Thái Cổ Thần Vương
Chiến sĩ mặc áo giáp màu lục dù ở cùng cảnh giới với Tần Vấn Thiên nhưng võ đạo ý chí cũng đã là nhị cảnh rồi.
Dù vậy, khoảnh khắc va chạm với Tần Vấn Thiên đã bị Tần Vấn Thiên mạnh mẽ tiêu diệt, có thể thấy được lực công kích của Tần Vấn Thiên mạnh hơn hẳn. Người ở cùng cảnh giới, dù thêm cả võ đạo ý chí nhị cảnh có uy lực tăng cường vẫn không phải là đối thủ của hắn.
- Người này có thể giết chết Đoạn Thanh Sơn, lực công kích của hắn chắc chắn là cấp bậc Nguyên Phủ đỉnh phong, chiến sĩ mặc áo giáp Nguyên Phủ tầng bảy mặc dù có võ đạo ý chí mạnh hơn hắn nhưng bị đè ép cũng là điều rất bình thường.
- Không biết hắn là người phương nào mà lại có năng lực công kích như vậy. Đáng tiếc là tu vi mới chỉ ở Nguyên Phủ tầng bảy, nếu như hắn lại mạnh hơn một chút, bước vào Nguyên Phủ tầng chín rồi mới tham gia cuộc chiến Thiên Mệnh bảng thì thật sự sẽ có khả năng trở thành một nhân vật đáng sợ, có thể tranh giành một trong năm vị trí đầu trong Thiên Mệnh bảng. Nhưng cho dù là bây giờ, thực lực của hắn cũng có thể chiếm được một trong ba mươi sáu vị trí đầu của Thiên Mệnh bảng.
Càng ngày càng có nhiều người bắt đầu chú ý tới Tần Vấn Thiên. Từ lúc hắn gióng trống trở đi, từng bước thu hút sự chú ý của mọi người, đầu tiên là gióng trống, tiếp đó là giết Đoạn Thanh Sơn ở sông Sinh Tử. Hiện giờ thì cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy của hắn trái lại còn khiến cho hắn có thể xuất sắc biểu hiện ở nơi này.
Chỉ thấy lúc này có hai chiến sĩ mặc áo giáp xuất hiện, hai chiến sĩ này mặc áo giáp màu xanh, trên người tràn ngập hơi thở đáng sợ.
- Oong!
Cuồng phong thổi qua, hai chiến sĩ kia cùng lao thẳng về phía Tần Vấn Thiên, trường thương hung mãnh đánh ra, một trái một phải, tựa như muốn vây kín Tần Vấn Thiên.
Nhưng bọn họ lại thấy Tần Vấn Thiên uốn éo thân thể, đồng thời đánh ra song chưởng. Hắn lại dám dùng nắm đấm của mình, trực tiếp va chạm vào trường thương, nhưng trên nắm đấm của hắn đã được phủ một lớp áo giáp đáng sợ. Lực ý chí, Yêu ý chí bộc phát trong phút chốc, cộng thêm lực lượng đáng sợ mà hắn vốn có, một luồng sóng chấn động vô hình theo trường thương đuổi bám lên người của chiến sĩ mặc áo giáp màu xanh.
Hào quang ảo diệu lóe lên, hai chiến sĩ mặc áo giáp bị tiêu diệt.
- Lực lượng này...
Mọi người nghiêm túc quan sát Tần Vấn Thiên, loại lực công kích này cũng thật đáng sợ!
Trong đòn công kích của mình, Tần Vấn Thiên bắt đầu sử dụng Lực ý chí nhị cảnh và sóng địa chấn vô hình, hơn nữa còn kết hợp với lực công kích của bản thân hắn. Mặc dù chiến sĩ mặc áo giáp màu xanh rất mạnh nhưng suy cho cùng dù có cùng cảnh giới với hắn, rồi có thêm võ đạo ý chí cũng không chiếm được ưu thế. Đối với người ở cùng cảnh, Tần Vấn Thiên gần như vô địch, làm sao có thể không bị tiêu diệt.
Lực, thứ hắn am hiểu chính là Lực ý chí. Mặc kệ ngươi có thủ đoạn gì, hắn cũng sẽ dùng sức mạnh mạnh nhất để đánh bại. Lúc ngươi ý thức được sai lầm thì cũng đã bị sức mạnh của hắn hủy diệt.
Kế tiếp là ba chiến sĩ mặc áo giáp màu lam.
