Thái Cổ Thần Vương
Thiên Bi quan nằm ở khu vực trung tâm thành Thương Châu. Tuy là thế nhưng suốt ngày Thiên Bi quan không có người lui tới, chỉ có một vị lão giả quét dọn các bậc thang Thiên Bi, luôn làm công việc này ngày qua ngày.
Một nơi kỳ diệu như vậy nhưng lại chưa bao giờ bị người chiếm cứ, cũng chưa từng có người dám can đảm xóa bỏ nó khỏi thành Thương Châu, chỉ nghe đồn chủ nhân Thiên Bi quan chính là một vị kỳ nhân có thực lực cường đại lạ thường.
Hơn nữa Thiên Bi (bia trời) trong Thiên Bi quan chính là chí bảo, có thể nhìn được thiên phú mệnh số của tu sĩ võ đạo, có tác dụng lớn đối với người theo đuổi võ đạo. Mỗi lần tinh tượng chiếu xuống Thiên Bi, Thiên Bi quan sẽ dẫn vô số người tới tiến lên các bậc thang Thiên Bi để chứng minh thiên tư, mưu cầu lột xác.
Hơn nữa, việc xem tinh tượng chiếu xuống Thiên Bi không có quy luật, nghe đồn là vẫn phải xem tâm tình của chủ nhân Thiên Bi quan.
Nhưng mà bây giờ lại có trưởng giả Vô Song giới nói, ba ngày sau, mượn Thiên Bi quan để bọn họ tiến vào, vì trải đường cho họ.
Đương nhiên Vô Song lão nhân cũng biết trong các thiên tài Vô Song giới, có không ít kẻ cuối năm nhất định sẽ tới thành Khâm Châu cố đô Đại Hạ.
Vô Song lão nhân thần bí thế mà lại có giao tình với chủ nhân thần bí cường đại của Thiên Bi quan, có thể mượn Thiên Bi dùng một lần, vì người tu hành trong Vô Song giới, đồng thời cũng là vì hai đại thiên tài Tần Vấn Thiên và Tư Đồ Phá tranh phong.
Người thua sẽ bị trục xuất khỏi Vô Song giới, vào trận chiến này, hai người đều không được phép thua.
Tư Đồ Phá thua, hắn mất hết mặt mũi, hắn hơn Tần Vấn Thiên hai cảnh giới, hôm nay lại chưa thể giết được Tần Vấn Thiên, ngược lại đám người Lâm Hạo Thiên tham dự vây giết Tần Vấn Thiên bỏ mạng, đã làm hắn mất mặt.
Tần Vấn Thiên, nếu hắn thua chính là chết, Tư Đồ Phá sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Tiền bối, hắn giết người ở trong Vô Song giới.
Nhạc Băng Ảnh mở miệng nói, còn muốn truy cứu tội của Tần Vấn Thiên.
- Ngươi cho rằng ta là người mù sao?
Thanh âm hư vô lại cuồn cuộn truyền đến lần nữa, lộ ra một sự lạnh lùng. Vẻ mặt Nhạc Băng Ảnh cứng đờ, thân phận tiểu thư Thương Vương Cung của nàng thì đã là sao, ở Vô Song giới, Vô Song lão nhân không nể mặt nàng.
Người tu hành trong Vô Song giới, có bao nhiêu kẻ xuất thân danh môn, tất cả bọn họ đều cần nhờ tới Vô Song lão nhân.
Bọn họ tranh đấu, hiển nhiên Vô Song lão nhân đều rõ, Tư Đồ Phá muốn giết Tần Vấn Thiên, đám người Lâm Hạo Thiên hỗ trợ ngăn chặn, chết dưới tay Tần Vấn Thiên, người nào đúng sai, phân chia như thế nào?
Nếu muốn định tội, đều có tội.
- Việc hôm nay dừng ở đây, các ngươi muốn đấu thì đi Thiên Bi quan, để thành Thương Châu đánh giá, xem các ngươi có mặt mũi thất bại hay không.
Vô Song lão nhân dứt lời, sau đó luồng khí thế kia biến mất.
Vẻ mặt Tư Đồ Phá lạnh như băng, đảo qua Tần Vấn Thiên, sát ý trong mắt mãnh liệt.
- Ba ngày sau, tại Thiên Bi quan, ta chờ ngươi.
