Thái Cổ Thần Vương
- Phá cảnh đan?
Tần Vấn Thiên nhận bình sứ trong tay Mạc Khuynh Thành, có chút giật mình, ý của cái tên này là có thể đột phá cảnh giới sao?
- Đúng vậy, chỉ cần cảnh giới của chàng vững chắc, ở tầng Nguyên Phủ thì đột phá một cảnh giới không thành vấn đề, ta cũng giữ lại một viên, nếu như vậy, chúng ta có thể gặp nhau trong lần tranh Thiên Mệnh bảng tới.
Mạc Khuynh Thành nháy mắt xinh đẹp, mắt Tần Vấn Thiên cũng sáng lên, sau đó dựa sát vào người Mạc Khuynh Thành, thấy Mạc Khuynh Thành khẽ cười.
- Đan dược nghịch thiên như vậy, nhất định luyện chế rất khó, thuật luyện đan và cảnh giới tu hành của nàng đều tiến bộ lớn như vậy, mấy năm qua, nàng đã làm thế nào?
Tần Vấn Thiên nhìn gương mặt kiều diễm gần trong gang tấc, lời nói dịu dàng khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Dường như hắn có thể tưởng tượng được, chắc chắn mấy năm qua Mạc Khuynh Thành tu hành rất khắc khổ.
- Chàng đã là Thần Văn đại sư cấp bốn, sao ta có thể thua kém được. Thế nên ta cũng đã là Luyện Đan sư cấp bốn, về phần cảnh giới tu vi, thật ra cũng rất đơn giản. Sư tôn nói ta có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, sau khi thức tỉnh, không biết có chuyện gì xảy ra, giống như đầu óc được mở mang, ngộ tính trở nên lợi hại.
Mạc Khuynh Thành đung đưa đôi chân nhỏ, giống như rất nhẹ nhàng:
- Thần Văn đại sư cấp bốn, Luyện Đan sư cấp bốn, có phải rất xứng đôi không?
Vừa cười vừa nói, Mạc Khuynh Thành chợt cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn nàng chăm chú, thân thể giống như dịch lên phía trước.
- Làm gì vậy?
Mạc Khuynh Thành cảm thấy trái tim Thất Khiếu Linh Lung của mình đập rất nhanh, trên mặt lướt qua một màu đỏ ửng, nào có ai lại nhìn chằm chằm người ta như thế?
Đầu Tần Vấn Thiên càng ngày càng gần, gần như sẽ đụng vào đầu của Mạc Khuynh Thành, thậm chí hai người có thể cảm nhận được nhịp thở của nhau. Trái tim Mạc Khuynh Thành đập nhanh hơn, thân thể cứng đờ, đôi chân nhỏ cũng thôi đung đưa.
Sao lại hồi hộp như vậy chứ? Ngốc tử chết tiệt này muốn làm gì?
Sau đó Mạc Khuynh Thành chỉ thấy toàn thân căng thẳng, thân thể bị người nào đó ôm lấy, trái tim rung động mãnh liệt, còn chưa kịp kinh ngạc thốt lên, môi đã bị người ta chặn lại. Đáng thương cho đệ nhất mỹ nhân nước Sở, nụ hôn đầu tiên đã bị kẻ ác bá nào đó cướp mất.
Vang lên tiếng động nhỏ, môi rời nhau, trong khi Mạc Khuynh Thành trợn mắt há miệng nhìn chăm chăm thì dường như người nào đó chưa thỏa mãn liếm môi một cái, lập tức quay đầu, nhìn dòng sông phía trước, khẽ nói:
- Phong cảnh nơi này đẹp thật.
……
Mạc Khuynh Thành nhìn hắn hung dữ, lại còn khen phong cảnh đẹp? Quá đáng thật.
Tần Vấn Thiên khẽ quay đầu lại, nhìn đôi mắt sáng động lòng người của Mạc Khuynh Thành, cười nói:
- Khuynh Thành, sao vậy?
Mạc Khuynh Thành vươn tay, véo hông Tần Vấn Thiên, hung hăng vặn xoắn.
- Ui.
- Khuynh Thành, ta chỉ không muốn bị nàng gọi là đồ ngốc thôi.
Tần Vấn Thiên biện giải cho mình, lúc này Mạc Khuynh Thành mới bỏ qua cho hắn, nói: Vậy chàng định như thế nào?
- Yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng.
Tần Vấn Thiên hiên ngang lẫm liệt nói, Mạc Khuynh Thành bĩu môi:
- Không được, ta muốn chàng trả ta ngay bây giờ.
- Ơ....
Tần Vấn Thiên tái mặt, nói:
- Trả thế nào cơ?
- Đồ ngốc.
