Thái Cổ Thần Vương

Chương 369




Tư Đồ Phá chính là nhân vật thiên kiêu của Tuyệt Sanh kiếm phái nhưng lại chết dưới một ngón tay của Tần Vấn Thiên.

Đáng thương cho Tư Đồ Phá có thiên phú xuất chúng, từng nhận được quyền tu hành ở cả ba mươi sáu núi trong Vô Song giới, hơn nữa, hắn vừa bước vào Nguyên Phủ tầng chín không bao lâu, nếu cho hắn thêm thời gian, chắc chắn sẽ là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ.

Đáng tiếc, Tư Đồ Phá đã đụng phải Tần Vấn Thiên còn yêu nghiệt hơn cả hắn. Lúc trước ở Vô Song giới, Tần Vấn Thiên và Nhạc Băng Ảnh của Thương Vương cung xảy ra mâu thuẫn, Tư Đồ Phá biết được. Lúc đó hắn đứng trước mặt Tần Vấn Thiên kiêu ngạo bực nào, hơn nữa lúc đó hắn quả thật có đủ thực lực để nghiền ép Tần Vấn Thiên. Nhưng cuộc chiến sinh tử đó ở Vô Song giới đã bị Vô Song lão nhân cắt ngang, khiến bọn họ đi đến cuộc chiến ở cầu thang Thiên Bi.

Trên cầu thang Thiên Bi, Tư Đồ Phá thua trong tay Tần Vấn Thiên, bị trục xuất khỏi Vô Song giới.

Vì vậy, trong lòng Tư Đồ Phá luôn có sát ý với Tần Vấn Thiên, đến hôm nay, hắn lại thua cả tính mạng của mình.

Mặc dù tranh đoạt Thiên Mệnh bảng tàn khốc không gì sánh bằng nhưng bình thường mọi người đều biết rõ xuất thân của nhau nên không ra tay tuyệt tình, có đánh nhau cũng giữ lại mạng cho đối phương. Thế nhưng đám người Trần Vương, Tư Đồ Phá, Dương Phàm, Hoa Phong lại khác, bọn họ chèn ép Tần Vấn Thiên quá đáng, muốn giết chết Tần Vấn Thiên, dùng trăm phương nghìn kế muốn bức hắn ra khỏi động phủ để giết chết, thậm chí dùng còn ngôn ngữ ác độc hạ nhục chọc giận hắn.

Sát ý trong lòng Tần Vấn Thiên không cần nói ai cũng biết, cuối cùng hắn cũng đi ra, nhưng sau khi đi ra không phải là để chịu chết. Đầu tiên là hành hạ Hoa Phong đến chết, sau đó dùng một câu ép Yêu Quân thả Huyền Yên, lại mạnh bạo giết chết Tư Đồ Phá. Từng chuyện xảy ra làm lòng người xem ở bên ngoài vô cùng chấn động.

Tần Vấn Thiên vùng dậy quá nhanh, từ vòng thứ nhất của trận tranh đoạt Thiên Mệnh bảng bắt đầu, hắn luôn bộc lộ tài năng của mình nhưng cảnh giới của hắn quá thấp nên vẫn không được người xem trọng.

Nhưng bây giờ, Tần Vấn Thiên dần dần đã có thể làm cho người ta phải bỏ qua cảnh giới mà nhìn lại hắn, bốn cường giả trên Thiên Mệnh bảng đứng trước mặt hắn, kẻ thì chết, người thì chạy trốn, còn gì có thể thuyết phục hơn cảnh tượng trước mắt?

Mới chỉ triệu hoán Tinh Thần Chiến Thú thôi cũng đã đủ cho hắn càng quét những nhân vật bình thường trên Thiên Mệnh bảng rồi.

Ở bên ngoài Chu Tước trận pháp, trong đám người của Thương Vương cung, sắc mặt Nhạc Băng Ảnh trắng bệch như tờ giấy, Tư Đồ Phá chết rồi. Nàng sẽ không quên vì sao Tư Đồ Phá kết thù với Tần Vấn Thiên, đều là tại nàng, nàng kiêu ngạo, tự đại, nàng bảo Tần Vấn Thiên đi gặp nàng, vì thế đám người Lâm Hạo Thiên mới cắt ngang chuyện tu hành của Tần Vấn Thiên và kết thù kết oán với hắn.

