Thái Cổ Thần Vương
Kinh Vũ và Yến Thất đi tới trước người Tần Vấn Thiên, quan sát tỉ mỉ vài lần, bởi vì Tần Vấn Thiên thay đổi, tuy đang nhìn Tần Vấn Thiên, nhưng bọn họ vẫn như trước, chẳng qua là cảm giác khá giống nhưng không dám xác nhận.
Bây giờ, đứng ở trước mặt Tần Vấn Thiên, cẩn thận nhìn một chút, bọn họ rốt cuộc xác định, đây là thiếu niên Sở Quốc ngày trước.
Đều là nam nhân, lúc trước bọn họ nhìn thấy Mạc Khuynh Thành liền có ái mộ, bởi vậy đối với Tần Vấn Thiên ngay lúc đó liền có một tia địch ý nên nhớ kỹ rõ ràng hơn chút, Bạch Phỉ thì bởi vì căn bản không có nhìn thẳng Tần Vấn Thiên, nên trái lại không có ấn tượng sâu bằng đám người Kinh Vũ.
- Thật đúng là ngươi.
Ánh mắt hai người lộ ra một tia đùa giỡn.
Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng chú ý tới bọn họ, chẳng qua là tùy ý liếc mắt, liền tiếp tục nhìn về phía trước.
- Về Sở Quốc đi, nơi này, không phải nơi ngươi nên tới.
Kinh Vũ bình tĩnh nói, không có nhục mạ, không có miệt thị, chẳng qua là tùy ý khuyên, nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ nhục mạ vài câu, nhưng bây giờ, chính hắn ở trước mặt Mạc Khuynh Thành, cũng chỉ có thể ngước đầu nhìn lên, lại có tư cách gì nhục mạ Tần Vấn Thiên?
Mình và Tần Vấn Thiên trong lúc đó, làm sao không phải giống nhau đến mấy phần.
Tần Vấn Thiên không có nhìn hắn, thế giới Võ Đạo, đẳng cấp sâm nghiêm, cao hơn một tầng đều có thể ép vỡ người, mà điện Đan Vương đứng sừng sững đỉnh phong ở thành Vọng Châu như cung điện phía trước kia, ép tới người không thể thở dốc, muốn nhảy tới khó khăn biết bao.
Nhưng ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, đại điện cao tới đâu, vẫn có người có thể giẫm nó ở dưới chân.
- Si tình cũng phải xem là đối với người nào, rõ ràng biết không có khả năng, hà tất đi ký thác hi vọng, ngươi và nàng cách biệt quá xa.
Kinh Vũ tiếp tục nói, những lời này tựa như nói với Tần Vấn Thiên, vừa giống như nhắc nhở bản thân.
Yến Thất thấy Tần Vấn Thiên như không nghe Kinh Vũ nói, không khỏi cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt Tần Vấn Thiên, lãnh miệt nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Điện Đan Vương có chín mươi chín bậc thang, người đứng ở trên bậc thang dưới chót nhất, ngươi cũng cần ngưỡng vọng, lại còn ở nơi này si tâm vọng tưởng, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một tiếng, biến đi, bằng không, khinh thường nàng hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu được.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chậm rãi chuyển qua, rơi trên người Yến Thất, trong hai con mắt của hắn, đột nhiên nở rộ một tia ánh chớp kim sắc, trong nháy mắt xuyên thấu đôi mắt của Yến Thất.
- Ầm!
Yến Thất chỉ cảm thấy đầu mãnh liệt run lên, như có Hồng Hoang Mãnh Thú quơ lợi trảo khủng bố muốn xé hắn nát bấy. Một ánh mắt, hắn lại cảm giác được áp lực kinh khủng, điều này làm cho bộ pháp của Yến Thất hơi lui về phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch, cái trán có mồ hôi thấm ra.
Trên người của hắn, đột nhiên phóng thích một luồng khí tức hùng mạnh, ánh mắt nhìn quét Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên đưa mắt dời đi, dường như không để hắn vào mắt.
Cảnh này khiến thần sắc của Yến Thất xanh mét, hắn lại bị một ánh mắt làm cho kinh hãi ra mồ hôi lạnh, làm sao có thể như vậy?
Kinh Vũ tựa như cũng chú ý tới Yến Thất không bình thường, ánh mắt lóe lên, nhưng vào lúc này, phía sau có một tia lệ mang phóng tới, Yến Thất và Kinh Vũ lần lượt chuyển ánh mắt qua, sau đó bọn họ thấy được một thân ảnh nho nhã xuất trần, trong con ngươi hiện lên một tia cung kính.