Tư Đồ Phá lạnh lùng nói, sau đó bóng người lóe lên, bước chậm rãi đến bên người Nhạc Băng Ảnh, hai người dắt tay rời đi, rời khỏi Vô Song giới, ba ngày sau, tiếp tục giết Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên thu yêu khí trên người lại, thu hồi Tinh Hồn, hơi thở cuồng bạo dần dần tiêu tán thành vô hình, hơi thở trên người hắn phập phồng, hiển nhiên bị thương rất nặng.
Luận thiên phú, hắn mạnh hơn Tư Đồ Phá nhưng luận sức chiến đấu, hắn yếu hơn Tư Đồ Phá, dù sao, cảnh giới và võ đạo ý chí giữa hai người đều có chênh lệch. Người theo đuổi võ đạo, một chút chênh lệch cũng là một khoảng cách, nếu không phải hắn có nhiều con bài chưa lật, thiên phú cực mạnh, đã sớm chết trong tay Tư Đồ Phá.
Thân hình đáp xuống đất, ánh mắt Tần Vấn Thiên lại nhìn về phía đám người Lý Thi Ngữ của Huyền Nữ điện lần nữa, chỉ thấy Lý Thi Ngữ hừ lạnh một tiếng, nhìn liếc qua Phàm Nhạc một cái, sau đó nói với Huyền Tâm:
- Huyền Tâm, ba ngày sau nhất định Tư Đồ Phá sẽ thắng, khi đó chắc chắn Tần Vấn Thiên sẽ chết, Phàm Nhạc chính là bằng hữu của Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên giết chết đám người Lâm Hạo Thiên. Tuy hôm nay Tư Đồ Phá cũng chưa nói gì nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
- Thi Ngữ tỷ, Tần Vấn Thiên hắn mới Nguyên Phủ tầng sáu, Tư Đồ Phá Nguyên Phủ tầng tám, có thể chiến đến trình độ như vậy, thiên phú hai người ai mạnh ai yếu liếc một cái có thể thấy được, cầu thang Thiên Bi lại không phải xem thực lực ai cường đại, mà là xem thiên phú, xem tâm chí, xem tín niệm, ai nói hắn sẽ thua Tư Đồ Phá.
Huyền Tâm có chút khó chịu nói.
Lý Thi Ngữ hừ lạnh một tiếng:
- Hôm nay Tư Đồ Phá sơ ý, hơn nữa thời gian gấp rút mới chưa giết chết hắn, nếu không ngươi cho rằng hắn còn có thể sống sao. Huyền Tâm, ngươi không cần ôm tâm lý may mắn, huống hồ, cho dù thiên phú hắn lợi hại nhưng Phàm Nhạc không phải hắn, Phàm Nhạc sao xứng đôi với ngươi.
Phàm Nhạc nghe được lời này long vô cùng buồn bực, mở miệng nói:
- Mỹ nữ, có muốn chúng ta so sánh một chút hay không, tiền bối nói, Thiên Bi quan gì đó mở ra đối với tất cả mọi người của Vô Song giới chúng ta, chúng ta cũng đi thử một lần thì thế nào?
- Dựa vào ngươi?
Lý Thi Ngữ khinh thường nói:
Nếu ngươi thua, chủ động rời khỏi Huyền Tâm chứ?
Thiên Bi quan này nàng cũng muốn qua, cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ.
- Hình như cái này không công bằng với ta, ta thắng, ngươi cũng không làm chủ cho Huyền Tâm được.
Đôi mắt Phàm Nhạc lóe lên, sau đó rụt rè nói: Hay là như thế này, ta thắng ngươi làm tiểu thiếp của ta thì như thế nào?
- Ngươi, ngươi…
Huyền Tâm trừng mắt nhìn chằm chằm Phàm Nhạc, như con cọp cái xinh đẹp.
- Nói giỡn thôi.
Phàm Nhạc cười run run nói:
- Nữ nhân như vậy sao xứng với thiên tài anh tuấn như ta.
- Ngươi chờ đó.
Lý Thi Ngữ lạnh lùng liếc Phàm Nhạc, sau đó phất ống tay áo, dẫn theo người của điện Huyền Nữ rời đi. Việc Thiên Bi quan hiển nhiên cần thông báo cho điện Huyền Nữ, còn chuyện của Huyền Tâm cũng cần báo cáo.