Đây vốn là một chuyện không lớn, nhưng từ từ phát triển, cho đến khi Tư Đồ Phá chết, nàng mới thật sự hoảng sợ. Mặc dù Tần Vấn Thiên có thể không nhớ đến kẻ như nàng nhưng Tư Đồ Phá là nam nhân mà nàng đã đặt nhiều kỳ vọng, lại cứ như vậy mà chết đi.

Người Tuyệt Sanh kiếm phái, người Hoa gia, người Trích Tinh phủ, ai cũng có sắc mặt khó coi, điều này làm cho mọi người hiểu rõ, lần này Tần Vấn Thiên đều đã đắc tội với những thế lực lớn kia rồi.

Mặc dù nói hậu bối tranh đoạt dựa vào thực lực bản thân nhưng trong trường hợp này, Tần Vấn Thiên mạnh mẽ đã giết chết hết những người kia. Tuy những thế lực này không thể vì vậy mà đi báo thù hay giết chết Tần Vấn Thiên nhưng cũng sẽ không bỏ qua như vậy, e là sẽ không để hắn tự do tự tại, thoải mái bình yên vô sự nữa.

Tất nhiên Tần Vấn Thiên cũng hiểu rõ, nhưng đối phương cứ ép hắn, hắn có thể nhịn được sao?

Hoặc nếu hắn nhượng bộ thì có làm cho những người kia từ nay về sau không làm khó hắn nữa?

Tần Vấn Thiên nhìn người cuối cùng, Dương Phàm. Ở Vọng Châu thành người này vốn dĩ cũng chưa thật sự được đối đãi như là một nhân vật thiên kiêu.

- Ta cho ngươi Cổ Vận của ta.

Sắc mặt của Dương Phàm tái nhợt, bây giờ năm Chiến Thú cuồng bạo đang vây quanh người, làm hắn có cảm giác tuyệt vọng, tình hình như vậy, hắn muốn trốn cũng trốn không thoát.

- Muộn rồi.

Tần Vấn Thiên bình tĩnh mở miệng, Hoàng Kim Cổ Viên giày xéo mặt đất, gầm thét đánh ra chưởng ấn Hoàng Kim khủng bố, Xích Huyết Lôi Ưng giống như tia chớp màu đỏ, cánh chim sắt nhọn cắt về phía Dương Phàm, Ngân Giáp Hùng Vương rống giận lao ra... Đừng nói Dương Phàm, dù là người bên ngoài nhìn vào đều có cảm giác sợ mất mật, hôm nay Dương Phàm lên trời xuống đất đều không có lối đi.

Tần Vấn Thiên di chuyển trong hư không, ánh mắt kỳ dị nhìn Dương Phàm bị yêu thú cắn xé từng miếng một ở trước mặt. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, Dương Phàm rất nhanh đã trở thành một bộ thi thể. Dù là nhân vật thiên kiêu của Trích Tinh phủ, Vọng Châu thành nhưng khi chết đi thì hài cốt vẫn giống như người thường.

Chu Tước Luyện Ngục của Tần Vấn Thiên từ trên không nhào ra, cắn nuốt hết Cổ Vận của đối phương.

Lúc này, trên đỉnh đầu của Tần Vấn Thiên, đường kẻ ánh sáng thứ ba nhanh chóng ngưng tụ thành hình. Điều này có nghĩa là Chu Tước Cổ Vận của hắn đã loại hơn hai mươi người. Mặc dù những người đó không phải là do hắn loại bỏ, có thể là do Dương Phàm, Tư Đồ Phá đánh bại và đào thải nhưng cuối cùng vẫn thuộc về hắn.

Ngẩng đầu, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn về phía xa.

- Trần Vương.

Tần Vấn Thiên thì thào nói nhỏ, trong mắt có tia nhìn sắc bén, quỷ dị xẹt qua thiên địa, sát ý mãnh liệt không ai bì nổi.

- Nếu như ngươi muốn đứng đầu Thiên Mệnh bảng vậy thì ta phải tranh với ngươi một chút.

Lời vừa dứt, cuồng phong gào thét, Thiết Giáp Hùng Vương phóng lên trên lưng Xích Huyết Lôi Ưng, sau đó giận dữ hét to lao đi. Thanh Diện Giao Vương bước lên lưng Ngân Bằng, tia sáng màu bạc xẹt qua vòm trời. Hoàng Kim Cổ Viên đạp lên mặt đất, mỗi một bước đều giống như vượt qua khoảng cách vô biên, biến mất khỏi tầm mắt Tần Vấn Thiên trong nháy mắt.

