Thái Cổ Thần Vương

Chương 1161: Ai cho ngươi dẫn người rời đi!




Thân thể Tần Vấn Thiên run nhè nhẹ, nhất thời không nói gì. Đúng thế, Tiên Vực quá lớn, Khuynh Thành cho là nàng đến Tiên Vực sợ rằng sẽ khó gặp được Tần Vấn Thiên. Tiên Vực bao la, cho dù là nhân vật Đế Vương muốn móc một người ra cũng không dễ dàng.  

             Hắn từng hứa sẽ trở về, vì thế, Khuynh Thành không chịu rời khỏi thế giới căn bản, nàng muốn chờ hắn về.  

             - Khuynh Thành sẽ không có chuyện gì đâu!  

             Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, sau khi giải quyết xong chuyện Trượng Kiếm tông, hắn sẽ lập tức đi tới thế giới căn bản tìm Khuynh Thành, hắn không thể chờ được nữa.  

             - Ngươi ở Tiên Vực, có khỏe không!  

             Lâu Băng Vũ im lặng một lát, vang lên giọng nói lạnh lùng, nhìn Tần Vấn Thiên khí chất bất phàm, lại có mỹ nữ theo cùng, chắc hẳn là sống không tệ. Nói vậy thực lực cũng nâng cao rất nhiều, với thiên phú của hắn, sợ rằng đã bước vào tầng cao nhất của Thiên Tượng cảnh.  

             - Tất cả đều ổn.  

             Tần Vấn Thiên gật đầu:  

             - Còn nàng?  

             - Ta cũng ổn.  

             Lâu Băng Vũ gật đầu, dọc đường hai người không nói gì, cuối cùng cũng đi vào sơn môn.  

             - Băng Vũ đã trở về.  

             Một bóng người bước chậm đến, ánh mắt chợt nghiêm lại khi nhìn thấy Tần Vấn Thiên, lập tức cười nói:  

             - Tần sư đệ.  

             - Quý sư huynh.  

             Tần Vấn Thiên kêu, hóa ra người này chính là Quý Phi Tuyết.  

             - Ha ha, không ngờ có thể gặp được Tần sư đệ ở Tiên Vực.  

             Quý Phi Tuyết cười nói:  

             - Nhanh vào đi, mọi người thấy ngươi tới nhất định sẽ rất vui mừng.  

             Lúc Quý Phi Tuyết nói chuyện thì có từng bóng người chớp hiện đi tới, tất cả đều là người của một mạch Trượng Kiếm tông ngày xưa, Tần Vấn Thiên nhìn thấy rất nhiều bóng người quen thuộc, Lâm Soái sư huynh, Lăng Thiên kiếm chủ, Mai Sơn kiếm chủ, thậm chí còn có Diệp Lăng Sương cũng ở đây.  

             - Vấn Thiên.  

             Diệp Lăng Sương nhìn thấy Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ vui mừng, bước thẳng đến trước người của Tần Vấn Thiên, kéo hai tay Tần Vấn Thiên, đặc biệt hưng phấn, nàng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Tần Vấn Thiên ở Tiên Vực.  

             - Lăng Sương tỷ, nghĩa phụ có tới hay không?  

             Tần Vấn Thiên nhìn Diệp Lăng Sương hỏi.  

             - Phụ thân không thể nào từ bỏ Diệp quốc.  

             Diệp Lăng Sương lắc đầu, Diệp Thanh Vân thân là Diệp quốc Nhân Hoàng, quả thật dễ dàng một mình rời khỏi, Diệp Lăng Sương là đệ tử một mạch Trượng Kiếm tông, nàng ở chỗ này tất nhiên rất bình thường.  

             - Vấn Thiên.  

             Từng bóng người đã đi tới, Tần Vấn Thiên nhìn những bóng người quen thuộc lộ ra dáng vẻ tươi cười.  

             - Tiểu tử, sao ngươi lại tới đây.  

             Một giọng nói truyền đến, lập tức mọi người đều tránh ra, liền nhìn thấy bóng người của Trượng Kiếm tông lão tổ xuất hiện, Tần Vấn Thiên nhìn hắn cười nói:  

             - Lão gia hỏa, ta không thể tới sao?  

