Trần Hiệt có một chút thói quen sạch sẽ nên không bao giờ thích người khác chạm vào đồ đạc cá nhân của mình.
Chủ động cởi áo mặc cho người khác chắc chắn là lần đầu tiên trong 23 năm cuộc đời của anh.
Điều quan trọng nhất là một khi cư dân mạng phát hiện ra Giang Đề đang mặc đồng phục đội của Trần Hiệt, chưa kể đến việc đẩy cao làn gió tanh mưa máu thì chắc chắn danh tiếng của Trần Hiệt sẽ bị xé nát.
Nhưng rõ ràng Trần Hiệt cố ý làm như vậy.
Trần Hiệt chỉ muốn cư dân mạng biết rằng Giang Đề ở trong EOG, không bị cô lập, không có xích mích và không phải không được coi trọng.
Giang Đề, có anh bảo kê.
Đồng đội của anh im lặng.
Thành thật mà nói, họ có thể hiểu hành vi cử chỉ của đội trưởng.
Nhưng, đây là một canh bạc.
Nếu Giang Đề không thể hiện tốt các trận đấu trong giải mùa xuân sắp tới và phụ sự che chở vô điều kiện của Trần Hiệt dành cho mình thì chắc chắn Trần Hiệt sẽ phải gánh chịu bêu danh trên lưng... Cho đến khi chết.
Giang Đề không phải kẻ đần nên tự nhiên cũng nhìn ra ý đồ của Trần Hiệt.
Khi Trần Hiệt mặc áo cho cậu xong rút tay lại, cậu hoảng hốt ngẩng lên giơ tay nhưng nắm lấy không khí.
Đó là một động tác vô thức.
Không bắt được tay Trần Hiệt.
Chỉ là đầu ngón tay của hai người họ chạm nhẹ vào nhau, một người nóng lên, người còn lại lạnh lạnh.
Giang Đề hạ mi dài xuống, muốn nói lại thôi: "Anh..."
Trần Hiệt cười trêu chọc: "Sao thế? Không vui khi mặc áo của anh hả?"
"......"
Giang Đề ngước mắt lên nhìn anh chăm chú vài giây, sau đó đút hai tay vào trong túi, lười biếng đi tới phòng họp.
Trần Hiệt nhìn chằm chằm vào cái gáy mượt mà lạnh lùng của thiếu niên, tâm trạng vui vẻ.
Bằng một cách thần kỳ nào đó anh lại thích nhìn bạn nhỏ âm thầm chấp nhận lòng tốt của anh với mình, nhưng cũng có vẻ miễn cưỡng và giữ tức giận trong lòng.
Có chút nghe lời, nhưng không nhiều lắm.
Nhưng như vậy là đủ, anh cũng vui rồi.
Trần Hiệt chủ động đóng cửa phòng họp, khi xoay người lại thì vẻ mặt trở nên lạnh lùng.
Anh lấy một bao thuốc từ trong túi, lắc lắc hai lần, đưa một điếu cho Hoa Huyền đang mang vẻ mặt táo bón, còn một điếu ngậm trong miệng.
"Về được mấy ngày rồi mà tôi cũng không có thời gian hàn huyên với cậu, đúng lúc hôm nay có thời gian, đi thôi." Anh nói.
Hoa Huyền châm thuốc, nâng cằm lên chĩa chĩa phía phòng họp.
"Làm sao? Nói về AD cục cưng của cậu?"
Trần Hiệt chẳng muốn nể tình.
"Nhanh lên, ngày mai bắt đầu thi đấu rồi, không còn nhiều thời gian cho cậu nữa."
Không hiểu sao Hoa Huyền bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ, lông mày nhíu lại.
"Cậu có ý gì..."
Trần Hiệt đã đi được vài mét rồi.
Hoa Huyền không còn cách nào khác đành phải đi theo.
Ba đồng đội khác cũng theo sau.
***
Có một quán bar gần căn cứ EOG, bình thường huấn luyện mệt mỏi mọi người thường đến đây để uống chút rượu thư giãn.
Hôm nay cả team đến quán bar như thường lệ và gọi một số đồ uống yêu thích như mọi khi.
Tuy nhiên lại không giống như bình thường.
Bốn người ngồi một bên, Hoa Huyền ngồi một mình ở bên còn lại.
Phân biệt rõ ràng.
Thấy vậy Hoa Huyền âm thầm siết chặt nắm đấm, suy nghĩ không cam lòng càng thêm nặng nề.
Hắn nghĩ thật buồn cười, nhìn thẳng vào Trần Hiệt hỏi: "Cho nên, chúng ta làm đồng đội nhiều năm như vậy, so ra còn kém hơn thằng nhóc gà của cậu mới tới nửa tháng à?"
Trần Hiệt dập tắt thuốc trong gạt tàn, lông mày và ánh mắt không đếm xỉa hờ hững nói một câu: "Em ấy gà mà có thể vào EOG?"
"Cậu..."
Hoa Huyền hít sâu một hơi, nhún vai, gật gật đầu.
"Được rồi, không nói về cậu ta nữa. Tôi chỉ hỏi cậu, tại sao cậu không chờ nổi đã đòi đổi người rồi? Con mẹ nó chứ, tôi chỉ mới bị giam giữ vài ngày, cũng đéo phải đã chết nhé!"
Các đồng đội khác nghe thấy đều mang vẻ mặt khó nhìn.
Time không thể chịu đựng được nữa mà nói: "Anh này, đừng giả vờ trong sạch, bây giờ anh đã bị Liên Minh phong sát, từ nay về sau không được ra mặt ở giải đấu hạng nhất, anh không biết à?"