Năm Tinh Thần Chiến Thú cùng lao về phía trước nhưng phóng về ba phía khác nhau, Tần Vấn Thiên cũng bước chân về phía trước, khoảng không gian này thổi lên một luồng gió ma quái đáng sợ.

Huyền Yên ngẩng đầu, nhìn bóng người Tần Vấn Thiên biến mất, chỉ cảm thấy tim mình đập dữ dội, sau đó phun ra một ngụm uế khí. Trên mặt Huyền Yên lộ ra một tia cười khổ, đám người Tần Vấn Thiên trưởng thành quá nhanh, nhanh đến mức Huyền Yên có cảm giác mình rất bình thường.

……

Trong Chu Tước trận, tình hình tranh đoạt Cổ Vận càng ngày càng kịch liệt, những cường giả ở lại cũng càng ngày càng mạnh. Nhưng số người trong Chu Tước trận đã giảm đi nhiều nên cơ hội chạm mặt nhau cũng càng ngày càng ít.

Lúc này, Long Thành đang dạo bước trên một khoảng đất bằng, lực cảm giác tràn ra, mặc dù hắn là nhân vật xếp hạng hai mươi trên Thiên Mệnh bảng nhưng lại vô cùng cẩn thận. Lần tranh đoạt bảng Thiên Mệnh bảng này cho hắn một cảm giác quỷ dị, có quá nhiều thiên tài xuất hiện. Không lâu trước đây hắn còn tận mắt nhìn thấy một nữ tử xinh đẹp đánh bại một nhân vật còn xếp hạng trước cả hắn.

Đúng lúc này, Long Thành khẽ nhíu mày, xảy ra chuyện gì, vì sao hắn có cảm giác mặt đất đang rung chuyển?

Hơn nữa, mức độ rung chuyển càng ngày càng mạnh khiến sắc mặt của Long Thành từ từ biến đổi. Lướt mắt nhìn về tứ phía, trong chốc lát hắn liền nhìn thấy một con Yêu thú khổng lồ toàn thân như được đúc bằng vàng đang cất bước lớn chạy băng băng đến, mỗi bước chân của nó đều làm mặt đất rung chuyển.

- Đây là Hoàng Kim Cổ Viên?

Trong lòng Long Thành bất chợt run lên, tại sao lại có Yêu thú ở đây, tại sao trong Chu Tước trận lại xuất hiện Yêu thú không có Cổ Vận, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Hoàng Kim Cổ Viên đi thẳng về phía hắn, không có bao nhiêu bước đã vọt đến trước mặt của hắn, rít gào một tiếng. Bàn tay giống như một ngọn núi vàng của nó chấn động vỗ xuống, lực lượng kinh khủng làm cho người ta có cảm giác hít thở không thông, luồng lực lượng kia mạnh đến mức làm người ta kinh hãi.

Chiến thú xếp thứ ba trong Chiến Thú phổ, lực công kích, lực phòng ngự gần như hoàn mỹ, lực lớn vô cùng tận, hơn nữa còn có Lực ý chí của chủ nhân triệu hoán của nó. Sở hữu Lực ý chí và Yêu ý chí, Hoàng Kim Cổ Viên này đáng sợ đến mức nào?

Một cái tát vỗ xuống, giống như trời cũng muốn đổ sụp, Long Thành tụ khí dùng toàn bộ lực lượng công kích nhưng đã bị cú tát kia vồ ngã xuống mặt đất, đây là sức mạnh trấn áp tuyệt đối.

Bàn tay Hoàng Kim Cổ Viên nắm chặt, giữ chặt Long Thành trong lòng bàn tay trái sau đó tiếp tục lao về phía trước.

- Nghiệt súc, buông ra.

Long Thành bị nắm chặt trong lòng bàn tay, hắn phẫn nộ gào thét, từ lúc nào mà hắn lại bị bức ép đến vậy?

Nhưng tiếng nói của hắn vừa dứt, bàn tay Hoàng Kim Cổ Viên hơi dùng lực, Long Thành lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, không dám gào hét nữa, sắc mặt của của hắn xanh mét, hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Hoàng Kim Cổ Viên, súc sinh này, lẽ nào lại có lý đó chứ…

Đây rốt cuộc là Yêu thú từ đâu đến?