Mạc Khuynh Thành cười khúc khích, sau đó vuốt tóc dài trước trán, chỉ là động tác nhỏ nhưng đẹp đến mức làm cho người khác hít thở không thông. Điều càng khiến cho Tần Vấn Thiên kinh ngạc đến ngây người là, chỉ thấy hai tay Mạc Khuynh Thành ôm lấy cổ hắn, môi in lên, chủ động đưa nanh vuốt lên.
Tần Vấn Thiên nhìn thẳng, hàng mi trước mắt chớp động, đôi mắt nhắm lại trước mặt giống như vẫn biết nói chuyện, vô cùng thâm tình.
Tần Vấn Thiên cảm thấy lòng mình như bị hòa tan, ôm chặt nữ tử trước mắt, động tác của hai người không lưu loát, lại cảm nhận được hơi thở của nhau, trao đổi tình cảm trong lòng.
Tiếng nhịp tim của hai người có thể nghe rõ, giống như viết nên một khúc nhạc tình yêu.
Một lúc lâu, môi rời môi, Mạc Khuynh Thành đã sớm đỏ chín mặt, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Tần Vấn Thiên, sau đó thân thể mềm mại của nàng dựa vào ngực Vấn Thiên, nhìn dòng sông chảy, yên lặng cảm nhận nhịp tim của Tần Vấn Thiên.
Trên mặt Tần Vấn Thiên lộ ra ý cười rạng rỡ, trong lòng có nhu tình ấm áp vô hạn, nhất định phải giữ chặt, vì nó thật sự đáng giá như vậy.
Ôm chặt giai nhân trong ngực, hai người đều không nói gì thêm, bất kỳ lời nào cũng như thừa thãi, họ dùng trái tim để trao đổi.
Nửa canh giờ, giống như chớp mắt ngắn ngủi, dường như trong giây lát đã trôi qua, Mạc Khuynh Thành vẫn không rời bỏ được lồng ngực ấm áp của Tần Vấn Thiên, mắt đỏ ngầu, giống như có nước mắt trong suốt rơi xuống, nhưng đôi mắt đẹp của nàng vẫn hàm chứa nụ cười.
- Nếu thời gian dừng lại, vĩnh viễn không trôi thì tốt biết bao.
Mạc Khuynh Thành thì thào nói nhỏ.
Nghe được giọng nói say lòng người, Tần Vấn Thiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, khẽ nói:
- Đều tại ta vô dụng, không có năng lực giữ nàng bên mình.
Mạc Khuynh Thành nghe được lời này của Tần Vấn Thiên liền đứng dậy, dùng ngón tay chặn môi Tần Vấn Thiên, khẽ nói:
- Ta không cho phép chàng nói vậy.
- Được rồi, ta không nói nữa, nhưng ta sẽ cố gắng bù đắp lại tất cả.
Tần Vấn Thiên nhìn khóe mắt Mạc Khuynh Thành còn ngấn lệ, trong lòng hiện lên chấp niệm mãnh liệt, chấp niệm này cắm rễ sâu trong lòng.
- Ta tin, luôn luôn tin.
Mạc Khuynh Thành cười rực rỡ, nụ cười này làm phong cảnh xung quanh như xinh đẹp hơn vài phần.
- Tranh Thiên Mệnh bảng, nhất định chàng phải đánh bại Trảm Trần, sư tôn đã đồng ý với ta, chỉ cần chàng đánh bại hắn sẽ không can thiệp vào chuyện ta đi tìm chàng nữa.
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu, nhìn bóng người trước mắt, Tần Vấn Thiên cười nói:
- Đừng nói Trảm Trần, cho dù lật đổ toàn bộ điện Đan Vương, ta cũng phải giữ nàng bên cạnh.
- Được, ta chờ chàng.
Mạc Khuynh Thành chậm rãi đứng dậy, kéo tay Tần Vấn Thiên, cười nói:
- Ta về phòng trước đây, không trở lại yến hội đó nữa, chàng có thể ở thêm một lúc, ta ở trên lầu cũng có thể nhìn thấy chàng. Dù sư tôn có biết cũng sẽ không nói gì.
- Được, ta ở đây.
Tần Vấn Thiên gật đầu, Mạc Khuynh Thành lưu luyến không rời buông lỏng tay ra, sau đó xoay người bước đi.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng dáng yểu điệu từ từ rời đi, không biết trong lòng có cảm giác gì.
Thời thiếu niên hắn mới biết thế nào là tư vị tình yêu, chính là hình bóng Khuynh Thành trong hoa tuyết, một tiếng đồ ngốc, làm hạt giống trong lòng nảy sinh.
Mà bây giờ, hạt giống này đã dần dần mọc rễ, lớn mạnh.
Hắn biết từ đó, hình bóng Khuynh Thành đã khắc sâu trong lòng hắn, không thể xóa nhòa.