"Lão Hoa, em biết anh bất bình, nhưng chuyện này..." Triệu Bắc Nam là người nuông chiều sự ích kỷ của Hoa Huyền nhất, nhưng hiện tại hắn ta cũng nghiến răng nghiến lợi nói: "Chuyện này anh phải tự trách bản thân mình, sao lại kéo Giang Đề với anh Hiệt vào?"
Hoa Huyền im lặng cúi đầu.
Mọi chuyện đều do hắn làm thì phải chịu nhưng hắn vẫn không cam lòng như cũ.
Hắn vẫn còn một tia hy vọng cho sự nghiệp của mình.
Hoa Huyền nhấp một ngụm rượu, rì rà rì rầm nói: "Những gì tôi phạm phải không nghiêm trọng, hợp đồng với EOG sẽ không dễ dàng kết thúc, tôi có thể đàm phán với Liên Minh, tôi hy vọng có thể trở lại như ban đầu, tôi có thể trở lại trận đấu!"
Bốn người ở phía đối diện cùng im lặng.
Được một lúc lâu, Cloud chủ động rót đầy rượu giúp Hoa Huyền.
"Chưa kể bây giờ Giang Đề còn đang thi đấu, chắc cậu sẽ không có cơ hội trở lại đội hình xuất phát. Ngay cả khi cậu ấy thua thì cậu nghĩ rằng có đến lượt cậu trở lại sân đấu không? Hay cậu ngây thơ nghĩ rằng những việc xấu cậu làm... Có thể được giấu kín trước công chúng?"
Hoa Huyền đột nhiên ngẩng đầu lên.
Time tiếp lời Cloud, thuận tiện phun ra tất cả những lời chưa nói được trong một lần.
"Anh có biết chiến đội đã bỏ ra bao nhiêu tiền để giúp anh che đậy chút chuyện hư hỏng đó không?"
"Vào ngày thứ hai của Giải vô địch thế giới, thậm chí bọn em còn không tổ chức tiệc mừng Á Quân. EOG suýt nữa bị anh làm cho giải tán, anh có biết không?"
"Anh Hiệt quan tâm đến tình cảm cũ, để hình ảnh anh không bị quá xấu xí nên đã nói cho anh bao nhiêu lời và ân huệ cho anh rất nhiều đó, anh có biết không?"
Triệu Bắc Nam cũng không nhịn được.
"Một câu cuối cùng." Hắn ta trừng mắt nhìn Hoa Huyền, thở ra thật sâu, hai mắt đỏ hoe hỏi: "Trận chung kết quyết đấu ngày đó thất bại, có phải là do hôm trước anh chạy ra ngoài làm loạn không?"
Cái khác thì không đáng để nói nhiều như vậy nhưng trận chung kết khiến cả đội không thể buông xuôi.
Rõ ràng có thể giành chức vô địch, nhưng vì trước thềm trận chung kết mà tên này vẫn chạy ra ngoài để gây rối, sau khi trở lại thì mẹ nó đã ở trong tình trạng sai lầm.
Đối mặt với lời nói của đồng đội cũ thì Hoa Huyền hoàn toàn chết lặng, sắc mặt tái nhợt.
Dí điếu thuốc vào gạt tàn, tất cả những lời muốn nói đã được nói ra, và vở kịch tình cảm cũng kết thúc ở đây.
Trần Hiệt nâng mí mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, lạnh lùng nói: "Cho dù không có Giang Đề thì cũng sẽ là người khác."
Anh uống ngụm rượu cuối cùng, "Cứ như vậy đi, dừng ở đây."
Nói xong, đứng dậy rời đi.
***
Khi ra khỏi quán bar thì có một cơn gió lạnh thổi qua đầu.
Trần Hiệt có chút đau đầu, đổ lỗi tại rượu.
Đúng lúc này, một thông báo WeChat nẩy trên điện thoại.
[Giang Tiểu Đề: Ở đâu vậy?]
[Daddy Công Chúa: Uống rượu ở quán bar gần đó, vừa ra rồi.]
Giang Đề không trả lời.
Khi Trần Hiệt và đồng đội trở về căn cứ, họ vừa bước vào phòng huấn luyện ngồi xuống thì một bát canh đen thùi lùi cạch một tiếng đặt trước mặt anh.
Trần Hiệt nhìn canh, sau đó ngẩng đầu nhìn Giang Đề: ?
Giang Đề nâng cằm lên, có chút kiêu ngạo: "Tôi tự làm canh giải rượu. Mau uống đi."
Trần Hiệt giãy giụa "Anh... Anh uống không nhiều lắm."
Giang Đề nheo mắt lại: "Không uống hả? Đến bàn dành cho chó huấn luyện!"
"Phụt phụt—"
Các đồng đội bật cười.
Trần Hiệt sững sờ sờ mũi, sau đó uống bát canh giải rượu.
Sau khi uống xong, ánh mắt Giang Đề sáng ngời, cậu chờ mong nhìn anh như hỏi: Sao rồi? Canh do chính cậu làm rất dễ uống phải không?
Trần Hiệt muốn nói lại thôi, dừng lại lại muốn nói...
"Đột nhiên anh cảm thấy."
"?"
"Mười ngón tay không dính nước mùa xuân, đó là một phẩm cách tươi đẹp."
Giang Đề cau mày: "Anh có ý gì?"
Trần Hiệt nắm lấy bàn tay đẹp đẽ của thiếu niên, đau khổ sờ sờ rồi nói: "Ngoan, hứa với anh, sau này cứ duy trì phẩm cách tươi đẹp đó, được không nào?"
Đừng vào bếp nữa, người anh trai này không thể chịu đựng được.
Nói xong, Trần Hiệt vội vàng phi vào nhà vệ sinh.
Giang Đề: "..."
Nếu sau này cậu tiếp tục làm người tốt thì cậu sẽ không mang họ Giang!
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
2/11/2023
#DevilsNTT