường, cô đưa lưng về phía Lệ Cảnh Trình, người đàn ông nhích lại gần ôm cô.

Vinh Thiển né tránh mấy lần, giọng nói nặng nề: “Em không muốn, dù thế nào cũng không muốn.”

Lệ Cảnh Trình không nói thêm gì nữa, rất sợ cô lại kích động. Nỗi lòng rối loạn, anh dựa vào đầu giường, sau một lúc lâu anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Vinh Thiển.

Lệ Cảnh Trình cầm tờ giấy trên đầu giường, trong lòng xúc động cứ vuốt vuốt mãi. Mãi đến gần sáng anh mới nằm xuống ôm chặt Vinh Thiển.

Đêm nay, ai cũng không ngủ ngon. Lệ Cảnh Trình trằn trọc, Vinh Thiển thì mệt mỏi, giấc ngủ không sâu.

Người đàn ông ghé sát lại gần tai cô nhẹ giọng: “Thiển Bảo, chúng ta có con chẳng lẽ không được? Sau này anh sẽ có hai bảo bối. Anh không quan tâm, anh nhất định phải có đứa con này, nói gì cũng vậy!”

Sáng sớm, khi vạt nắng đầu tiên chiếu vào, Lệ Cảnh Trình giơ tay che mắt bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc. Bàn tay anh với sang bện cạnh.

Lạnh ngắt!

Anh mở mắt nhìn mất hồn, không thấy bóng dáng Vinh Thiển đâu.

Lệ Cảnh Trình sợ hãi không ít: “Vinh Thiển, Vinh Thiển!”

Anh xốc chăn lên đứng dậy, không kịp mang dép mà chạy thẳng ra ngoài.

Anh ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu, người giúp việc chào: “Cậu Lệ?”

“Vinh Thiển đâu?”

“Cô Vinh ra ngoài ạ.”

“Khi nào?”

“Hơn một tiếng rồi ạ.”

Lệ Cảnh Trình hoảng hồn, đáp án trong lòng hiện ra rõ ràng bao nhiêu. Gân xanh ở huyệt thái dương căng thẳng, anh cứ chân trần mà xông ra ngoài.

Người giúp việc với theo bóng lưng anh mà gọi: “Cậu Lệ, ý tôi là…”