Là Trảm Trần sư huynh, bảng Thiên Mệnh vị trí thứ mười một Trảm Trần, đối tượng bọn họ một mực sùng bái.
Nếu nói trong điện Đan Vương này ai có thể xứng đôi Mạc Khuynh Thành, như vậy nhất định là Trảm Trần sư huynh.
Chỉ thấy Trảm Trần đi tới bên này, Kinh Vũ và Yến Thất nhao nhao nhường đường, ánh mắt nhìn Trảm Trần hiện lên một tia cung kính, hô:
- Sư huynh.
- Ừ.
Trảm Trần nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên cũng nhìn hắn. Bảng Thiên Mệnh vị trí thứ mười một, bây giờ sát ý đối với mình có lẽ một chút cũng không giảm bớt.
Trảm Trần hơi nghi hoặc một chút, hắn không biết vì sao Tần Vấn Thiên lại đến điện Đan Vương.
Lúc trước bí mật của hắn bị Tần Vấn Thiên nghe được, hắn đối với Tần Vấn Thiên lúc nào cũng có sát cơ, bây giờ Tần Vấn Thiên tới điện Đan Vương, có thể nào không khiến cho hắn phải cảnh giác.
Nhưng Trảm Trần cũng không phải sợ hãi Tần Vấn Thiên như vậy, nếu như Tần Vấn Thiên dám nói hắn sẽ một mực phủ nhận, sau đó không tiếc hết thảy đánh chết Tần Vấn Thiên. Ở điện Đan Vương, hắn còn có chút uy tín.
Điểm ấy, Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ, nên hắn không dám dễ dàng nói ra sự tình, một khi nói ra, giữa bọn họ nhất định một người phải chết, người chết đương nhiên là Tần Vấn Thiên.
Mặc dù Tần Vấn Thiên bình tĩnh đứng ở đó nhưng có vài phần cảnh giác, Trảm Trần này nhìn có vẻ khiêm tốn nho nhã, nhưng ngụy trang cực sâu, bây giờ thực lực của hắn không bằng Trảm Trần, đương nhiên phải cảnh giác người này.
- Mới vừa nghe nói, ngươi ở khu đông vực có vẻ như gây ra động tĩnh không nhỏ.
Trảm Trần mỉm cười nói, như thể hắn và Tần Vấn Thiên là bạn thân rất lâu không gặp.
Tần Vấn Thiên cùng hắn bình tĩnh đối diện, không trả lời.
Thời khắc này, trên người Trảm Trần một khí tức kinh khủng lan tràn ra, hình như có Kiếm Ý đáng sợ hàng lâm ở trên người Tần Vấn Thiên, như muốn đâm thủng thân thể hắn.
- Ngươi tới điện Đan Vương làm gì?
Trảm Trần vừa dứt lời, đi về phía trước một bước, bước này trong phút chốc dành cho Tần Vấn Thiên áp lực hùng mạnh, dường như ý niệm của hắn là ra tay có thể đánh chết Tần Vấn Thiên ngay tại chỗ.
- Nếu như ngươi tiến lên một bước nữa, ta đảm bảo, ngươi sẽ hối hận.
Tần Vấn Thiên thản nhiên nói, không màng đến điều gì, giọng nói bình tĩnh này lại làm cho Kinh Vũ và Yến Thất ở bên cạnh khẽ run.
Tần Vấn Thiên cũng dám nói với Trảm Trần sư huynh cuồng ngôn như vậy?
Hơn nữa, Trảm Trần hiển nhiên quen biết với Tần Vấn Thiên, hai người hình như có ân oán?
Trảm Trần ngừng lại, Tần Vấn Thiên một mực không nói ra bí mật của hắn, bởi vì nói ra cũng không nhất định hữu dụng, ngược lại sẽ làm cho hắn không tiếc bất cứ giá nào giết đối phương. Nhưng nếu như hắn làm căng, như vậy không hề nghi ngờ, Tần Vấn Thiên sẽ quả quyết nói ra, tuy không nhất định có người tin, nhưng đủ để làm giảm uy tín của Trảm Trần hắn. Một khi điện Đan Vương có người nghi ngờ, danh dự của hắn sẽ bị tổn thương cực lớn.
Nên trừ khi có thể chém giết Tần Vấn Thiên trước khi hắn mở miệng, bằng không, hắn không muốn mạo hiểm, huống hồ còn có một Bạch Lộc Di cũng nghe được.
Khí tức thu liễm, Trảm Trần mỉm cười nói:
- Đã quên ngươi trở thành Thần Văn Đại Sư tứ giai trẻ tuổi nhất thành Vọng Châu, thái độ quả nhiên đã khác, nhưng Thần Văn cuối cùng vẫn là Thần Văn, ta muốn giết ngươi tuyệt không cần năm tức. Sau này, ngươi vẫn nên chú ý một chút.
