Thái Cổ Thần Vương

Chương 599: - Sau cùng, vẫn phát sáng như cũ (1)




Vô luận là Cố Lưu Phong hay Đế Thí, vô luận là Quý Phi Tuyết hay Vấn Thiên, những thiên kiêu bọn họ ở thời khắc cất bước đều rõ ràng trong cổ bia có cái gì, trong từng cổ bia đứng sừng sững kia, chỉ sợ là bảo tàng do chủ nhân của Tiên Võ Giới lưu lại, trong mỗi một cổ bia đều ẩn chứa một loại thần thông cường đại.

Hơn nữa đi đến nơi này mặc dù chiến bại cũng có thể bất tử, có thể nói, đây đối với người bước vào Tiên Võ Giới mà nói, đã đến thời gian thu hoạch chân chính, có khả năng thu hoạch bao nhiêu, liền xem năng lực của mình, bởi vậy bọn họ đều hiểu, đi càng xa, bọn họ có khả năng thấy được càng nhiều.

Cố Lưu Phong ở trước nhất biết, Tần Vấn Thiên ở phía sau nhất cũng rõ ràng.

Nhưng hai người bọn họ lại lựa chọn hai con đường khác nhau, Cố Lưu Phong lựa chọn nhanh chóng tiến lên, hắn ở Hoàng Cực Thánh Vực có quang hoàn sáng chói, nhưng hắn tinh tường, hắn có thể có lòng kiêu ngạo, nhưng quyết không thể vì vậy mà dừng lại, để cho loại kiêu ngạo này ảnh hưởng quyết tâm thẳng tiến không lùi của mình, hắn so với những người khác càng cần đi ở phía trước, bằng không một khi hắn rơi ở phía sau, liền có khả năng là trí mạng.

Hắn cũng minh bạch, trong mỗi một cổ bia đều ẩn chứa một loại lực lượng, hắn không có khả năng ở trong thời gian ngắn ngủi lĩnh ngộ triệt để, kia cần muốn rất nhiều thời gian, nếu nơi này chỉ có một mình hắn, hắn sẽ dừng lại tìm hiểu từng bia đá, nhưng nơi này là chư thiên kiêu tranh phong Tiên Võ Giới, hắn không thể xuất hiện sai lầm, bởi vậy hắn cần một cái cân bằng, cân bằng lĩnh ngộ bao nhiêu cùng đi về phía trước bao nhiêu, để cho mình có thể từ đầu tới cuối duy trì tư thái đi về phía trước, hơn nữa có lực lượng càn quét người khác.

Trên thực tế Cố Lưu Phong cũng kéo xa không ít người, tình hình như thế để cho Cố Lưu Phong hơi yên tâm một chút, đã lĩnh ngộ trong thời gian ngắn, hắn tin tưởng bằng vào thiên phú của mình, mặc dù sử dụng thời gian ngắn hơn đối phương một chút, nhưng chắc chắn sẽ không yếu hơn đối thủ của mình bao nhiêu.

Thẳng đến Cố Lưu Phong phát hiện trước hàng cổ bia thứ nhất còn có một thanh niên nghỉ chân lưu lại, trong con ngươi của hắn không khỏi lóe lên phong mang rực rỡ, trái tim bình tĩnh lại sinh ra một tia gợn sóng, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại, tiếp tục an tâm làm sự tình cần làm đến tốt nhất, đây chính là tính cách của Cố Lưu Phong hắn.

Tần Vấn Thiên cũng là đang mạo hiểm, hắn lưu lại ở trước cổ bia thứ nhất, rất có thể sẽ bị những người khác vung ra rất xa, cuối cùng đào thải.

Không có hoàn hảo, chỉ nhìn ngươi lựa chọn con đường như thế nào, lựa chọn đi ra sao, Tần Vấn Thiên nghĩ rất đơn giản, trong cổ bia phù quang rực rỡ, ẩn chứa lực lượng là hắn cực kỳ cần thiết, đang ở trước mắt lại không ăn, đi tiêu hóa cái khác lại có ý nghĩa gì, hắn hi vọng mình có thể lợi dụng cổ bia này đề thăng mình, mặc dù thật bị đào thải, hắn cũng sẽ không hối hận lựa chọn của mình.