- Chiến sĩ mặc áo giáp lam rồi. Nếu hắn còn thắng nữa, mặc lên người áo giáp màu lam thì trừ Trần Vương và Thạch Phá Thiên ra, hắn cũng giống như những cường giả mặc áo giáp màu lam khác, cũng vô cùng chói mắt. Hơn nữa, việc này trông có vẻ cũng không có áp lực quá lớn.
Mạc Thương, Nhược Hoan và cả Bạch Lộc Di không tham gia Thiên Mệnh bảng hiện chen chúc ở trong đám người xem các cuộc chiến để tranh đoạt Thiên Mệnh bảng. Nghe được lời người bên cạnh nói, trong lòng của bọn họ cũng có phần kích động.
- Nhược Hoan, ngươi nói ta đây làm sư phụ có phải là rất vô dụng hay không, căn bản cũng không dạy Vấn Thiên cái gì, chỉ vài năm ngắn ngủi mà hắn đã trở nên lợi hại như thế rồi.
Mạc Thương cảm thán trong lòng, Tần Vấn Thiên tu hành quá nhanh, khiến ông cảm thấy mình nhiều tuổi như vậy cũng xem như là đã sống vô ích.
- Sư phụ, mỗi người đều có tao ngộ của riêng mình, Vấn Thiên có thiên phú lợi hại nhưng mà hồi đầu ở thành Thiên Ung, có ai biết hắn lợi hại bao nhiêu và có thể đi tới bước này? Khi đó người làm việc nghĩa không chùn bước, dẫn theo chúng con đến thành Thiên Ung đã là ân tình lớn nhất đối với sư đệ rồi. Sư đệ hắn là người trọng tình cảm, hiển nhiên cũng tôn trọng sư phụ là người, lão nhân gia người cũng đừng mãi lo nghĩ về những chuyện như thế này nữa.
Nhược Hoan khuyên một câu. Nàng cũng biết, lúc sư tôn lợi hại hơn đệ tử, ở trước mặt đệ tử sẽ rất có uy nghiêm. Nhưng có một ngày sư tôn phát hiện đệ tử của mình còn lợi hại hơn mình, hơn nữa còn càng ngày càng lợi hại, khó tránh khỏi có cảm giác mình có phần không xứng với đệ tử của mình, ngược lại giữa sư đồ lại sinh ra khoảng cách. Tần Vấn Thiên không phải là người như vậy, Nhược Hoan hi vọng Mạc Thương cũng không cần phải nghĩ như vậy.
Nếu không, quan hệ sư đồ sẽ càng trở nên lạ lẫm, xa cách.
- Được rồi, ngươi giỏi ăn nói lắm, Phàm Nhạc cũng rất lợi hại, ngươi cũng phải chăm chỉ tu hành.
Mạc Thương khẽ cười, Nhược Hoan ôm lấy cánh tay của ông, cười nói:
- Không có chuyện gì, sau này sư tỷ là con vẫn sẽ theo tên sư đệ kia lăn lộn, sao phải lo sợ hắn dám không bảo vệ sư tỷ của hắn chứ.
Mạc Thương lắc đầu cười khổ, Bạch Lộc Di bên cạnh bọn họ nghe được cảm thấy rất thú vị. Xem ra kinh nghiệm năm đó của Tần Vấn Thiên cũng rất phong phú, sư phụ và sư tỷ của hắn cũng không lợi hại bằng hắn. Giống như lời Tần Vấn Thiên nói với nàng, hắn bước ra từ một quốc gia nho nhỏ tên là nước Sở, từng bước kiên trì, cuối cùng cũng có được thành tựu như ngày hôm nay.
Hi vọng ngươi sẽ biểu hiện thật tốt trong cuộc tranh đoạt Thiên Mệnh bảng lần này. Mạc Khuynh Thành, nàng ta cũng ở đây, nhất định phải lấy được thành tích tốt để người dân Đại Hạ, để Đan Vương điện đều thấy được một đôi thần tiên quyến lữ các ngươi.
Bạch Lộc Di yên lặng chúc phúc cho Tần Vấn Thiên ở trong lòng, nàng nhìn về phía bóng dáng nghiêng nước nghiêng thành kia của Mạc Khuynh Thành.
- Nàng thật sự rất đẹp, có lẽ chỉ có nàng mới là trời sinh một đôi với Tần Vấn Thiên.
Bạch Lộc Di khẽ cười, không biết vì sao trong lòng của nàng lại có một loại cảm giác là lạ, như cảm thấy có phần đau xót, nhưng phần nhiều vẫn là chúc phúc.