Mặc dù uy hiếp, nhưng hắn vẫn mỉm cười như trước.
Nội tâm của Kinh Vũ và Yến Thất thì hơi run, Tần Vấn Thiên, hắn là Thần Văn Đại Sư tứ giai trẻ tuổi nhất thành Vọng Châu sao? Đây rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tiểu nhân vật ngày trước ở Sở Quốc, sao đột nhiên ngay cả Trảm Trần sư huynh cũng kiêng kỵ.
- Nghe nói từ cảnh Nguyên Phủ đến cảnh Thiên Cương là một đạo khảm thật lớn, hi vọng ngươi sớm vượt qua đạo khảm này.
Tần Vấn Thiên nhìn Trảm Trần bình tĩnh nói:
- Đứng ở cảnh giới này lâu lắm, ta sợ đến lúc đó ngươi gặp phải ta, có lẽ sẽ phải tránh một chút.
Nói xong, Tần Vấn Thiên chậm rãi xoay người, cứ như vậy đưa lưng về phía Trảm Trần rời đi.
Một luồng Kiếm Ý khủng bố đột nhiên lan tràn ra, nhưng Tần Vấn Thiên bình tĩnh đi về phía trước, lưng để lại cho Trảm Trần, không sợ hoặc có thể nói là không để ý.
Trong mắt Trảm Trần lóe lên một tia lãnh mang đáng sợ, sau đó Kiếm Ý trên người hắn từ từ tiêu tán, mà thân ảnh kia cũng từ từ đi xa, cho đến khi tan biến.
Kinh Vũ và Yến Thất ở một bên kinh ngạc chứng kiến hết thảy, chỉ cảm thấy đầu không đủ dùng, Tần Vấn Thiên dám nói chuyện với Trảm Trần sư huynh như thế sao?
Thanh niên tới từ tiểu quốc kia, tựa hồ không có nhìn thẳng bọn họ.
- Các ngươi biết hắn?
Trảm Trần thản nhiên hỏi.
- Biết, người này tới từ Sở Quốc, cùng Khuynh Thành sư muội từng có quan hệ vô cùng tốt, bây giờ chỉ sợ là vì Khuynh Thành sư muội mà tới.
Kinh Vũ cũng không nói bọn họ là quan hệ người yêu, nhưng Trảm Trần vẫn nghe ra, trong mắt tia sáng càng thêm sắc bén.
- Không cần nói cho Khuynh Thành biết.
Trảm Trần bình tĩnh nói, Mạc Khuynh Thành một mực tu hành ở trong điện Đan Vương, không quan tâm chuyện bên ngoài. Trảm Trần hi vọng nàng vĩnh viễn không biết Tần Vấn Thiên tồn tại, coi như hắn đã chết.
Tần Vấn Thiên rời điện Đan Vương đi tới phân minh của Thiên Tuyệt Minh ở thành Vọng Châu. Khi thấy Thiên Tuyệt Lệnh của Tần Vấn Thiên, có người đi bẩm báo, rất nhanh nữ tử phong vận còn tồn kia liền tự mình đi ra tiếp đãi.
- Tần đại sư nhanh như vậy đã tới rồi.
Nhìn thấy Tần Vấn Thiên, trong mắt nàng lập tức lộ ra nụ cười ôn hòa.
- Ta muốn nhờ Thiên Tuyệt Minh giúp chút chuyện.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, đối phương gật đầu:
- Ngươi là Ngũ Tuyệt khách khanh, chỉ cần trong quyền hạn cho phép, Thiên Tuyệt Minh sẽ vô điều kiện trợ giúp.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sau đó lấy ra một danh sách, đưa cho đối phương nói:
- Ta cần đồ vật phía trên này, cần bao nhiêu Tinh Thạch, ta sẽ chi ra.
- Được rồi, giao cho ta làm. Sau khi chuyện thành công, ta sẽ lệnh người đưa tới Học viện Bạch Lộc, ngươi đưa Tinh Thạch cho hắn là được.
Nữ tử nhìn thoáng qua vật phía trên, liền thu vào.
- Được, mặt khác, ta còn cần tìm hiểu tin tức của một người.
Tần Vấn Thiên nói xong, miệng kề sát bên tai đối phương, thấp giọng nói:
- Hoa Tiêu Vân.
Trong mắt đối phương hiện lên một tia kinh dị, sau đó gật đầu:
- Yên tâm đi, yêu cầu của Thiên Tuyệt Minh khách khanh, là tuyệt đối bảo mật, sự tình này, ta tự mình làm.