             - Vẫn lớn lối như vậy.  

             Lão tổ chắp hai tay sau lưng bước chậm đến, đi tới bên cạnh giơ tay lên đánh Tần Vấn Thiên một chưởng, lập tức một luồng kiếm uy cuồng bạo cuốn ra, công kích thẳng tới Tần Vấn Thiên.  

             - Thử ta?  

             Tần Vấn Thiên mỉm cười, năm xưa lão bất tử kia muốn nhận mình làm đồ đệ, mình không đồng ý, hắn vẫn ghi hận trong lòng.  

             Tần Vấn Thiên giơ tay lên vỗ ra một chưởng ấn lớn, hai chưởng ấn đánh vào nhau, một luồng khí lưu cuồng bạo cuốn ra, lão tổ lui một bước, Tần Vấn Thiên vẫn đứng mỉm cười, điều này làm cho lão tổ trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên, nói:  

             - Thằng nhóc cừ thật, khó trách vẫn lớn lối như vậy, cũng tới Thiên Tượng cảnh tầng cao rồi chăng, có thể đánh với ta không phân thắng bại?  

             Mọi người bên cạnh đều mỉm cười, lão tổ rõ ràng bị đánh lui còn nói không phân thắng bại, chỉ có điều tất cả mọi người giữ thể diện cho hắn cũng không vạch trần.  

             - Lão già, ta đã hạ thủ lưu tình.  

             Tần Vấn Thiên lại không khách khí vừa cười vừa nói, khiến cho lão tổ càng thổi râu mép trừng mắt, nổi giận mắng:  

             - Nói dóc.  

             - Ha ha ha...  

             Mọi người xung quanh đều mỉm cười, Mai Sơn kiếm chủ có chút xúc động khi nhìn thấy hắn lớn mạnh như vậy. Nghĩ lại năm xưa hắn muốn thử kiếm, nàng nói muốn nhận Tần Vấn Thiên làm đệ tử và bị hắn từ chối, nàng còn nói châm chọc, hiện tại Tần Vấn Thiên đã vượt qua nàng.  

             Không chỉ có Tần Vấn Thiên, rất nhiều thanh niên đồng lứa của Trượng Kiếm tông có thiên phú rất cao, hiện tại cũng dần dần vượt qua những trưởng bối như bọn họ.  

             - Tần sư đệ, ngươi hãy giữ một chút thể diện cho sư tổ.  

             Lâm Soái cười đùa nói.  

             Tần Vấn Thiên chuyển sang nhìn đám người Lâm Soái, Đoạn Hàn gật đầu hô một tiếng, tuy rằng thực lực cường đại nhưng vẫn hoàn toàn không có uy phong.  

             - Tiểu tử, ngươi tới không phải lúc.  

             Trượng Kiếm tông lão tổ nói với hắn:  

             - Chỗ chúng ta đã bị bao vây, chọc phải người của phủ Thành chủ, bọn họ rất nhanh sẽ đánh tới.  

             - Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?  

             Tần Vấn Thiên hỏi.  

             - Chúng ta xây dựng thế lực tông môn ở Vô Ưu Thành, lập tức bị một số thế lực lớn của bản thổ theo dõi. Lúc đệ tử của những thế lực lớn kia đến Vô Ưu Thành đã kéo theo nhi tử thành chủ - Tà Vũ cùng đi, có ý định khiêu khích. Quý Phi Tuyết và Băng Vũ bọn họ đã chiến đấu với đối phương một trận, mới gây ra phiền toái.  

             - Là lỗi của ta.  

             Lâu Băng Vũ cúi đầu.  

             - Có liên quan gì tới nàng, là bọn họ khinh người quá đáng.  

             Quý Phi Tuyết không phục nói.  

             - Ai đúng ai sai đã không quan trọng, chuẩn bị ứng phó một trận chiến cho tốt. Thành chủ là nhân vật Tiên cảnh, cũng sẽ không tham dự phong ba lần này. Đều là những cường giả thanh niên tự phát ngăn cản, tuyên bố muốn tiêu diệt Trượng Kiếm tong. Tần tiểu tử, ngươi có tính toán gì không?  