Tần Vấn Thiên là vì Mạc Khuynh Thành mới đuổi tới thành Vọng Châu, còn mạo hiểm tính mạng giết chết Hoa Tiêu Vân, làm sao bọn họ có thể không đến bên nhau được.
Tần Vấn Thiên vẫn còn đang chiến đấu, dĩ nhiên là hắn không biết được tâm trạng của Bạch Lộc Di. Lúc này hắn đã khoác lên mình chiếc áo giáp hư ảo màu lam rồi. Điều này có nghĩa là hắn đã chiến thắng ba chiến sĩ mặc áo giáp màu lam kia.
- Màu tím, Tần Vấn Thiên muốn khiêu chiến với chiến sĩ mặc áo giáp màu tím. Nếu hắn chiến thắng thì hắn có thể mặc áo giáp màu tím, trở thành người đầu tiên sau Trần Vương và Thạch Phá Thiên, thậm chí còn chưa có ai khác vượt qua ải này, hắn có thể thắng sao?
Cả trăm tòa chiến đài nhưng chiến đài của Tần Vấn Thiên vẫn thu hút ánh mắt của nhiều người nhất, nhiều hơn bất kỳ chiến đài nào, thậm chí còn chiếm lấy một nửa số ánh mắt, bởi chiến đài của hắn đã xuất hiện một chiến sĩ mặc áo giáp màu tím.
Chiến sĩ áo giáp màu tím dù chỉ là cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy nhưng võ đạo ý chí là nhị cảnh, hơn nữa là nhị cảnh tầng nhập cảnh.
Thương, binh khí của đối phương vẫn luôn là thương. Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm chiến sĩ mặc áo giáp màu tím, không biết vị chiến sĩ áo giáp màu tím này có võ đạo ý chí là gì, nhị cảnh nhập cảnh uy lực lại mạnh bao nhiêu.
Đối với trận đánh này, hắn nhất định phải thắng. Đây là tín niệm của hắn, giờ phút này hắn giao chiến với chiến sĩ áo giáp tím nhị cảnh nhập cảnh, chỉ có như vậy mới có thể tính ra thực lực Nguyên Phủ tầng chín đỉnh phong của Trần Vương, kinh khủng biết bao nhiêu.
- Xoẹt… Xoẹt...
Từng tiếng vang chói tai truyền ra, Tần Vấn Thiên chỉ thấy trên trường thương của đối phương hiện lên những tia sét đầy đáng sợ.
- Lôi điện võ đạo ý chí.
Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn, lực công kích của lôi điện đáng sợ vô cùng, nếu như là võ đạo ý chí nhị cảnh thì...
Nghĩ tới đây huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên điên cuồng bộc phát, thân thể như yêu, cả người thật giống như một con cự thú thời viễn cổ, gần như chỉ trong nháy mắt, đối phương đã ra tay. Một thương lao ra, Lôi Long gầm thét, trong một giây đấy một tiếng ầm nổ vang, những tia sét trên người Tần Vấn Thiên cũng vô cùng chói mắt, Tần Vấn Thiên bị công kích đến mức phải kêu lên một tiếng đau đớn, khí huyết toàn thân đều đang sôi trào.
- Đây là...
Trên người Tần Vấn Thiên bốc ra khói đen, nếu không phải thân thể hắn vô cùng khỏe mạnh, e rằng toàn thân người đều đã bị lôi điện đánh tan.
Đây chính là sức mạnh của lôi điện, thật là đáng sợ. Hơn nữa đòn mạnh nhất vẫn còn chưa đánh ra, trường thương của đối phương mang theo Lôi Long khủng bố, nếu như đánh vào trên người, lực hủy diệt ấy có thể xé rách thân thể Tần Vấn Thiên.
Thần Nguyên Trong cơ thể Tần Vấn Thiên bộc phát, ngay sau đó Long ấn trào ra, trong phút chốc giống như có tiếng rồng ngâm, lực lượng của cơn song địa chấn vô hình ẩn chứa trong đó, va chạm với trường thương Lôi Long của đối phương, một luồng khí lưu đáng sợ xông thẳng lên vòm trời.
Đều là Nguyên Phủ tầng bảy, lực lượng của Tần Vấn Thiên chiếm ưu thế tuyệt đối nhưng võ đạo ý chí của hắn là nhị cảnh sơ cảnh, chiến sĩ mặc áo giáp màu tím là nhị cảnh nhập cảnh, hơn nữa cũng có võ đạo ý chí với lực công kích vô cùng đáng sợ.