Nhìn đám người Lý Thi Ngữ rời khỏi, đôi mắt đẹp của Huyền Tâm hiện lên một chút lo âu mơ hồ, lại thấy Phàm Nhạc nắm bàn tay nhỏ của nàng nói:
- Yên tâm đi, chắc chắn ba ngày sau bản thiên tài sẽ làm người của điện Huyền Nữ chấn động, sau đó nhận đứa con rể này.
Nhìn thấy Phàm Nhạc còn không quên khoác lác, Huyền Tâm bị hắn chọc cười, tuy tên mập chết tiệt này có hơi lố một chút nhưng ở cùng hắn thật sự rất vui vẻ, so với ở điện Huyền Nữ trước đây thì vui vẻ hơn, hắn luôn nghĩ ra đủ cách lấy lòng mình, loại cảm giác này, rất đẹp, rất ngọt ngào.
- Lão đại, ngươi không sao chứ?
Mấy người Phàm Nhạc nhìn về phía Tần Vấn Thiên.
- Không có việc gì, thân thể này của ta chịu đựng được.
Tần Vấn Thiên cười nói, huyết mạch trong cơ thể còn đang quay cuồng, phục hồi lại chỗ bị hao tổn, trên mặt hắn mang theo nụ cười nhẹ, không nhìn ra con người cuồng bạo như yêu quái vừa rồi là hắn chút nào.
- Quả thực chống đỡ được, ngươi cũng quá biến thái, nếu ta đối mặt với Tư Đồ Phá, chỉ sợ bị giết rất nhanh.
Âu Dương Cuồng Sinh không thể không bội phục, Nguyên Phủ tầng sáu có thể chiến đấu với Tư Đồ Phá đến trình độ thảm thiết cỡ đó, Tinh Hồn đứng đầu Chiến Thú phổ, công pháp hóa thân yêu thể, gã này quá mạnh.
- Nhưng ngươi phải cẩn thận, công pháp đó của ngươi chỉ sợ so với một số thế lực cấp bá chủ của thành Yêu Châu còn mạnh hơn, rất khó không làm người ta mơ ước. Ngươi phải hiểu, công pháp ngươi tu hành rất có thể là thứ bọn họ khổ tìm cầu còn không được.
Âu Dương Cuồng Sinh nhắc nhở, Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu. Ngày xưa hắn tu hành Yêu Thần Biến, Thương Vương đã dặn dò nhắc nhở, nhưng hôm nay đối mặt với Tư Đồ Phá mạnh mẽ, hắn không thể không bùng nổ toàn bộ lực lượng, về phần sau này, chỉ có thể cẩn thận, mau chóng tranh thủ nâng cao thực lực.
Sau khi tranh Thiên Mệnh bảng, nếu bước vào Nguyên Phủ đỉnh phong, tốt nhất có thể bế quan xông lên cảnh giới Thiên Cương.
Tuy nói hôm nay các thiên tài Nguyên Phủ tranh phong, nhìn có vẻ uy phong nhưng thực ra bọn họ còn chưa tiếp xúc với thực lực của nhân vật lợi hại, bọn họ chỉ là Nguyên Phủ, rất nhiều người cảnh giới Thiên Cương cũng không thèm để mắt về phía đám Nguyên Phủ này, chỉ có bước vào Thiên Cương cảnh mới chính thức bước về phía cầu thang cường giả.
- Thiên Bi quan này là thế nào?
Tần Vấn Thiên dò hỏi.
- Nắm cổ niệm Thiên Bi, hóa thân ảo giác, chứng nhận thiên tư, lột xác, tóm lại, ngôi sao Thiên Bi có thể đoạt mạng người ta, cũng có thể làm thực lực người ta thăng hoa, chính là chí bảo hiếm thấy. Rất ít mở ra đối với người bên ngoài, hôm nay Vô Song lão nhân có thể mượn Thiên Bi quan, không thể nghi ngờ là một cơ hội, thật sự là thể diện rất lớn, cơ hội lần này nhất định phải nắm bắt cho tốt, như vậy trước khi tới cuối năm, lại có thêm cơ hội nâng cao thực lực.
Giọng Âu Dương Cuồng Sinh lộ ra vài phần chờ mong, lần này Tư Đồ Phá và Tần Vấn Thiên tranh phong có lẽ không phải là chuyện xấu, đã cho toàn bộ mọi người một cơ hội.
Ba ngày kế tiếp, thiên tài trong Vô Song giới ùn ùn kéo ra khỏi Vô Song giới, thông báo gia tộc hoặc môn phái thế lực của mình, đồng thời lao tới Thiên Bi quan.