             Trượng Kiếm tông lão tổ hỏi.  

             - Lão già, dù gì ta cũng là một thành viên của Trượng Kiếm tông, lẽ nào ngươi muốn đuổi ta đi hay sao?  

             Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.  

             - Được, Trượng Kiếm tông vẫn không nhìn nhầm ngươi, trận chiến này bất kể thắng hay bại, chúng ta đều sẽ rút khỏi Vô Ưu Thành.  

             Lão tổ nghiêm túc nói:  

             - Chuẩn bị chiến đấu cho tốt, ta nhận được tin tức, bọn họ đã xuất phát.  

             - Vâng thưa lão tổ.  

             Mọi người đều gật đầu, thần sắc nghiêm trọng hơn, trận chiến này sẽ rất khó khăn  

             - Được, đệ tử Trượng Kiếm tông chuẩn bị chiến đấu.  

             Lão tổ hét lớn một tiếng, các đệ tử Trượng Kiếm tông lập tức bay lên không trung, trong phút chốc kiếm rít trên không trung, từng bóng người trẻ tuổi đạp kiếm bay về phía trước, chiến đấu vì tông môn. Tần Vấn Thiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng lộ ra vẻ tươi cười, Trượng Kiếm tông bất kể ở phương nào, cũng là Trượng Kiếm tông.  

             Phía trước Trượng Kiếm tông, trên ngọn núi cổ, đệ tử của Trượng Kiếm tông đứng trên những tảng đá lớn. Tần Vấn Thiên cũng ở chỗ này, các đệ tử kiệt xuất Lâm Soái, Quý Phi Tuyết, Lâu Băng Vũ đứng phân tán bên cạnh hắn. Hậu phương là nhân vật trưởng bối của kiếm chủ. Bọn họ nhìn phía trước thấy có rất nhiều người đang lao tới, giống như mây đen ép thành. Một nhóm nhân vật trẻ tuổi đang đứng trên một yêu thú cực kỳ to lớn. Người đứng đầu chính là Tà Vũ của Thành Chủ Phủ, còn có rất nhiều con cháu thế lực lớn mạnh của Vô Ưu Thành, bọn họ đều xem Tà Vũ là lãnh đạo.  

             - Chuẩn bị khai chiến.  

             Kiếm khí trên người của đệ tử Trượng Kiếm tông phun ra điên cuồng, Lâu Băng Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phía trước, thần sắc lạnh như băng.  

             - Ha ha, mỹ nhân lạnh lùng Lâu Băng Vũ quả nhiên ở đây, Trượng Kiếm tông có không ít mỹ nữ.  

             Có một đệ tử cười lớn nói.  

             - Sư tôn Lâu Băng Vũ cũng rất khá, ta thích lớn tuổi một chút, càng có hứng thú.  

             Những người thanh niên không kiêng nể gì cả, cuồng vọng mở miệng.  

             - Nếu Trượng Kiếm tông đồng ý để cho tất cả nữ tử giơ tay chịu trói theo chúng ta trở về, có lẽ chúng ta sẽ bỏ qua cho Trượng Kiếm tông một lần.  

             Có người cố ý châm chọc nói, khiến cho từng đệ tử của Trượng Kiếm tông phát ra sát khí trùng thiên, cuốn ra.  

             Vô số cường giả vọt tới, lúc này chỉ nghe một người kinh ngạc kêu lên:  

             - A, tiểu mỹ nhân này thật đúng là yêu mị, trước đây lại chưa thấy qua.  

             Người đó nhìn lên người của Luyện Ngục bên cạnh Tần Vấn Thiên. Luyện Ngục vóc người nóng bỏng, vô cùng yêu mị, khoác trên người khôi giáp màu hỏa diệm, chèn ép dáng người đầy đặn trở nên vô cùng quyến rũ, lại thêm tiên khí yêu mị và khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng của nàng, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của rất nhiều người.  