- Như thế đa tạ, nếu có tốn hao, tự ta gánh chịu.
Tần Vấn Thiên cười nói, cầu người trợ giúp làm việc, tiêu hao nhân lực, vật lực, vẫn là bản thân tới gánh chịu.
- Không cần, việc cung cấp tin tức Thiên Tuyệt Minh có thể tự hành gánh chịu hết thảy.
Đối phương cười nói, Tần Vấn Thiên cũng không kiên trì, cáo từ một tiếng, liền rời khỏi nơi này.
Cũng cùng lúc này, Hoa Tiêu Vân mà Tần Vấn Thiên tìm hiểu, xuất hiện ở Ám Ảnh Lâu thần bí của thành Vọng Châu.
Trong Ám Ảnh Lâu, chỉ thấy người đối diện Hoa Tiêu Vân liếc nhìn rất nhiều tình báo, Tần Vấn Thiên là từ nơi khác đến, bởi vậy tra xét có chút phiền phức, nhưng Hoa Tiêu Vân vì bọn họ cung cấp rất nhiều đầu mối.
- Đại nhân, nơi này.
Chỉ thấy bên cạnh có người đưa tới mấy cuốn tài liệu, người đối diện Hoa Tiêu Vân nhìn nhìn, đôi mắt dần dần sáng lên.
- Tần Vấn Thiên, tới từ Sở Quốc, lần gần đây hắn triển lộ tu vi là lúc ở nơi thí luyện Thần Văn. Khi đó hắn là Nguyên Phủ cảnh tam trọng, bây giờ có thể là Nguyên Phủ tam trọng, cũng có thể tiến hơn một bước bước vào Nguyên Phủ tứ trọng; Thần Văn Đại Sư tứ giai, có một nữ tử cảnh Thiên Cương thủ hộ. Đồng thời, chiếm được hai Khôi Lỗi tứ giai, trước đây không lâu ở Học viện Bạch Lộc, đánh chết không ít Thần Văn Đại Sư tứ giai, mặt khác, dựa vào Thần Văn cùng với Khôi Lỗi, giết chết Lãnh gia Lãnh Mâu.
Người trung niên đối diện Hoa Tiêu Vân chậm rãi nói xong, làm cho sắc mặt của Hoa Tiêu Vân trầm xuống, thần sắc khó coi.
Tới từ Sở Quốc, có nữ tử cảnh Thiên Cương thủ hộ tuyệt đối không sai, bây giờ hắn lại trở thành Thần Văn Đại Sư tứ giai, hơn nữa có Khôi Lỗi tứ giai.
- Ta muốn hắn chết.
Hoa Tiêu Vân lạnh như băng nói.
Người trung niên âm lãnh cười cười nói:
- Chờ một chút.
Nói xong, hắn rời đi một chút, sau đó không lâu lúc trở lại đưa cho Hoa Tiêu Vân một tờ giấy:
- Có thể nhận nhiệm vụ, đây là thù lao, trước trả một thành, không thể lùi, sau khi chuyện thành công lại chi ra chín thành khác.
Hoa Tiêu Vân liếc nhìn, thần sắc cứng đờ, sắc mặt khó coi nói:
- Giết một Nguyên Phủ cảnh cần đại giới lớn như vậy?
- Hoa thiếu gia có thể tự mình đi giết.
Người trung niên âm lãnh cười cười, sắc mặt của Hoa Tiêu Vân khó coi. Bây giờ hắn ở gia tộc địa vị giảm bớt nhiều, nếu như hắn trực tiếp điều người đi giết Tần Vấn Thiên, gia tộc tuyệt đối sẽ không đồng ý, dù sao Tần Vấn Thiên cũng coi như là người yêu của Mạc Khuynh Thành, ai biết Mạc Khuynh Thành sẽ có thái độ gì?
Trừ khi, là ca ca hắn Hoa Thái Hư muốn Tần Vấn Thiên chết.
- Ta đồng ý.
Hoa Tiêu Vân cắn răng, sau đó ở trong Thần Văn Giới lấy ra rất nhiều Tinh Thạch, hắn cực kỳ đau lòng, giết Tần Vấn Thiên có lẽ sẽ hao phí toàn bộ gia sản của hắn.
Sau khi Hoa Tiêu Vân rời đi, người trung niên âm lãnh hiện lên một tia lãnh mang, nụ cười nhạt nhòa nói:
- Nghe nói trước đây không lâu Tần Vấn Thiên này cự tuyệt ý tốt của Luyện Khí Điện điện chủ, nếu không, chúng ta cũng không thể động vào hắn, thật đúng là tự tìm đường chết!