Thái Cổ Thần Vương
Đại hội đoạt bảo Thiên Sơn, hai chữ đoạt bảo đều có lý do của nó.
Thịnh hội lần này cũng không phải là một cuộc giao dịch đơn giản. Có hai nơi quan trọng nhất, một là trên đỉnh núi, là nơi mà nhóm cường giả có tu vi mạnh nhất tụ tập lại giao dịch với nhau. Chỗ đó vô cùng thần bí, nó sẽ không mở ra cho những người dưới Thiên Cương tầng sáu, bởi vì có một số bảo vật cực kỳ quý giá, thậm chí đôi lúc cũng có cả cường giả Thiên Tượng cảnh tham gia.
Chỗ còn lại chính là sườn núi, giống như những gì mà Tống Giai đã nói với Tần Vấn Thiên, Ân Thành sẽ mời mọi người tập trung lại một chỗ. Thực ra cũng không phải là Ân Thành, chỉ cần là người nổi tiếng trong các thế hệ ở thành Huyễn Vương cũng sẽ đến đại hội đoạt bảo ở Thiên Sơn để tranh đoạt bảo vật.
Cái gọi là đoạt bảo vật ấy chính là có người dâng bảo, cũng có người sẽ tranh giành.
Đối với người hiến bảo thì người đó sẽ đánh giá rồi định ra giá cho món bảo vật trong tay, sau đó nói ra thứ mà hắn muốn trao đổi thì sẽ lập tức có người bắt đầu tranh giành. Ở nơi tập trung nhiều người có tiếng tăm thế này, chỉ cần ngươi có thể lấy bảo vật quý giá ra thì chẳng phải lo không có ai giành, chắc chắn ngươi sẽ hài hòng rời khỏi đây. Đây cũng chính là “đoạt bảo”.
Mỗi lần diễn ra đại hội đoạt bảo Thiên Sơn, cũng vì cấp bậc trên đỉnh núi quá cao lại vô cùng thần bí, cho nên người thường không thể xem được, vì thế sườn núi tổ chức hội đoạt bảo có nhiều nhân khí nhất, mỗi lần đều đông nghẹt người.
Tần Vấn Thiên đi thẳng lên núi, các quầy giao dịch bày ra khắp đường lên núi, nhưng mà tầm mắt hắn rất cao, tất nhiên sẽ không để mắt đến mấy vật bình thường nọ. Trong mấy năm chém giết gần đây, tài phú mà hắn thu gom được cũng khá nhiều, nếu như có thể đổi lấy một vài thứ cần thiết và thực dụng trong hội đoạt bảo này cũng không uổng công đi một chuyến tới đây.
Trên sườn núi có một vùng đất bằng phẳng cực lớn, giống như hành lang dài kéo thẳng lên tận đỉnh núi chính của Thiên Sơn, mà nơi này đang ồn ào tiếng người bàn tán, mấy nghìn người đang vây quanh một chỗ, chỉ chừa lại một con đường mòn. Đó là đường dành cho người hiến bảo nên người xem không được chặn đường này.
Phía trước con đường này, ở chính giữa có một khoảng đất trống rộng lớn, người hiến bảo đi tới đó, cầm bảo vật của mình ra rồi nói ra thứ mình cần với đám người xung quanh.
Xa hơn một chút vốn dĩ là vách núi, mà bên cạnh vách đá lại có từng tòa đình đài trang nhã đứng sừng sững, bên trong có rất nhiều người đang ngồi nói chuyện thưởng trà, chia thành nhiều phe, đám người này chính là những nhân vật quan trọng trong đại hội đoạt bảo, họ đều là những người vô cùng nổi tiếng trong thành Huyễn Vương nên mới có tư cách xuất hiện ở đó.
Vai chính trong hội đoạt bảo chính là bọn họ rồi, bởi vì những bảo vật mà người khác dâng ra chắc chắn sẽ bị những người này đoạt đi mất.
“Không hổ là hội đoạt bảo Thiên Sơn, thế trận lớn thật đấy.”
Tần Vấn Thiên ẩn trong đám đông thầm nghĩ trong lòng, hai người bên cạnh hắn thì đang xì xào bàn tán về những nhân vật ở đối diện theo thứ tự là người kiệt xuất nào.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía đình đài cạnh vách núi, ở đó có hơn mười phe, phần lớn chủ vị đều là thanh niên, dù sao thì cường giả Thiên Cương cảnh năm mươi tuổi trở xuống nhìn qua đều cực kỳ trẻ, mà chỗ này toàn là nhân vật Thiên Cương cảnh tầng sáu trở xuống, cũng chính là nhân vật thế gia tông môn đỉnh cấp ở thành Huyễn Vương, đương nhiên sẽ không quá năm mươi tuổi.
