Thái Cổ Thần Vương
Tại núi tu đạo của Tiễn Vương, Tần Vấn Thiên vừa đến nơi chỉ thấy trên một khoảng đất bằng trên núi, Sở Mãng đứng luyện tên, Phàm Nhạc thì đang hướng dẫn một thiếu nữ luyện bắn cung.
Thiếu nữ này mặc áo màu lục, toàn thân đều lộ ra một luồng hơi thở tràn đầy sức sống và ngây thơ, khuôn mặt nàng luôn tươi cười, rất đẹp.
- Phàm Nhạc sư huynh, huynh lại bắn Lạc Nhật tiễn một lần nữa cho ta xem đi!
Thiếu nữ cười ngọt ngào nói.
- Được!
Phàm Nhạc gật đầu, không chút do dự giương cung lắp tên, Lạc Nhật tiễn bắn ra thật giống như muốn bắn rơi cả mặt trời, mười tên liên hoàn nhưng lại đan xen, uy lực chồng chất, càng ngày càng mạnh, một mũi tên cuối cùng, bóng tên tựa như tia nắng.
- Sư huynh, huynh thật là lợi hại!
Thiếu nữ nhẹ nhàng cười nói, sau đó nàng quay đầu lại nhìn thấy Tần Vấn Thiên, không khỏi lộ ra sự tò mò. Tần Vấn Thiên cẩn thận đánh giá nàng nhưng lại không nhịn được mà thầm than một tiếng sợ hãi ở trong lòng. Một nha đầu rất xinh đẹp, thiếu nữ này làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật, giống như là nữ tử bước ra từ trong mộng.
- Lão đại, đây là Huyền Tâm, sư muội của ta, cũng rất có tài bắn cung.
Phàm Nhạc cũng nhìn thấy Tần Vấn Thiên, liền cười giới thiệu.
- Ngươi chính là Tần Vấn Thiên ư, ta vừa tới Vô Song giới đã thường xuyên nghe được tên của ngươi đấy.
Huyền Tâm tròn mắt nhìn Tần Vấn Thiên, vẻ đẹp của nàng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Huyền Tâm.
Tần Vấn Thiên mỉm cười vuốt cằm, ngay sau đó liếc mắt nhìn Phàm Nhạc mập mạp, Tiễn Vương thu một vị nữ đệ tử xinh đẹp như vậy, mùa xuân của tên mập này cũng tới rồi.
- Đúng rồi lão đại, ngươi tìm Sở Mãng đại ca có việc gì thì hai người các ngươi cứ đi trước đi, ta tu luyện với Huyền Tâm thêm một lát.
Phàm Nhạc tiếp tục nói khiến Tần Vấn Thiên phải chớp chớp mắt, Mập Mạp chết bầm này là sợ mình và Sở Mãng ở đây gây cản trở hả.
- Sở Mãng đại ca, chúng ta đi thôi.
Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn Phàm Nhạc, liền cùng Sở Mãng đi khỏi, Phàm Nhạc cười nói với Huyền Tâm:
- Sở Mãng đại ca và Tần Vấn Thiên lão đại đều có thiên phú rất lợi hại, đều là số một số hai ở trong Vô Song giới nhưng vẫn kém hơn ta một chút xíu.
Sở Mãng và Tần Vấn Thiên còn chưa đi xa nghe được Phàm Nhạc nói như thế, mặt liền sa sầm lại, tên Mập Mạp chết bầm này, muốn thể hiện cũng không cần phải kéo hai người bọn họ làm đệm lưng đâu.
- Không phải mọi người đều nói là Tần Vấn Thiên hắn giành được quyền tu hành ở ba mươi sáu núi ư?
Giọng của Huyền Tâm truyền đến từ rất xa.
- Ừ, thường xuyên ở chung một chỗ với ta, hắn khá là toàn diện nhưng chỉ chuyên về thuật pháp tấn công, thiên phú của ta thì đều ở bắn tên và tinh thần lực, nếu thi về thiên phú riêng lẻ, ta vẫn lợi hại hơn một chút.
Phàm Nhạc nghiêm túc trả lời, Tần Vấn Thiên và Sở Mãng hoàn toàn bị đánh gục.