Bất quá người ở nơi xa ngắm nhìn lại không nghĩ như thế, phong thái của Cố Lưu Phong là chói mắt như vậy, Tần Vấn Thiên rơi vào cuối cùng tự nhiên sẽ lộ vẻ quá tầm thường, có người thậm chí chửi bới nói:

- Đi đến một bước này cố nhiên có nhân tố thực lực, nhưng cũng khó tránh thành phần vận khí, người này được các ngươi nói lợi hại như vậy, nhưng giờ khắc này xem ra, lại kém cỏi như vậy, đến bây giờ còn không có bị đào thải, có lẽ chỉ là bởi vì không ai chú ý tới thân ảnh rơi ở cuối cùng a.

- Căn bản không ai chú ý sự hiện hữu của hắn.

Mấy thanh niên của Bắc Vực đại giáo Thác Thiên Giáo Phái tụ chung một chỗ, một người trong đó trên mặt mang theo châm chọc nhàn nhạt, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, trong hai con ngươi nhảy lên quang mang biểu hiện rõ hắn khinh thường.


Nhưng thanh âm châm chọc này còn đưa tới xung quanh không ít tiếng cười, cũng không biết là đố kị Tần Vấn Thiên lúc trước có hai vị tuyệt đại giai nhân đi ở bên cạnh, hay đố kị Tần Vấn Thiên có vận may bước vào quyết chiến, mà bọn họ lại bị loại ở bên ngoài.

- Ai cũng có thể thấy, những người đạp lên cổ bia đến nơi đó đều là thiên tài trong thiên tài, sự tình mình không có làm được, lại hết lần này tới lần khác đi chửi bới, rõ ràng là tự bạt tai mình, còn ở đó đắc chí.

Đám người Diệp Lăng Sương vừa vặn ở cách đó không xa, nghe được đối phương chửi bới Tần Vấn Thiên, trong lòng tự nhiên không cam tâm, mở miệng phản bác.

Người Thác Thiên Giáo quay đầu qua, ngưng mắt nhìn đám người Diệp Lăng Sương, trong con ngươi mang theo lãnh mang, bọn họ coi như là một phương đại giáo, nhưng bây giờ lại không có một người lưu lại trước cổ bia, điều này làm cho trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu, bất quá đoàn người đối phương cũng không phải lương thiện, bởi vậy người Thác Thiên Giáo cũng chỉ hừ lạnh, không có đi tranh cãi cái gì.

Nhưng ánh mắt của những đoàn người khác đều hiện lên lãnh mang, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Sương, phun ra thanh âm châm chọc:

- Nữ nhân duyên của Tần Vấn Thiên này không khỏi quá tốt đi, Tiên Nữ Giáo Lâm Tiên Nhi, Trượng Kiếm Tông Lâu Băng Vũ, nơi này lại có hai vị mỹ nhân xinh đẹp, vị mỹ nhân này bao che hắn như thế, sau lưng có sự tình gì không thể cho ai biết hay không .

Lời vừa nói ra liền để rất nhiều người bật cười, người Thác Thiên Giáo nhìn thoáng qua bên kia, thấy có không ít người, như có thêm lực lượng, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Sương cùng Vân Mộng Di :

- Dáng người của hai vị mỹ nhân này thật đúng là nóng bỏng, Tần Vấn Thiên kia thật đúng là làm người ta ước ao a.

Trong mắt người nói chuyện kia lóe lên một đạo lãnh mang, bọn họ chính là người của Đế thị gia tộc, lần trước tranh phong bọn họ cũng mắt thấy, bây giờ tận lực khiêu khích, hiển nhiên là có mục đích.

- Các ngươi muốn chết.

Âu Dương Cuồng Sinh làm sao chịu được những người này ô ngôn uế ngữ, Lôi Hỏa chi quang lóng lánh, người chung quanh đều lộ ra thần sắc thú vị, mơ hồ có tư thái xem náo nhiệt, đồng dạng bị áp chế tu vi, cảnh giới đều ở một trình độ, nhưng người Đế thị nhất tộc cộng thêm người Thác Thiên Giáo, chiếm cứ ưu thế nhân số, nhiều hơn đối phương hai người.

- Chúng ta muốn chết?