Loại tình yêu này khiến người ta cảm thấy tuyệt vời, ấm áp, rồi lại làm lòng người đau đớn, xoắn xuýt.
- Haiz...
Thở dài, Tần Vấn Thiên chậm rãi xoay người, vẫn ngồi đó như trước, chấp niệm trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, hắn giống như lại thấy được giọt lệ nơi khóe mắt Mạc Khuynh Thành. Đó là sự bất lực của hắn, khiến cho giai nhân rơi nước mắt, là sự bất lực của hắn, để giai nhân phải khó chịu.
Nếu hắn có thể nhìn trời đất này từ trên cao xuống, thì làm gì có ai có thể ngăn cản hắn và người hắn yêu ở cùng nhau.
Nhắm mắt lại, lực cảm giác mãnh liệt, bao phủ khoảng trời đất này, lan về phía xa.
Hắn thấy được Khuynh Thành về tới lầu các, đang ghé vào mái lầu cong, miệng cười xinh đẹp nhìn theo bóng hắn.
Nhìn thấy dung nhan khuynh thế, trên mặt mang ý cười dịu dàng, chấp niệm càng ngày càng mạnh.
Cảm giác của hắn, dường như cũng cũng thay đổi, vẫn còn điên cuồng khuếch tán, khoảng trời đất này, đối với hắn giống như là trong suốt, không có bất kỳ trở ngại nào.
Hắn thấy được trong Trần phủ rất nhiều hạ nhân đang bận rộn, nhịn nhục nghe chủ nhân quát mắng.
Hắn thấy được trong sân vừa tu luyện, một vị tiểu thư Trần gia đang đứng ở đó, nhìn người hầu đang quỳ dưới đất, dùng ngôn ngữ khó nghe vũ nhục chỉ vì người đó không nuôi dưỡng tốt yêu thú tọa kỵ của nàng.
Thực lực yếu, thấp kém hơn cả tọa kỵ.
Hắn thấy được người dòng chính của Trần gia ngồi ngay ngắn trong lầu các của mình đọc bí kíp thần thông.
Thậm chí thuật cảm tri của hắn bay tới đảo giữa hồ, trên yến hội, người ở đó đang hư tình giả ý trò chuyện với nhau.
Lúc này lại không có ai phát hiện ra thuật cảm tri của Tần Vấn Thiên đang nhìn bọn họ.
Trong thân thể Tần Vấn Thiên, ánh nến chập chờn như trước, lại giống như lửa cháy trong tâm, có thể nhìn thấu vạn vật thế gian.
Tần Vấn Thiên cảm thấy lực cảm tri của mình như muốn nối liền với trời đất này, dưới tác dụng của chấp niệm, bất tri bất giác, dường như hắn đã tiến vào một loại cảnh giới kỳ diệu.
Hoàn cảnh ngộ đạo như vậy cực kỳ khó cầu, có vô số người thậm chí cả đời cũng khó bước vào một lần.
Dung nhan tuyệt thế của Mạc Khuynh Thành, sắc mặt của mọi người trong yến hội, thái độ Trần phủ khác nhau, tiếng nước chảy, âm điệu của gió, tất cả đều lọt vào tai rõ ràng, Tần Vấn Thiên cảm giác như mình có thể chạm tới sự tồn tại của bọn họ vậy.
- Cái gì gọi là cảnh giới?
Tần Vấn Thiên tự hỏi trong lòng, có thể nhìn thấu vạn vật, sự chuyển động của thế gian, lại giống như nghe thấy mọi âm thanh, là cảnh giới gì?
- Cái gì gọi là ý chí?
Tần Vấn Thiên lại hỏi mình, ý nghĩ xoay chuyển, lại giống như có thể bỏ đi ràng buộc của bản thân, tạo ra sự liên hệ với thế giới bên ngoài, đây là ý chí.
Như vậy ý chí võ đạo cảnh giới thứ hai, dường như không phải quá khó khăn để nắm bắt.
Tiếng rào rào truyền ra, chỉ thấy nước chảy trên sông chuyển động như có một lực tác động lên đó.
Trên dòng sông có nước phun ra, hóa thành cột nước.
Chỉ thấy Tần Vấn Thiên từ từ đứng dậy, những cột nước này cũng càng lúc càng cao, phun thẳng lên không.
- Lực có ở khắp mọi nơi.
Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, vang lên một tiếng ầm, cột nước vươn lên tận trời, ngay khi Tần Vấn Thiên mở mắt ra liền rơi xuống, rơi vào dòng sông, tiếp tục hóa thành nước chảy, trôi về phương xa.
Xoay người, ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn về phía xa, con ngươi xuyên thấu không gian lại nhìn thấy nụ cười khuynh thế.
Đôi mắt đẹp của Mạc Khuynh Thành lóe lên, hình như có ý vui vẻ, nụ cười xinh đẹp hóa thành cả thế giới.