Tin tức này cũng lan tràn ra thành Thương Châu với tốc độ kinh khủng.
Lúc này một số thế lực lớn của thành Thương Châu mới nghe được một cái tên mới, Tần Vấn Thiên.
Trong Vô Song giới, thiên tài tranh phong lại có một thanh niên Nguyên Phủ tầng sáu chưa đủ hai mươi tuổi đại chiến Tư Đồ Phá của Tuyệt Sanh kiếm phái, giết đám người Lâm Hạo Thiên. Tin tức như vậy làm cho rất nhiều nhân vật hậu bối của Tuyệt Sanh kiếm phái cảm thấy mất hết mặt mũi. Về phần trưởng bối trong môn phái lại chú ý không nhiều, mỗi một vị tuyệt đỉnh yêu nghiệt xuất hiện vốn phải trải qua tầng tầng sàng lọc chọn lựa, Lâm Hạo Thiên chết ở trong tay người có cảnh giới thấp hơn hắn, trưởng bối môn phái không thể đi trả thù.
Giết Tần Vấn Thiên cứ để cho Tư Đồ Phá làm là được.
Còn Thiên Bi quan thì tập trung vô số ánh mắt người thành Thương Châu.
Âu Dương Cuồng Sinh vì lý do an toàn, đã tới Âu Dương thế gia triệu tập một vài cường giả trước để ngăn ngừa một số song gió âm thầm. Ai biết sẽ có người bất ngờ giết chết Tần Vấn Thiên trước khi giao phong xảy ra hay không, hắn phải cẩn thận một chút.
Mấy ngày này, cường giả ở Thiên Bi quan như mây, rất nhiều cường giả thế lực lớn của thành Thương Châu đáp xuống, trong các thế lực, ít nhiều đều có đệ tử tu hành ở Vô Song giới, hôm nay, bọn họ đều có cơ hội xông pha cầu thang Thiên Bi.
Địa vực rộng lớn, cường giả khắp nơi tụ lại, ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước, hơi ngửa đầu, nơi đó có một cái cầu thang chếch lên trên, cuối cầu thang có ba tấm bia đá thật lớn, giản dị tự nhiên, lộ ra sự cổ xưa, cũ kỹ nhưng lại cực kỳ sạch sẽ.
Ở cầu thang dưới tấm bia đá có một vị lão nhân quần áo tả tơi, cầm cái chổi, im lặng quét tước tro bụi trên mỗi một bậc cầu thang, lão giống như vĩnh viễn đều lặp lại động tác như vậy, không biết mỏi mệt.
- Keng! Xa xa, trên cầu thang Thiên Bi quan như có một tiếng chuông xa xưa truyền đến, sau đó từng luồng ánh sáng rơi trên Thiên Bi, trong phút chốc, bầu trời biến sắc, có ánh sáng tinh tú lấp lánh từ trên trời giáng xuống, rơi trên tấm bia đá cổ xưa, trong phút chốc, một cảnh kỳ diệu bao phủ vùng đất trời này.
Tinh tú trên trời giáng xuống, Thiên Bi nắm cổ niệm, ba tấm Thiên Bi kia bao phủ cầu thang phía dưới, mỗi một bậc thang đều lộ ra hào quang lấp lánh.
- Vù! Cuồng phong hiện lên, một bóng người hạ xuống dưới thang trời, ánh mắt nhìn lên hư không.
Gió không ngừng thổi, từng đợt bóng người hạ xuống, khiến không ít người lộ ra ánh nhìn sắc bén, thiên tài trong Vô Song giới hội tụ nơi đây.
Giờ phút này, một thân ảnh dạo bước hư không, đó là Tư Đồ Phá, chỉ thấy ánh mắt của hắn liếc qua xung quanh, lập tức rơi vào một vị trí, ở nơi đó, đám người Âu Dương Cuồng Sinh, Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc đang ở cùng nhau.
- Mười năm qua, cầu thang Thiên Bi có 27 tầng, mở ra ba lần, người đặt chân cao nhất là tầng mười tám, hôm nay ta sẽ phá đi.
Tư Đồ Phá chậm rãi mở miệng, đôi mắt sắc bén liếc về phía Tần Vấn Thiên:
- Hôm nay cũng sẽ là ngày chết của ngươi.