Tầm mắt Tần Vấn Thiên dừng lại ở hai người ngồi ở chủ vị giữa hai phe lớn, người bên trái có tu vi Thiên Cương cảnh tầng ba, da dẻ trắng nõn khiến người khác có cảm giác tuấn tú âm lãnh, tuy trong mắt ẩn chứa ý cười nhưng đôi lúc lại lộ ra phong mang và một tia lạnh lẽo, có thể nhìn ra được đây là một người tàn nhẫn, hơn nữa hắn ngồi trên vị trí cao kia mang theo một cỗ ngạo khí trời sinh.
Nghe người bên cạnh nói đây chính là Ân Thành, thiếu gia của Ân gia, tuy Ân Thành có thù với Tống Giai nhưng cũng không phải là dạng quần là áo lượt vô năng, năm nay hắn chỉ mới hai mươi lăm tuổi mà đã bước vào Thiên Cương cảnh tầng ba rồi, thiên phú cao, ở Ân gia có thể xem như một người cực kỳ kiệt xuất, huống hồ gì hắn còn dám ra tay với một vị đại sư luyện khí cấp năm, giết sạch người trong môn phái, có thể thấy người này cực kỳ quyết đoán và tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để hắn dám làm như thế chính là vì gia tộc đã cho hắn ban quyền lực cực lớn nên hắn mới dám động đến một vị đại sư luyện khí cấp năm.
Nhưng mà Ân Thành cũng không phải là người nổi bất nhất ngày hôm nay, người ngồi cạnh hắn còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn cả hắn nhiều.
Người nọ là một cô gái, nhan sắc tuyệt đối vào hàng họa thủy, làn da trắng ngần như tuyết, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết, cộng thêm khí chất cao quý lãnh diễm xuất chúng của cô ấy khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt cô, cũng chính vì thế cho nên tuy cũng có người đơn phương lớn gan mơ mộng nhưng bọn họ cũng chỉ dám tưởng tượng trong lòng, mỗi khi ánh mắt của cô ta quét qua thì có rất nhiều người đều cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ấy.
Cô gái này chính là mỹ nhân cực kỳ nổi tiếng ở thành Huyễn Vương, về nhan sắc có thể đứng hàng đầu ở thành Huyễn Vương, luận thân thế thì cô chính là quận chúa Vương phủ.
Dù là nhan sắc hay xuất thân cũng đủ khiến người khác tự ti mặc cảm.
Tần Vấn Thiên cũng bị cô gái này hấp dẫn nên nhìn thêm mấy lần, đàn ông trời sinh đều thích người đẹp, thấy mỹ nữ sẽ bất giác nhìn thêm vài lần, chẳng qua người có ý chí kiên định thì sẽ không bị dao động trước sắc đẹp, có người thì lại không thể kiềm được.
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương một hồi, với tâm tính của hắn thì hắn chỉ cảm giác cô gái này phi phàm thôi chứ không đến mức say mê, dù sao nếu nói về xinh đẹp thì có mấy ai sánh được với Mạc Khuynh Thành nghiêng nước nghiêng thành và tiên nữ băng sơn Thanh Nhi kia chứ.
Thương Duyệt nhìn đám người phía dưới, nhưng cô chợt nhíu mày, ánh mắt dừng lại trên người một thanh niên. Người thanh niên đó mặc đồ trắng, sau lưng đeo một thanh cổ kiếm, đơn giản lại gọn gàng, khí chất có phần xuất trần, mà hắn lại đang nhìn thẳng vào cô không chút e dè.
Trong mắt Thương Duyệt chợt lóe lên một đạo phong mang, Tần Vấn Thiên nhận ra bèn cười một tiếng rồi dời mắt nhìn sang chỗ khác, lúc này ánh mắt Thương Duyệt mới dời khỏi người hắn.
Tẩn Vấn Thiên lại nhìn những người khác, có thể tập trung lại một chỗ với bọn người Ân Thành, Thương Duyệt như thế rõ ràng cũng không phải là người tầm thường.
Bên trái Ân Thành có vài vị nam nữ thanh niên ngồi ở đó, tất cả đều là nhân vật có khí chất phi phàm, thậm chí còn có cả cường giả tu vi Thiên Cương cảnh tầng năm.
Bọn họ chính là đệ tử của Kinh Tiêu Kiếm tông đứng đầu thành Huyễn Vương.