Trong lòng Long Thành khó chịu không gì sánh được, không lâu sau đó, Hoàng Kim Cổ Viên và Long Thành tìm được một người khác. Rõ ràng người này cũng xếp hạng ba mươi mấy trên Thiên Mệnh bảng, cũng là nhân vật cực kỳ lợi hại. Thế nhưng ở trước mặt Hoàng Kim Cổ Viên vẫn không có sức chống cự, không nắm trong tay võ đạo ý chí nhị cảnh thì đừng nghĩ đến chuyện chiến đấu với Hoàng Kim Cổ Viên.

Kết cục không thay đổi chút nào, vận mệnh của tên Trữ Minh này cũng giống như Long Thành, hai người bị nắm chặt, cơ thể áp sát vào nhau, trên mặt tức nghẹn đến mức có thể ói ra máu tươi.

Không ngờ lại bị một con súc sinh hạ nhục...

Trong nháy mắt, bảy ngày đã trôi qua, Cổ Vận ngày càng khó tranh đoạt, viễn cảnh cực đoan cũng càng thêm rõ ràng, đám người mạnh nhất kia càng ngày càng đáng sợ, Cổ Vận tụ tập cũng càng ngày càng nhiều.

Chu Tước lơ lửng trên không của đám người Trần Vương, Thạch Phá Thiên dường như sắp ngưng tụ ra thành Chu Tước thật sự, ngọn lửa lượn lờ quanh thân thể, đáng sợ không gì sánh được.

Trảm Trần, Vương Thương, Vương Tước, Yến Thành vẫn mạnh mẽ giống như trước.

Đám người Tư Khung, Tần Chính, Lãnh Hồng, Hoa Thiếu Khanh, Vân Mộng Di vẫn để lộ ra tư thế đáng gờm, không ngừng đi về phía trước, giống như không gì có thể ngăn bước chân của bọn họ được.

Nhưng mấy ngày qua, ánh mắt mọi người không phải tập trung trên người Trần Vương, không phải Thạch Phá Thiên, cũng không phải Tư Khung, mà là nhân vật không thể coi thường kia, Tần Vấn Thiên.

Trong Chu Tước trận, giờ phút này đang xảy ra một cảnh tượng vô cùng chấn động lòng người.

Hoàng Kim Cổ Viên, Xích Huyết Lôi Ưng, Ngân Bằng... Năm con Tinh Thần Chiến Thú đều chạy về một phía, trong lòng bàn tay Hoàng Kim Cổ Viên bắt được mấy người, trong móng vuốt sắc nhọn của Xích Huyết Lôi Ưng, Thanh Diện Giao Vương cũng có mấy bóng người. Những người đó vừa phẫn nộ vừa không cam lòng gầm thét nhưng không có tác dụng gì. Những Yêu thú này không giết bọn họ mà bắt bọn họ sau đó chạy về cùng một hướng.

Cuối cùng, những con Yêu thú này hội tụ đến một chỗ, bên dưới một tảng đá lớn của một ngọn núi.

Trên tảng đá lớn, những người đó ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng chấn động, nơi đó có một bóng người khoác chiến bào bạch kim, là Tần Vấn Thiên.

Người này từng là Nguyên Phủ tầng bảy, lại tranh đấu với rất nhiều người tài, lúc này hắn đứng trên tảng đá lớn, quỷ dị không gì sánh được, giống như một vị vua đang ngạo nghễ ngắm nhìn thiên hạ.

Khí chất của hắn làm người ta cảm thấy đáng sợ.

Hơn nữa bọn họ cũng phát hiện, không chỉ Yêu thú bắt bọn họ, còn có những con Yêu thú khác cũng đang chầu lạy Tần Vấn Thiên.

Tần Vấn Thiên giống như vua của bọn chúng, thì ra những Chiến thú này đã bị Tần Vấn Thiên khống chế.

- Ta muốn Cổ Vận.

Đôi mắt ma quái của Tần Vấn Thiên nhìn từ trên không xuống, ngay lập tức Chu Tước Luyện Ngục nhào ra cắn nuốt Cổ Vận. Những người kia có cảm giác uất ức không gì sánh được nhưng cũng không biết làm sao. Cảnh tượng này vô cùng đả kích bọn họ, nhiều năm sau bọn họ cũng không thể nào quên được nhân vật truyền kì của Đại Hạ này. Trong trận chiến Thiên Mệnh bảng nhiều năm trước, hắn đứng trên tảng đá lớn, giống như một vị vua nhìn bọn họ, cướp hết Cổ Vận của bọn họ.