Người Đế thị nhất tộc cười lạnh, lãnh ý lan tràn ra, cười nói : Vô luận là Cố Lưu Phong hay Đế Thí, vô luận là Quý Phi Tuyết hay Vấn Thiên, những thiên kiêu bọn họ ở thời khắc cất bước đều rõ ràng trong cổ bia có cái gì, trong từng cổ bia đứng sừng sững kia, chỉ sợ là bảo tàng do chủ nhân của Tiên Võ Giới lưu lại, trong mỗi một cổ bia đều ẩn chứa một loại thần thông cường đại.

Hơn nữa đi đến nơi này mặc dù chiến bại cũng có thể bất tử, có thể nói, đây đối với người bước vào Tiên Võ Giới mà nói, đã đến thời gian thu hoạch chân chính, có khả năng thu hoạch bao nhiêu, liền xem năng lực của mình, bởi vậy bọn họ đều hiểu, đi càng xa, bọn họ có khả năng thấy được càng nhiều.

Cố Lưu Phong ở trước nhất biết, Tần Vấn Thiên ở phía sau nhất cũng rõ ràng.

Nhưng hai người bọn họ lại lựa chọn hai con đường khác nhau, Cố Lưu Phong lựa chọn nhanh chóng tiến lên, hắn ở Hoàng Cực Thánh Vực có quang hoàn sáng chói, nhưng hắn tinh tường, hắn có thể có lòng kiêu ngạo, nhưng quyết không thể vì vậy mà dừng lại, để cho loại kiêu ngạo này ảnh hưởng quyết tâm thẳng tiến không lùi của mình, hắn so với những người khác càng cần đi ở phía trước, bằng không một khi hắn rơi ở phía sau, liền có khả năng là trí mạng.

Hắn cũng minh bạch, trong mỗi một cổ bia đều ẩn chứa một loại lực lượng, hắn không có khả năng ở trong thời gian ngắn ngủi lĩnh ngộ triệt để, kia cần muốn rất nhiều thời gian, nếu nơi này chỉ có một mình hắn, hắn sẽ dừng lại tìm hiểu từng bia đá, nhưng nơi này là chư thiên kiêu tranh phong Tiên Võ Giới, hắn không thể xuất hiện sai lầm, bởi vậy hắn cần một cái cân bằng, cân bằng lĩnh ngộ bao nhiêu cùng đi về phía trước bao nhiêu, để cho mình có thể từ đầu tới cuối duy trì tư thái đi về phía trước, hơn nữa có lực lượng càn quét người khác.

Trên thực tế Cố Lưu Phong cũng kéo xa không ít người, tình hình như thế để cho Cố Lưu Phong hơi yên tâm một chút, đã lĩnh ngộ trong thời gian ngắn, hắn tin tưởng bằng vào thiên phú của mình, mặc dù sử dụng thời gian ngắn hơn đối phương một chút, nhưng chắc chắn sẽ không yếu hơn đối thủ của mình bao nhiêu.

Thẳng đến Cố Lưu Phong phát hiện trước hàng cổ bia thứ nhất còn có một thanh niên nghỉ chân lưu lại, trong con ngươi của hắn không khỏi lóe lên phong mang rực rỡ, trái tim bình tĩnh lại sinh ra một tia gợn sóng, bất quá rất nhanh liền bình tĩnh lại, tiếp tục an tâm làm sự tình cần làm đến tốt nhất, đây chính là tính cách của Cố Lưu Phong hắn.

Tần Vấn Thiên cũng là đang mạo hiểm, hắn lưu lại ở trước cổ bia thứ nhất, rất có thể sẽ bị những người khác vung ra rất xa, cuối cùng đào thải.

Không có hoàn hảo, chỉ nhìn ngươi lựa chọn con đường như thế nào, lựa chọn đi ra sao, Tần Vấn Thiên nghĩ rất đơn giản, trong cổ bia phù quang rực rỡ, ẩn chứa lực lượng là hắn cực kỳ cần thiết, đang ở trước mắt lại không ăn, đi tiêu hóa cái khác lại có ý nghĩa gì, hắn hi vọng mình có thể lợi dụng cổ bia này đề thăng mình, mặc dù thật bị đào thải, hắn cũng sẽ không hối hận lựa chọn của mình.

