Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 44




Thật ra việc đón người này, Trì Vị Phong chỉ cần khi về gọi điện kêu người tiếp theo xuống nhà chuẩn bị đi là tốt rồi, nhưng vì đã đáp ứng Tả Thụy Nham “lập tức” về, cậu không thể không vào nhà cho có mặt. Nếu thất hứa hậu quả như thế nào Trì Vị Phong không dám tưởng tượng, tuy nói Tả Thụy Nham luôn luôn im lặng, nhưng cậu cũng không muốn khi về nhà lại thấy chỗ này biến thành hầm băng.

Mấy lần liền khiến Trì Vị Phong thở hồng hộc, “Tả tiên sinh… Anh là chê em gần đây vận động quá ít sao…”

Tả Thụy Nham chắc chắc trả lời, “Em vận động rất nhiều.”

“… Tả tiên sinh, vận động của anh cùng với vận động của em nhất định là cùng một ý tứ đi.” Là em nghĩ nhiều mới nghe câu nói của anh thành ý nghĩa bậy bạ a, Trì Vị Phong lập tức bịt miệng Tả Thụy Nham lại, “Còn có chị ba và Tả bá bá, anh thành thật cho em.”

Tả Thụy Nham im miệng, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Nếu không phải đang say, thì như vậy rất tốt, Trì Vị Phong nuôi ý nghĩ xấu trong đầu, nhịn không được đắc ý.

Trì Vị Phong quay đầu nhìn nhìn những người khác. Tả mẫu thân lôi kéo vợ chồng chị ba ra một góc không biết đang thì thầm chuyện gì, Trì phụ thân và Trì mẫu thân thấy cũng tránh sang bên kia, tóm lại, không ai chú ý bọn hắn.

Cậu quay qua Tả Thụy Nham, cười hì hì nói với anh “Tả tiên sinh, ngẩng mặt lên.”

Tả Thụy Nham nghe lời, hơi hơi ngẩng đầu lên hỏi “Để làm gì?”

“Hắc hắc, đại gia tôi muốn khinh bạc anh.” Trì Vị Phong khoan khoái chà chà tay, sau đó cẩn thận nâng mặt Tả Thụy Nham lên, hôn nhẹ lên mắt anh.

Mọi người không ai phát hiện ra điều mờ ám, trong phòng im lặng đột nhiên vang lên tiếng “Két nha…”

Chỉ là một cái hôn nhẹ lướt qua, Trì Vị Phong vừa định đứng lên, lại bất ngờ bị Tả Thụy Nham ôm lấy áp trên ghế salon

“Làm gì vậy?!”

“Anh cũng muốn khinh bạc em.”

“Ở chỗ này không được khinh bạc.”

Tiếng động lớn như vậy mà muốn người khác không chú ý cũng quả thật khó khăn, Tả tam tiểu thư rốt cuộc cũng chịu không nổi, “Các người có thể kiềm chế giùm tôi một chút hay không vậy a, bộ chưa từng học viết hai chữ thẹn thùng là gì hay sao!”

“Khụ khụ…” Bốn vị trưởng bối đều thực xấu hổ. Trì Vị Phong lập tức đẩy Tả Thụy Nham ra để đứng lên.

“Chị….chị ba a, không nên tính toán với người uống rượu say nha a ha ha ha….”

Anh rể ngoại quốc thấy không khí trong phòng bắt đầu lạnh xuống, liền lấy ra máy ảnh kỹ thuật số của mình đưa tới trước mặt Tả Thụy Nham

“Look.”

“Nói tiếng Trung Quốc!”

“Xem… Chiếu, ảnh chụp.” Đó là ảnh chụp Trì Vị Phong thân thân Tả Thụy Nham. Bởi vì môi cậu đặt lên mắt anh, Tả Thụy Nham thì an bình nhắm mắt lại, khóe miệng Trì Vị Phong còn mang theo ý cười, chất chứa biết bao nhiêu dịu dàng không thể dùng ngôn từ để biểu đạt.

“Khụ, hình chụp rất được a…” Trì Vị Phong xấu hổ quá mức cũng nhìn nhìn.

“Em muốn để làm hình nền máy tính.” Tả Thụy Nham phát biểu.

“Máy tính của em chính là máy làm việc a, không cẩn thận để người ta nhìn thấy, chúng ta có thể trực tiếp cùng quần chúng rộng lớn báo cáo tình trạng tình ái a.”