Sở Mãng trở về núi tu đạo của sư tôn hắn, Tiều Long để tu luyện, Tần Vấn Thiên thì tìm tới một động phủ để tu hành nhưng sau khi hắn nhập định, một trận gào thét cuồn cuộn truyền ra, vô cùng chói tai.
Gió lạnh từ đâu bỗng đột ngột truyền đến phả vào người giống như những con dao sắc bén khiến Tần Vấn Thiên rùng mình một cái, mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia nhìn sắc bén, ngay sau đó hắn nhìn thấy ở ngoài động phủ có một trận lốc đáng sợ kinh người cuồn cuộn lao tới.
- Chuyện gì vậy?
Sắc mặt Tần Vấn Thiên khựng lại, hắn đột ngột đứng dậy, phóng ra phía ngoài động phủ nhưng cơn lốc kinh khủng kia lại thổi thẳng vào người khiến hắn không thể đứng vững.
- Oong...
Gió rét điên cuồng đánh vào trên người, thân thể Tần Vấn Thiên bay lên, một tiếng ầm nổ vang, hắn bị hất bay va vào vách đá, buồn bực hừ một tiếng, chỉ cảm thấy xương cốt như cũng muốn vỡ vụn.
- Trận gió lạ này ở đâu ra vậy?
Ánh mắt Tần Vấn Thiên dừng lại, nhìn ra phía ngoài, trận gió lạ kia ở ngay chỗ lối vào phía trước là mãnh liệt nhất, trong động phủ cũng có từng đợt cuồng phong lọt vào nhưng không mạnh như ở ngoài cửa động phủ.
Tần Vấn Thiên đứng lên, cả người tràn ngập lực lượng cuồng bạo, từng bước đi ra ngoài, lúc hắn đặt chân đến lối ra, luồng cuồng phong kia đánh vào người khiến hắn không thể mở nổi mắt.
- Ầm!
Lần nữa tiến về phía trước, khó khăn hạ một bước chân xuống, thân thể của hắn lại bị hất bay lên vách núi đá trong động phủ một lần nữa với tốc độ cực nhanh.
- Kẻ nào?
Tần Vấn Thiên hét lớn một tiếng, nơi này không thể nào vô duyên vô cớ có yêu phong, nhất định là có người. Hắn điểm mũi chân, phóng lên cao, trong giây lát tung một quả đấm về phía bầu trời ngoài động phủ, động phủ chấn động nhưng lại không có một tảng đá nào vỡ xuống, đá trong động phủ như cũng hóa thành cổ thạch cứng rắn nhất, không cách nào đục lỗ, thậm chí cũng không thể chấn động.
Tần Vấn Thiên lại thử vài chỗ, cuối cùng trợn tròn mắt, hắn bị vây khốn rồi, có người muốn vây hắn ở trong động phủ.
Yêu phong phả vào người lạnh lẽo vô cùng, Tần Vấn Thiên nhìn về phía lối đi cũng không tính là dài ở đằng trước, lại ngăn cách hắn với bên ngoài.
- Ta không tin…
Huyết mạch của Tần Vấn Thiên sôi trào, Tinh Thần Nguyên Lực trong cơ thể bắt đầu chuyển động điên cuồng dữ dội, Lực võ đạo ý chí bùng phát, yêu khí ngập trời, thân thể của hắn như hóa thành đại bàng, đột ngột lao thẳng ra phía ngoài.
- Oong!
Thân thể hắn lập tức xông vào trong gió lốc với tốc độ nhanh như tia chớp. Nhưng mới đến được một phần ba quãng đường lại không có cách nào tiến về phía trước được nữa. Lần này bởi vì dùng lực lượng lớn nên tốc độ bị bắn ngược trở lại càng mau hơn, cả người va vào vách núi đá, phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng đều đảo lộn.
Lại một lần bò người dậy, lại thử thêm rất nhiều lần, Tần Vấn Thiên dần dần chìm vào tuyệt vọng, hắn không đi ra được, bị vây ở trong động phủ này, hơn nữa, trận yêu phong này dần dần tiến sâu vào trong động phủ, càng ngày càng mạnh.