             - Ha ha, Trượng Kiếm tông thật đúng là nơi tốt. Tà Vũ, mỹ nữ này và Lâu Băng Vũ ngươi thích ai hơn?  

             Người kia nhìn Tà Vũ bên cạnh nói. Chỉ có điều lúc này Tà Vũ có chút khác thường, nụ cười ngả ngớn của hắn đã biến mất, thậm chí không nhìn Luyện Ngục mà nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên.  

             Trường bào của Tần Vấn Thiên tung bay, chắp tay tùy ý đứng ở đó, khiến cho Tà Vũ hoảng loạn khó hiểu. Vì sao hắn lại ở đây, giả vờ không biết gì sao?  

             Nhưng lúc này, Tần Vấn Thiên đã nhìn chằm chằm vào hắn, khiến cho sắc mặt của Tà Vũ càng lúc càng khó coi.  

             - Tà Vũ, thế nào?  

             Người thanh niên bên cạnh hình như phát hiện ra Tà Vũ không bình thường, hỏi.  

             - Chuyện này không có liên quan gì đến ngươi phải không?  

             Tà Vũ nhìn Tần Vấn Thiên, kiên trì mở miệng nói. Nghe thấy Tà Vũ nói, mọi người đều lập tức nhìn Tần Vấn Thiên. Những người xung quanh Tà Vũ cảm thấy có chút kỳ quái, Tà Vũ nhận ra người này sao? Chẳng lẽ là đệ tử thế lực tiên cấp?  

             Tất cả người của Trượng Kiếm tông cũng nhìn Tần Vấn Thiên, không ngờ Tà Vũ quen với Tần Vấn Thiên.  

             Chỉ thấy Tần Vấn Thiên vẫn đứng đó chăm chú nhìn Tà Vũ, ánh mắt dường như muốn nhìn thấu Tà Vũ, khiến cho Tà Vũ càng hoảng loạn, sắc mặt càng khó coi, ánh mắt của Tiểu Hỗn Đản này sao lại sắc bén như thế!  

             - Bảo phụ mẫu của ngươi tới gặp ta!  

             Trong miệng Tần Vấn Thiên thốt ra một câu, chấn động tới mức mọi người đều thấy sai sai, phụ mẫu của Tà Vũ đều là nhân vật Tiên cảnh, đến gặp hắn sao?  

             - Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao?  

             Một người thanh niên lạnh lùng cười nói, sau lưng Tà Vũ có rất nhiều cường giả lộ vẻ mặt lạnh lùng, người của Trượng Kiếm tông lại kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên.  

             Nhưng Tần Vấn Thiên chỉ nhìn chằm chằm vào Tà Vũ, nhìn thấy Tà Vũ biến đổi thần sắc. Tần Vấn Thiên biết tuy rằng Tà Vũ đang ở Vô Ưu Thành nhỏ bé, nhưng vì là nhi tử của thành chủ, hắn nên biết hôm nay mình lấy thân phận gì nói chuyện.  

             - Được, ta sẽ dẫn người rời khỏi đây.  

             Trong lúc mọi người đều cho rằng Tần Vấn Thiên điên rồi, Tà Vũ đột nhiên chịu thua, mở miệng nói một tiếng, lập tức chấn động tới mức mọi người không nói gì, chỉ cảm giác có chút không chân thật. Những cường giả Tà Vũ mang đến đều nghĩ người này là ai?  

             - Ai cho ngươi dẫn người rời đi!  

             Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng:  

             - Ta bảo ngươi lập tức thông báo cho phụ mẫu của ngươi đến gặp ta, ngươi nghe không hiểu sao?  


             Tà Vũ đối mặt với cường thế của Tần Vấn Thiên cuối cùng lại chịu thua lần nữa, gật đầu đáp:  

             - Ta lập tức thông báo bọn họ đến.  

             Nói xong, hắn lấy một món phù bảo ra bóp bể nát, đồng thời nhìn những người bên cạnh truyền âm nói:  

             - Lập tức mời trưởng bối của các ngươi đến đây, bằng không các ngươi đều gặp họa lớn!