Đã là 2 giờ đêm, mẫu thân vẫn đang đánh bài cùng bằng hữu, cho đến khi lão hàng xóm la hét tỏ vẻ kháng nghị, rốt cục mẫu thân cũng vội vã kết thúc ván bài, khi cả phòng đã khôi phục sự yên lặng, nàng cảm thấy có chút không thể thích ứng.
Bởi vì trong nhà chỉ có hai gian phòng, cho nên nàng cùng đệ đệ chia sẻ cùng một chiếc giường nhỏ chỉ bằng cánh cửa . Nhìn thấy đệ đệ đang ngủ say, Y Tước liền buông cuốn truyện manga《 Thám tử lừng danh Conan 》 đã bị nàng lật tới lật lui đến độ rách nát .
Lặng lẽ xuống giường, đi tới trước bàn đọc sách, nàng ngồi xuống, bật chiếc đèn bàn lên, lấy ra cây nến màu xanh biếc dự phòng cùng chiếc bật lửa. Không phải là nàng muốn tìm kiếm tình yêu, chẳng qua chỉ muốn thử nghiệm xem lời nói của vị bà bà kia là thật hay giả.
Y Tước đốt nến, sau đó nắm chặt Khổng Tước Thạch, bắt đầu theo lời nói của vị bà bà tưởng tượng bộ dáng người bạn trai trong tương lai của mình .
"Vóc người cao một chút, không cần quá đẹp trai, người ta nói “ chồng xấu thì dễ xài ”, chỉ cần thuận mắt là tốt rồi, chủ yếu là phải có tiền, tốt nhất là có thể gả vào nhà giàu có, ra cửa có tài xế lái xe, trong nhà lại có người giúp việc, không cần mình động thủ, còn có một card thẻ vàng . . . . . . Ta thật sự là ngu ngốc! Tự nhiên lại tin tưởng cái chuyện hoang đường nhàm chán đó."
Nếu quả thật có nam nhân như vậy, làm sao hắn có thể coi trọng nàng, trình độ học vấn của nàng không cao, lại không có khí chất gì, còn chưa ra trường, thật là nằm mơ giữa ban ngày .
"Chỉ cần người nam nhân kia có thể thương yêu ta là đủ rồi." Đây mới điều nàng thật sự mong ước .
Rốt cuộc là nàng đang hi vọng cái gì ? Nếu xâu chuỗi Khổng Tước Thạch có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện, thì chẳng phải bất kì người con gái nào, ngay cả khi đã già đều có thể tìm một đại gia soái ca làm thiếu phu nhân ?
Y Tước cảm giác mình giống như là kẻ ngốc, dễ dàng tin tưởng những chuyện hoang đường phát ra từ một kẻ bán buôn như vậy, chẳng qua đó chỉ là một hình thức marketing lỗi thời .
Thổi tắt cây nến, đặt chuỗi ngọc lên bàn sách, tắt đèn bàn, nàng lên giường, ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt cũ kĩ .
Nên nghĩ tới việc làm như thế nào để kiếm tiền, vậy mới là thực tế. Lần trước Tiểu Văn hỏi nàng có muốn cùng các nàng làm việc hay không, chỉ cần không bị bắt, viện trợ cho một lần có thể lên đến 1 vạn tệ, nàng còn là xử nữ, nói không chừng còn có thể cầm nhiều hơn, so với việc làm tại trạm xăng dầu, cả ngày hít khí dầu đáng sợ kia, sớm muộn gì cũng bị ung thư phổi, trong khi chẳng kiếm được bao nhiêu.
Y Tước nhìn chằm chằm lên trần nhà, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ .
Mặc dù cùng nam nhân xa lạ lên giường rất ư là tồi tệ, không chừng còn có thể gặp phải một tên cuồng biến thái, nhưng đối với nàng mà nói, đó thật là phương thức kiếm tiền nhanh nhất, ai bảo nàng không thông thạo một ngành nghề nào, hiện tại tất cả các công ty đều tuyển bằng cấp đại học trở lên, nàng làm sao có cơ may “ lên sàn đấu ” cùng những sinh viên đại học chứ !
Nghiêng người, nhắm mắt lại, mặc dù trong lòng nàng cảm giác rất bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần có thể giúp đệ đệ nàng tốt nghiệp đại học, thuận lợi làm thầy thuốc, như vậy mọi việc nàng làm thật đáng.
Thật đáng . . . . .
Lúc này, trên bàn sách Khổng Tước thạch được chiếu sáng bởi ánh trăng bên ngoài cửa sổ , lóe ra một tia sáng thần bí . . . . . .
"Tỷ, rời giường!"