- Không được, đợi đến lúc luồng gió này thổi vào, nếu như mình vẫn không thể kiềm chế nó, mình sẽ phải chết ở chỗ này.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên xanh mét, lực lượng của hắn còn chưa đủ mạnh.
Lần lượt ngã xuống, lần lượt tấn công, ba ngày sau, Tần Vấn Thiên không có chút cảm xúc nào, không biết bản thân đã phun ra bao nhiêu ngụm máu tươi. Nếu không phải huyết mạch và khí lực của hắn rất mạnh, sợ rằng cũng đã rơi vào tình trạng nửa chết nửa sống rồi.
- Rốt cuộc thì ai đã làm ra chuyện này?
Lòng Tần Vấn Thiên lặng thinh, trong động phủ, tiếng va đập ầm, ầm, ầm như sẽ vĩnh viễn không dừng, trong nháy mắt nửa tháng đã trôi qua, Tần Vấn Thiên rốt cuộc có thể chịu đựng được trong một thời điểm ngắn ngủi dưới sự công kích của gió lốc. Lực lượng của hắn tràn ngập khắp toàn thân, Yêu võ đạo ý chí và thân thể yêu hóa làm cho bản thân hóa thân thành trạng thái mạnh nhất nhưng vẫn không có cách gì đi ra ngoài.
Mà hôm nay, trận gió kia đã tràn ngập khắp nơi trong động phủ, lúc này thân thể Tần Vấn Thiên đang áp chặt trên vách đá. Không phải là hắn muốn áp lên vách đá mà là bị gió lốc hất bay và ép chặt vào vách núi đá, sắc mặt hắn trắng như tờ giấy, tiều tụy hơn rất nhiều.
Trăm ngàn lần, Tần Vấn Thiên hộc máu trong gió, hắn đã thầm nguyền rủa người tạo ra cơn gió lốc kia hàng nghìn lần ở trong lòng. Nếu như lời nguyền rủa của hắn ứng nghiệm thì đối phương đã phải chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Bên ngoài động phủ, trên một gốc cây cổ thụ, chỉ thấy một vị lão giả nằm ngáp một cái, lật người vài vòng như đang ngủ say. Một ảo ảnh đánh về phía ông, song lão giả chỉ thổi một hơi, ảo ảnh kia liền lăn lộn trên hư không, bị thổi đi mất.
- Grừ…
Tiểu Hỗn Đản hóa thân thành thú dữ, trong mắt nó lóe lên hào quang kim sắc, nhìn chằm chằm lão giả kia nhưng lão giả lại không thèm nhìn nó, tiếp tục ngủ ngon.
- Haiz, người nhiệt tình chịu chỉ giáo vãn bối giống lão nhân gia ta thật sự là quá ít, dù sao người bụng dạ lương thiện cũng luôn bị hiểu lầm.
Lão nhân lầm bầm làu bàu, Tiểu Hỗn Đản nghe được lời của ông thì liền nhe răng trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hung dữ. Nếu như Tần Vấn Thiên nghe thế lời của lão nhân “lương thiện” này nói, sợ rằng sẽ giận đến mức lại nôn ra mấy ngụm máu tươi.
Một tháng trôi qua, Tần Vấn Thiên bị ngược đãi suốt một tháng trời, không biết mình đã bị gãy xương bao nhiêu rồi bản thân đã phải tự chữa trị bao nhiêu lần. Lại càng không nhớ nổi mình đã phun ra bao nhiêu máu, từng đấy máu cũng đủ để tiểu súc sinh kia dùng một năm rồi nhưng hắn vẫn không thể đi ra ngoài.
Bên ngoài có rất nhiều người đều nói Tần Vấn Thiên trốn rồi, không dám lộ diện trước mặt người khác, trên các tòa núi tu đạo cũng không còn bóng dáng của hắn rồi.
Hai tháng sau, trong động phủ tĩnh lặng, tiếng gió vẫn vang vọng như cũ, rốt cuộc cũng có một bóng dáng tập tễnh đi ra, chỉ thấy sau khi đi ra ngoài hắn lập tức ngồi xuống đất, áo và đầu tóc đều vô cùng xốc xếch nhưng hắn vẫn chẳng có tâm trạng để sửa sang lại.