Một trận cuồng phong thổi qua, thân thể Tần Vấn Thiên giống như như một trận gió, trực tiếp đè lên, song chưởng đánh ra tựa như đào núi lấp biển, yêu khí ngập trời, trường thương của đối phương vừa muốn đánh ra liền bị ngăn cản.
- Giết!
Thân thể Tần Vấn Thiên cực nhanh, cùng cảnh giới nhưng tốc độ của chiến sĩ mặc áo giáp màu tím không nhanh bằng hắn, sau lưng của hắn như là sinh ra một đôi cánh chim đáng sợ, đăm đăm tiếp cận với uy thế của lôi điện.
Bàn tay của chiến sĩ mặc áo giáp màu tím cắt ra, thật giống như một đạo lôi trảm trên hư không, áp sát Tần Vấn Thiên đến mức khó có thể lùi bước, công kích gần người, lực lượng của hắn bộc phát trong phút chốc, chưởng ấn va chạm với công kích của đối phương.
- Ầm… Ầm...
Cánh tay của chiến sĩ mặc áo giáp màu tím liền bị đánh cho nát bét, bóng người Tần Vấn Thiên lao lên, chưởng ấn đánh thẳng lên người người đối phương.
Chiến sĩ mặc áo giáp màu tím, chết.
Trên người Tần Vấn Thiên khoác lên áo giáp màu tím.
- Phù… phù…
- Áo giáp màu tím, ngoài Trần Vương và Thạch Phá Thiên ra, chiến bào hoa mỹ nhất này...
Kinh ngạc, rung động.
Nguyên Phủ tầng bảy, võ đạo ý chí của Tần Vấn Thiên là tầng thứ mấy?
Bọn họ chưa nhìn ra bởi võ đạo ý chí của Tần Vấn Thiên là Lực ý chí, thể hiện ở lực công kích, không trực tiếp va chạm giao thủ với Tần Vấn Thiên vốn dĩ là không có cách nào cảm thụ được.
Nhưng bất kể như thế nào, Tần Vấn Thiên đã khoác lên mình áo giáp màu tím rồi.
Mặc dù vì cảnh giới của hắn là Nguyên Phủ tầng bảy nên đối thủ cũng là Nguyên Phủ tầng bảy nhưng điều này cũng chứng minh, trong cùng cảnh giới, hắn có sức mạnh đáng sợ như thế nào, e là tìm không ra một nhân vật Nguyên Phủ tầng bảy nào mạnh được như hắn?
Ở cảnh giới Nguyên Phủ tầng bảy, hắn cũng chỉ yếu hơn hai người đang mặc áo giáp màu tím ánh kim kia.
Kế tiếp, Tần Vấn Thiên sẽ khiêu chiến với hai chiến sĩ mặc áo giáp màu tím ánh kim. Lúc hai người nọ xuất hiện càng có nhiều ánh mắt dồn về phía Tần Vấn Thiên.
Trận chiến này hắn còn có thể thắng ư? Nếu như Tần Vấn Thiên chiến thắng, hắn sẽ giống như Trần Vương và Thạch Phá Thiên, khoác lên áo giáp tím ánh kim vô cùng chói mắt, song chỉ sợ là không thể nào. Suy cho cùng, lần này là hai chiến sĩ mặc áo giáp màu tím ánh kim, uy lực của họ khi phối hợp công kích sẽ kinh khủng biết nhường nào?
Trong mắt Tần Vấn Thiên cũng lộ ra vẻ nghiêm trọng, trận chiến này hắn vẫn muốn thắng.
Chỉ có thắng mới chứng minh được rằng nếu ở cùng cảnh giới năng lực của hắn cũng không thua gì Trần Vương và Thạch Phá Thiên. Nói như vậy, sau khi cảnh giới tăng lên, hắn mới có cơ hội phát động công kích với hai người kia.
Mặc dù hắn thật sự không bằng Trần Vương và Thạch Phá Thiên nhưng hắn cũng muốn trở thành người đứng thứ ba ở phía dưới hai người bọn họ, nếu không ngay cả vị trí thứ ba cũng không có. Đây là ranh giới cuối cùng.
Ánh mắt của hắn cũng đang chăm chú nhìn vào Trần Vương và Thạch Phá Thiên.
Vì vậy, trận đánh kế tiếp này chỉ được phép thắng!