Vừa mới ngủ không bao lâu, đệ đệ liền tới gọi nàng.
Vuốt vuốt mắt cho tỉnh táo, hỏi: "Trời đã sáng?"
Đệ đệ đã mặc xong đồng phục chuẩn bị ra cửa."Ừ! Ta phải đi đến trường học rồi, tỉ cũng đi đánh răng rửa mặt đi, nếu không sẽ trễ giờ đi làm."
Từ trước đến giờ Y Tước rất quan tâm đến ba bữa cơm của đệ đệ .
" Đệ không ăn bữa sáng à ?"
"Ta đã mua một túi bánh mì nướng, còn tiện chiên hai quả trứng làm thành sandwich, một phần cho tỉ, còn có, sữa đậu nành, tỉ nhớ uống nha ." Đệ đệ cũng như nàng, quan tâm tới thân thể tỷ tỷ." Tỉ đã gầy lắm rồi, không cần giảm cân nữa đâu." Hắn biết tỷ tỷ đem tiền tiết kiệm cùng thức ăn chừa cho hắn, để hắn có thể tiếp tục việc học một cách tốt nhất .
Nàng không khỏi bật cười, "Biết, ngươi đến trường học đi!"
"Mẹ còn đang ngủ, tỉ không nên đi đánh thức bà ta, tránh một trận cãi nhau." Hắn nhỏ giọng dặn dò .
Lạnh lùng khẽ hừ, "Ta lười đấu võ mồm cùng bà ta." Nếu ngày nào đó nàng có thật nhiều tiền, nàng sẽ đem đệ đệ trốn đi, thoát khỏi cái ổ địa ngục này .
Đệ đệ cắn môi, im bặt, "Vậy đệ đi học, tạm biệt tỉ."
" Đạp xe cẩn thận, nhớ nhìn đường."
Xa xa truyền đến tiếng trả lời của đệ đệ ."Biết rồi."
Rửa mặt đơn giản, vẫn chiếc quần jean cũ, tùy tiện cầm một cái áo mặc vào, gặm nuốt miếng sandwich trứng vào bụng, hớp một ít sữa đậu nành, nàng vội vàng đi thay ca, nếu muộn, lại bị mắng, xem ra thật sự phải suy tính đề nghị đó .
Lấy tay bới mái tóc nhuộm đủ màu sắc ( tức chẻ ngọn, rối, hư, gàu …^^! ), đem túi đeo lưng nghiêng vác một bên vai, lẹ chân chạy tới trạm xe bus . Đi tới vạch, vừa đúng đèn xanh sáng ( đèn xanh báo xe chạy qua ), nàng dừng bước lại, vừa lúc nhìn xe buýt chạy mất, nàng ảo não, nếu ra cửa sớm một bước thì tốt rồi .
Nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay mua ở chợ đêm, Y Tước không chờ được đèn giao thông chuyển đổi màu . . . . . .
Bất ngờ, nàng cảm giác được cổ tay phải đột nhiên có cảm giác lạ, nhìn ngó xung quanh, nàng cúi đầu nhìn xuống thấy xâu chuỗi Khổng Tước Thạch bị rớt ở dưới đường, nghĩ thầm, nàng không nhớ mình có mang nó ra cửa, làm sao nó lại ở trên tay nàng? Nhưng mà nàng không rảnh ngẫm nghĩ, vội vã lượm về, dù sao đó nàng đã tốn một trăm đồng tiền mua, mất thật đáng tiếc.
Nàng vội chạy tới lối đi bộ muốn nhặt Khổng Tước Thạch lên, đèn xanh vẫn đang sáng,một chiếc xe vội vàng đón khách đến phi trường đạp thật mạnh chân ga xông ra ngoài.
"Kít....... ~~~~"
Tiếng phanh xe chói tai hù dọa tất cả người đi đường, trong tiếng kêu sợ hãi, ai cũng chỉ nghe một tiếng "Phanh!" , một thân thể nhỏ yêu kiều bị đánh bay ra xa vài thước, bị hất tung lên cao, rơi xuống, đầu chảy máu dữ dội, người không có một hơi thở, chỉ lặng lẽ nằm trong vũng máu.
Tài xế tắc xi mặt trắng bệch lao xuống, lời nói không chút mạch lạc, thét to, "Là chính nàng lao ra . . . . . . Đèn xanh . . . . . . Các ngươi cũng nhìn thấy. . . . . ."
" Gọi xe cứu thương nhanh lên!"
"Có trễ quá hay không?"
"Xe cứu thương tới chưa?"
"Cũng mới mười mấy tuổi mà thôi. . . . . ."
"Thật là đáng thương. . . . . ."