“Anh, các em, tách ra, trở về.” Anh rể ngoại quốc nói từng chữ.

Tả Thụy Nham thỏa mản gật đầu.

“Các ngươi ở trong phòng khách diễn kịch đêm khuya ta mặc kệ, trước nhất phải đưa chị về.” Tả tam tiểu thư không kiên nhẫn nói.

“Nga nha.” Trì Vị Phong nào dám đắc tội với chị ba, lập tức hướng ra cửa.

Tả tam tiểu thư quay lại gật đầu chào Tả mẫu thân “Mẹ, con đi về trước.”

“Uh, tôi sẽ nói.” Tả mẫu thân không biết đáp ứng cái gì.

Người rốt cuộc đi hết chỉ còn Tả gia và Trì gia 4 vị người giám hộ ở lại.

Tả Thụy Nham còn ở trong phòng khách, Tả mẫu thân kéo Trì mẫu thân đến bàn ăn ngồi xuống, sau đó vỗ vỗ vai Tả phụ thân, cầm láy một xấp tài liệu nhét vào trong tay Trì mẫu thân.

“Đây là?” Trì mẫu thân chần chờ, cùng Trì phụ thân liếc mắt nhìn nhau một cái, mở ra liền nhìn thấy “Khế ước mua bán nhà? !”

“Đúng vậy.” Tả mẫu thân nhẹ nhàng nói tiếp “Tôi biết nhà của hai người chỉ có mình Tiểu Phong là con, hiện tại nó với Tiểu Thụy lại ở chung một chỗ với nhau, thật nhà chúng tôi vô cùng áy náy.”

Bọn họ ủng hộ tình cảm của con mình mà khiến cho Trì gia nhị lão từ nay về sau thiếu nhiều ân tình, nghĩ đến cảm thấy thật có lỗi.

“Nếu đáp ứng bọn nó cùng một chỗ, thì cũng không cần mấy thứ này.” Trì phụ thân khoát khoát tay nói.

“Không, ông nghe chúng tôi đã.” Tả mẫu thân nói, “Cái này vốn là để cho Tiểu Thụy, sau này cũng để chúng ta về già. Tiểu Thụy nói, không thể cùng Tiểu Phong có giấy kết hôn, sẽ đem cái này trực tiếp chuyển sang cho Tiểu Phong đứng tên, khế ước mua bán nhà này coi như chính là hôn thú.”

“Cái này…” Trì mẫu thân im lặng ngồi nhìn Tả Thụy Nham.

“Ngoài ra cũng không có gì khác, nhưng cả nhà chúng ta biết, hai đứa đều thật lòng, sau này sẽ không thay đổi, nhà cho Tiểu Phong chung ta cũng không lo lắng gì.Việc này chúng tôi vẫn chưa nói cho Tiểu Phong biết, chỉ sợ nó sẽ mất hứng.”

“Cái này làm sao có thể? !” Trì phụ thân đem khế ước mua bán nhà đẩy trở về.”Hai đứa nó hiện tại ở cùng một chỗ, sao có thể lấy nhà của hai người.”

“Đây không phải khế ước mua bán nhà, là giấy hôn thú a.” Tả phụ thân nói, “Nhận lấy đi, qua vài ngày nữa cũng dời qua nhà chúng tôi cùng ở đi.”

“Đúng a, vốn đã sớm muốn gọi hai người tới, chỉ sợ hai người sẽ không vui, bây giờ không phải là vừa lúc sao. Tiểu Phong tuy rằng thường thường có về đây ở, nhưng dù sao bình thường cũng sẽ tịch mịch, nhà của chúng ta không có Tiểu Thụy cũng thật tịch mịch a.”

Tuy nói rằng Tả Thụy Nham ở nhà nói chuyện không nhiều, nhưng cung 4khong6 phải dạng lạnh lùng.

Trì phụ thân cùng Trì mẫu thân vẫn có chút lo lắng, hai mắt nhìn nhau vẫn không đưa ra được quyết định nào.

“Bây giờ ở nhà con mình, chắc không có việc gì đi?” Tả mẫu thân kéo kéo tay Trì mẫu thân.

“… …” Đối diện với ánh mắt hai vị Tả gia, Trì phụ thân cùng Trì mẫu thân cuối cùng cũng gật đầu.