Bất quá người ở nơi xa ngắm nhìn lại không nghĩ như thế, phong thái của Cố Lưu Phong là chói mắt như vậy, Tần Vấn Thiên rơi vào cuối cùng tự nhiên sẽ lộ vẻ quá tầm thường, có người thậm chí chửi bới nói:

- Đi đến một bước này cố nhiên có nhân tố thực lực, nhưng cũng khó tránh thành phần vận khí, người này được các ngươi nói lợi hại như vậy, nhưng giờ khắc này xem ra, lại kém cỏi như vậy, đến bây giờ còn không có bị đào thải, có lẽ chỉ là bởi vì không ai chú ý tới thân ảnh rơi ở cuối cùng a.

- Căn bản không ai chú ý sự hiện hữu của hắn.

Mấy thanh niên của Bắc Vực đại giáo Thác Thiên Giáo Phái tụ chung một chỗ, một người trong đó trên mặt mang theo châm chọc nhàn nhạt, ánh mắt cao ngạo lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên, trong hai con ngươi nhảy lên quang mang biểu hiện rõ hắn khinh thường.

Nhưng thanh âm châm chọc này còn đưa tới xung quanh không ít tiếng cười, cũng không biết là đố kị Tần Vấn Thiên lúc trước có hai vị tuyệt đại giai nhân đi ở bên cạnh, hay đố kị Tần Vấn Thiên có vận may bước vào quyết chiến, mà bọn họ lại bị loại ở bên ngoài.

- Ai cũng có thể thấy, những người đạp lên cổ bia đến nơi đó đều là thiên tài trong thiên tài, sự tình mình không có làm được, lại hết lần này tới lần khác đi chửi bới, rõ ràng là tự bạt tai mình, còn ở đó đắc chí.

Đám người Diệp Lăng Sương vừa vặn ở cách đó không xa, nghe được đối phương chửi bới Tần Vấn Thiên, trong lòng tự nhiên không cam tâm, mở miệng phản bác.

Người Thác Thiên Giáo quay đầu qua, ngưng mắt nhìn đám người Diệp Lăng Sương, trong con ngươi mang theo lãnh mang, bọn họ coi như là một phương đại giáo, nhưng bây giờ lại không có một người lưu lại trước cổ bia, điều này làm cho trong lòng bọn họ cực kỳ khó chịu, bất quá đoàn người đối phương cũng không phải lương thiện, bởi vậy người Thác Thiên Giáo cũng chỉ hừ lạnh, không có đi tranh cãi cái gì.

Nhưng ánh mắt của những đoàn người khác đều hiện lên lãnh mang, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Sương, phun ra thanh âm châm chọc:

- Nữ nhân duyên của Tần Vấn Thiên này không khỏi quá tốt đi, Tiên Nữ Giáo Lâm Tiên Nhi, Trượng Kiếm Tông Lâu Băng Vũ, nơi này lại có hai vị mỹ nhân xinh đẹp, vị mỹ nhân này bao che hắn như thế, sau lưng có sự tình gì không thể cho ai biết hay không .

Lời vừa nói ra liền để rất nhiều người bật cười, người Thác Thiên Giáo nhìn thoáng qua bên kia, thấy có không ít người, như có thêm lực lượng, nhìn chằm chằm Diệp Lăng Sương cùng Vân Mộng Di :

- Dáng người của hai vị mỹ nhân này thật đúng là nóng bỏng, Tần Vấn Thiên kia thật đúng là làm người ta ước ao a.

Trong mắt người nói chuyện kia lóe lên một đạo lãnh mang, bọn họ chính là người của Đế thị gia tộc, lần trước tranh phong bọn họ cũng mắt thấy, bây giờ tận lực khiêu khích, hiển nhiên là có mục đích.

- Các ngươi muốn chết.

Âu Dương Cuồng Sinh làm sao chịu được những người này ô ngôn uế ngữ, Lôi Hỏa chi quang lóng lánh, người chung quanh đều lộ ra thần sắc thú vị, mơ hồ có tư thái xem náo nhiệt, đồng dạng bị áp chế tu vi, cảnh giới đều ở một trình độ, nhưng người Đế thị nhất tộc cộng thêm người Thác Thiên Giáo, chiếm cứ ưu thế nhân số, nhiều hơn đối phương hai người.

- Chúng ta muốn chết?

Người Đế thị nhất tộc cười lạnh, lãnh ý lan tràn ra, cười nói :