Đệ tử của Kinh Tiêu kiếm tông đều giỏi kiếm thuật, thực lực vô cùng mạnh mẽ, nổi tiếng nhất về khả năng tấn công, còn Ân Thành thì đã từng tu hành ở Kinh Tiêu Kiếm tông. Không chỉ riêng gì hắn, thực ra Tống Giai cũng là đồng môn của hắn, chẳng qua trong một lần cãi nhau với hắn ở tông môn, nói ra chuyện Xích Kích ở trước mặt mọi người nên mới bị truy sát thê thảm như thế.
Bên phải Thương Duyệt cũng là người của đại thế gia, Kim Diễm thế gia vô cùng nổi tiếng, là một trong ba thế lực lớn của thành Huyễn Vương.
Ngồi xa hơn một chút ở bên phải chính là người của Phong Bằng thế gia.
Âu gia, Kim Diễm thế gia và Phong Bằng thế gia chính là ba gia tộc lớn ở thành Huyễn Vương, trong đó thì thực lực của Âu gia là mạnh nhất, Kim Diễm thế gia thì hơn Phong Bằng thế gia một chút nhưng cũng đáng sợ vô cùng, bọn họ đều có cường giả Thiên Tượng cảnh tọa trấn, có thể so với thế lực bá chủ ở hoàng triều Đại Hạ.
Trừ mấy người đó ra những nhân vật còn lại trong đình đều xuất thân từ các thế lực và tông môn lớn, thực lực và địa vì phải cực kì phi phàm thì mới có tư cách ngồi ở chỗ đó.
Trước đó Tần Vấn Thiên cũng biết rõ thực lực của hoàng triều Đại Thương, các thế lực lớn của bảy đại vương thành có thể sánh ngang với thế lực bá chủ của hoàng triều Đại Hạ, trong đó hoàng thành là mạnh nhất, hoàng thất của hoàng triều Đại Thương còn có cả nhân vật Thiên Tượng cảnh đỉnh phong, cho nên không cần phải nói nhiều, thậm chí vài tông môn lớn khác ẩn ẩn có lực lượng ngang nhau, bên nào cũng đều cường đại.
Hoàng triều Đại Thương còn cao cấp hơn hoàng triều Đại Hạ một bậc.
Hiện giờ hắn đã tới một tòa vương thành, mặc dù hắn có nhiều thủ đoạn nhưng nếu có thêm vật bảo mệnh thì sẽ tốt hơn nhiều, dù gì bây giờ hắn chỉ lẻ loi một mình, chỉ cần có thể giữ được tính mạng thì không cần sợ gì cả, còn Thanh Nhi thì cô vốn mạnh hơn hắn, cho nên căn bản không cần hắn phải lo lắng.
- Quận chúa, ta thấy mọi người đều đã chuẩn bị đoạt bảo xong hết rồi, có thể cho bắt đầu hiến bảo rồi chứ?
Lúc này Ân Thành nhìn về phía Thương Duyệt, mỉm cười hỏi.
- Hôm nay ta chỉ là một người đoạt bảo mà thôi, ngươi cứ quyết định đi.
Giọng nói Thương Duyệt không lớn nhưng lại vô cùng rõ ràng, nghe qua thấy rất thoải mái.
- Được.
Ân Thành mỉm cười gật đầu, rồi lập tức nhìn mọi người, mở miệng nói:
- Đại hội đoạt bảo lần này, ta tin rằng các vị hiến bảo vật sẽ không để quận chúa thất vọng, chỉ cần ngươi lấy bảo vật ra thì cứ mở miệng nói lên thứ mình muốn đổi.
Trong đại hội đoạt bảo, có người hiến bảo cần Tinh Vẫn thạch, nhưng cũng có người muốn công pháp thần thông hoặc là các loại thần binh, muốn dùng vật đổi lấy vật.
Đám đông nghe Ân Thành nói thế thì nhất thời náo nhiệt hẳn lên, có điều hiến bảo ở đây mà không có người trọng bảo vật thì e là cũng không lọt được vào mắt bọn họ, vì thế mỗi bảo vật được giao dịch trong đại hội đoạt bảo Thiên Sơn đều là những bảo vật phi phàm.
Thế nhưng lúc này trên cổ lộ lại xuất hiện một đạo thân ảnh khiến ánh mắt mọi người đều phải khựng lại, người vừa mới bước ra là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, hơn nữa lại không che mặt giấu thân phận.
Ân Thành nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia hàn quang, không ngờ Tống Giai lại còn dám tiếp tục xuất hiện trước mặt hắn.
Người của Kinh Tiêu Kiếm tông cũng nhìn Tống Giai với vẻ khó hiểu.