Trì phụ thân cầm khế ước mua bán nhà kia mà khẽ thở dài, không khỏi lẩm bẩm,

“Tiểu Thụy rốt cuộc là yêu Tiểu Phong nhà ta ở chỗ nào a?”

“Tiểu Trì rất tốt.” Tả Thụy Nham đột nhiên xoay mặt nhìn về phía bọn họ.

Không ngờ Tả Thụy Nham đang ngồi ngẩn người bỗng đột nhiên cất giọng trả lời, Trì phụ thân có chút bất ngờ, “A?”

“Tiểu Trì thực ôn nhu, thực đáng yêu, thực thiện lương.” Tả Thụy Nham một lần nói ra cả đống ưu điểm của Trì Vị Phong.

“…” Tả phụ thân chớp đôi mắt già nua, dường như có thể khiến cho tai hắn nghe rõ hơn, “Con nói sao a? Là đang nói đứa con không nên thân nhà ta đi…”

“Dạ, là Trì Vị Phong, Tiểu Trì thực ôn nhu thực đáng yêu thực thiện lương.” Tả Thụy Nham chăm chú nhìn ông nói ra đáp án đầy khẳng định, tuy rằng mới vừa uống rượu say xong, nhưng khi anh nói về Trì Vị Phong, ánh mắt thoạt nhìn trong sáng vô cùng, nhìn thế nào cũng không giống là đang nói mê sảng.

“… . . .” Tả phụ thân không phản bác được.

Có câu tục ngữ nói rằng say rượu sẽ nói lời thực, còn có câu tục ngữ lại nói người tình trong mắt chính là Tây Thi. Này phải có bao nhiêu yêu thương mới có thể trong lúc say nói rõ ràng rành mạc không cần ai dẫn dụ như vậy, xem Ngoạn Thạch như thật, xem Phù Dung tỷ như Điêu Thuyền mà giao cho Vương Doãn a.*

*Ngoạn thạch: nghệ thuật chơi đá. Ý chỉ tượng đá

*Phù Dung tỷ: Ngôi sao trên mạng Phù Dung tỷ tỷ vốn chỉ nổi tiếng nhờ sự phô trương và những điệu nhảy khó trong làng giải trí Hoa ngữ. Thuộc hàng nổi tiếng nhưng cô bị chê thậm tệ vì ngoại hình béo và xấu.

*Điêu Thuyền (chữ Hán chính thể: 貂蟬, latin hóa: diào chán) là một người đẹp trong tứ đại mỹ nhân Trung Hoa và là một nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam Quốc diễn nghĩa. Sắc đẹp của Điêu Thuyền được ví là “bế nguyệt” (khiến trăng phải xấu hổ mà giấu mình đi). Điêu Thuyền là con nuôi trong nhà Tư đồ Vương Doãn, được Vương Doãn bày kế gả cho cả Đổng Trác và Lã Bố để tùy cơ ly gián họ nhằm mục đích lật đổ Đổng Trác.

Nếu như trước kia Trì phụ thân là bất đắc dĩ, vì cậu là con một trong nhà yêu nam nhân nên đồng ý, thì bây giờ ông thật sự đã hiểu.

Trì phụ thân nắm chặt khế ước mua bán nhà trong tay, không phải là vấn đề một hai căn biệt thự, cũng không phải vấn đề tiền bạc mấy trăm vạn, tình yêu của ba mẹ đối với con cái là không thể dùng tiền mà mua được,mà là chân tình làm cảm động người khác.

“Ai, Tiểu Thụy ah, như vậy…. Tiểu Phong giao cho con.”

Tả Thụy Nham đứng lên, cúi đầu thật sâu nói “Cám ơn.”

Nếu đã mở lòng rồi, Trì mẫu thân nhịn không được tinh quái hỏi một câu:

“Tiểu Thụy, Tiểu Phong như thế nào câu dẫn được con?”

Tả Thụy Nham nghĩ nghĩ, “Em ấy nhắn tin nói với con rằng, trên thế giới này người yêu anh nhất là em, sau đó không hề sợ hãi mà cùng con đối diện, sau khi con nhận được tin nhắn đứng ở cửa thang máy nhìn thấy Tiểu Trì, con liền yêu em ấy.”

“…” Mặc dù là chuyện tình yêu xưa của con trai, nhưng lại có cảm giác hình như có chút hiểu lầm nào ở đây, Trì mẫu thân bất giác nuốt một ngụm nước bọt.

Quên đi, người ngốc có ngốc phúc.