Tần Vấn Thiên nằm trên mặt đất gắt gỏng nhìn chằm chằm lão đầu đang ngủ trên cây cổ thụ ở phía trước, ánh mắt hắn như cũng có thể giết người.
Trả thù, đây chính là trả thù trắng trợn, thân là Vô Song lão nhân, lão đầu này lại trả thù hắn.
- Kẻ nào đang nguyền rủa ta?
Lão nhân thoáng động đậy, sau đó lập tức mở mắt ra, thấy Tần Vấn Thiên đang lườm mình liền híp mắt nở nụ cười:
- Ngươi không cần cám ơn ta, người lương thiện giống như ta ấy à, làm việc không cầu báo đáp!
- Nếu có cơ hội vãn bối nhất định sẽ báo đáp tiền bối!
Tần Vấn Thiên cắn răng nói.
- Không cần không cần!
Lão nhân ngồi dậy, sau đó nhảy xuống đất, chậm rãi bước chân rời đi, vẫn không quên khoát tay nói:
- Toàn vẹn như một thể, lực lượng đến viên mãn, sự thành phất áo đi, giấu kín công và danh.
- Sự thành phất áo đi, giấu kín công và danh?
Tần Vấn Thiên nghe thế thì chỉ hận không thể dùng hết sức đánh cho đối phương một trận tơi bời, nhưng rất hiển nhiên, hắn vốn không phải là đối thủ của lão đầu này, sợ rằng đối phương phất tay một cái là có thể hất bay hắn xuống núi.
- Toàn vẹn như một thể, lực lượng đến viên mãn?
Tần Vấn Thiên vừa động ý niệm, ngay sau đó ánh mắt liền dừng lại ở nơi đó.
Lực võ đạo ý chí, lực lượng ý chí đại viên mãn!
Thì ra là như vậy, hắn muốn đi ra ngoài, phải tạo thành được nhất thể, lực lượng lan khắp toàn thân mới có thể chống lại luồng yêu phong này. Sau khi hắn lần lượt nếm thử, rốt cuộc trong lúc vô tình tạo thành được một thể, Lực võ đạo ý chí nhất cảnh của hắn đã bước vào cảnh giới đại viên mãn.
- Lão đầu chết tiệt, đừng để rơi vào trong tay của ta!
Tần Vấn Thiên cười khổ nói, cách đột phá này quá là tàn bạo, cũng chỉ có lão đầu xấu xa này mới có thể nghĩ ra được. Nếu như hắn vẫn không thể tạo thành được một thể, không phải là sớm muộn gì cũng sẽ vì hộc máu mà bỏ mình ư?
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, cứ thế nằm trên mặt đất ngủ một giấc thật say, vừa ngủ một cái đã là bảy ngày bảy đêm, rất thư thái. Tần Vấn Thiên chìm trong giấc mộng cũng không muốn tỉnh lại.
Hôm nay, cách ngày đầu tiên Tần Vấn Thiên đến thành Thương Châu đã sắp nửa năm.
Nửa năm này trôi qua, thực lực của hắn không ngừng xảy ra biến hóa, những người khác cũng đang không ngừng tiến bộ.
Âu Dương Cuồng Sinh đã bước vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy, Vương Tiêu cũng giống như thế, thực lực bước vào cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy, không ngừng rảo bước tiến lên cảnh giới cao hơn. Không chỉ có bọn họ, những người khác của Vô Song giới, người thành Cửu Châu, tất cả đều đang tiến bộ. Bọn họ ở những nơi khác nhau, hoặc ở gia tộc, hoặc ở trong những chuyến đi rèn luyện sinh tử hoặc là đang tu hành trong bí cảnh.
Đối với những nhân vật thiên tài thật sự mà nói, không ai muốn làm trễ nãi thời gian, có đôi khi muộn một bước chính là cả đời.
Hôm nay, không ít thiên tài ở Cửu Châu thành đã đi về phía thành Khâm Châu, cũng có người vẫn còn ở lại đây nuôi hy vọng có thể trở nên mạnh hơn, có như vậy mới có thể có cơ hội bộc lộ tài năng ở những trận tranh đấu dành cho thiên tài.