Tống Giai đi thẳng tới giữa, cô nhìn Ân Thành rồi nói:
- Lúc trước Tống Giai nói bậy nói bạ đắc tội với sư huynh, làm tổn hại danh tiếng của sư huynh, nay tới đây để xin lỗi xin sư huynh trừng phạt Tống Giai.
Trong lòng Ân Thành hừ lạnh một tiếng, Tống Giai cũng thông minh lắm, sau khi chạy trốn thì tự mình đưa lên tới cửa, hơn nữa lại còn ngay trong trường hợp thế này, hắn sẽ chú ý đến thể diện của bản thân mà sẽ không thẳng tay với cô ta, muốn dùng phương pháp này để bảo vệ bản thân à? Đúng là buồn cười.
Có điều ý tưởng của cô ta thật sự quá mức ngây thơ.
Tuy trong lòng Ân Thành nghĩ thế nhưng trên mặt lại lộ ra ý cười.
- Tống Giai, ngươi nói xấu Ân Thành sư huynh ngươi trước mặt mọi người, giờ lại còn mặt mũi nói ra câu cầu xin à.
Lúc này có một thanh niên trong Kinh Tiêu Kiếm tông lộ rõ vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tống Giai cũng có vài phần lạnh lẽo, lúc còn ở Kinh Tiêu Kiếm tông thì người này cũng có ý với Tống Giai, nhưng mà cô gái này ỷ mình thanh cao mà tự kiêu, bây giờ lại đắc tội với Ân Thành thì sao mà còn đường sống.
Tống Giai nghiến răng nhìn người nọ, hắn ta chính là một vị sư huynh đồng môn tên là Dương Đình, thiên phú xuất chúng nhưng bản tính lại háo sắc, hắn đã từng quấy rầy cô nhiều lần nhưng cô không chịu khiến hắn ghi hận trong lòng.
- Tống Giai, ngươi ngang nhiên bôi nhọ danh dư của ta, vốn dĩ ta muốn quyết chiến đồng môn với ngươi, giết chết ngươi nhưng niệm tình đồng môn mà tha chết cho ngươi, lệnh ngươi trở thành nô lệ. Hôm nay hiến bảo, ta sẽ làm người hiến bảo một lần mà bảo vật chính là cô gái này, giá trị một viên Tinh Vẫn thạch, nếu có ai đồng ý thì có thể giao dịch, để cho cô ta bưng trà rót nước. Tống Giai, cô có đồng ý hay không.
Tống Giai giận tới mức mặt tái mét, im lặng chặt môi. Quả nhiên Ân Thành vẫn không chịu buông tha cho cô, làm nhục cô đến như thế, không chỉ coi cô như thành nô tì giao dịch mà còn thu duy nhất một viên Tinh Vẫn thạch hạ phẩm.
- Ta đồng ý.
Tống Giai run rẩy cất lời, cô thầm nghĩ nếu đã không còn đường sống vậy thì chết đi cho rồi, đỡ phải làm liên lụy đến gia tộc.
Tất cả mọi người xung quanh đương nhiên đều biết cô gái này là ai, bọn họ thầm cảm thấy tiếc thay cho cô, nhưng mà Ân gia với Ân Thành ở thành Huyễn Vương có địa vị như thế nào chứ. Dù mọi người đều biết rõ hắn giết chết người của cả một vùng nhưng chẳng có ai dám nói ra, còn Tống Giai lại nói ra trước mặt mọi người như thế, sao mà không bị trả thù cho được.
- Nếu đã như vậy thì niệm tình đồng môn, ta sẽ thu nhận ngươi vậy, miễn cho ngươi rơi vào tay kẻ xấu rồi bị ngược đãi. Ngươi là đồng môn của, ta sẽ tự mình chăm sóc cho ngươi.
Mà Dương Đình, sư huynh ngày trước của Tống Giai thì lại cất tiếng nói tiếp, như thể đang ban ân cho Tống Giai, nhưng mà tận sâu trong mắt hắn lại lóe lên một tia tà ác. Nếu Tống Giai rơi vào tay hắn thì đâu có chỉ dễ dàng như bưng trà rót nước được.
Mặc dù người Kinh Tiêu Kiếm tông biết rõ tính tình của Dương Đình, nhưng thực lực Dương Đình là Thiên Cương cảnh tầng ba, thiên phú phi phàm, hơn nữa Ân Thành là người khởi xướng vụ này nên chẳng có ai dám vì Tống Giai mà đắc tội với Ân Thành.
- Ta muốn cô gái này.
Chính vào lúc này, từ trong đám đông truyền ra một giọng nói khiến vẻ mặt của tất cả mọi người cứng lại, bọn họ nhìn xung quanh như đang tìm người vừa mới lên tiếng!