Thái Cổ Thần Vương

Chương 712: - Biệt ly (2)




 

- Tiểu tử, ngươi bỏ được tên mập mạp chết bầm này nhưng dù sao cũng không nên không bỏ sư tỷ của ngươi mà đi chứ. 

 

Nhược Hoan vẫn như trước mặc một bộ quần áo bó màu đỏ khêu gợi, thân hình đầy đặn mê người, khúc nào ra khúc ấy làm cho nam nhân nào nhìn thấy trong lòng đều không khỏi xao động. 

 

- Tỷ, đương nhiên là ta không nỡ bỏ ngươi rồi. 

 

Tần Vấn Thiên đi lên trước, khẽ vuốt tóc Nhược Hoan rồi lại lập tức vươn tay chủ động ôm Nhược Hoan một cái làm cho Nhược Hoan sửng sốt một số rồi lập tức cười khanh khách cười và đồng dạng hung hăng ôm chặt Tần Vấn Thiên. Giờ khắc này, ánh mắt của nàng hơi có chút hồng hồng. Lần này xem ra phải thật sự chia ly rồi a, Tần Vấn Thiên sắp đi, Tiên Vực thế giới đó là một khoảng trời khác. 

 

- Đúng là tên trọng sắc khinh bạn a. 

 

Phàm Nhạc buồn bực nói. 

 

- Chính là trọng sắc khinh bạn đó, ngươi có ý kiến a. 

 

Âu Dương Cuồng Sinh vừa cười vừa nói. 

 

- Ngươi cũng không kém là bao nhiêu. 

 

Phàm Nhạc nhìn Khương Đình bên cạnh một cái rồi bĩu môi nói, chọc cho Khương Đình cũng nở nụ cười. 

 

Đám người Tần Xuyên, Tần Dao, Tần Hà, Tần Dã đương nhiên cũng đến rồi, còn có đám người lão sư Mạc Thương tại Đế Tinh Học Viện nữa, cũng đều đến rồi. 

 

- Cha. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Tần Xuyên, không biết nên nói cái gì. 

 

Tần Xuyên hai tay vỗ vai Tần Vấn Thiên mấy cái rồi cười nói : 

 

- Hài tử ngươi nay đã trưởng thành rồi, sau này tự mình đi ra ngoài xông xáo thiên địa, nhất định phải nhớ kỹ, an toàn là số một. 

 

- Dạ. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi lập tức nhìn sang Tần Dao bên cạnh, hai mắt Tần Dao đang ửng đỏ đẫm nước mắt. 

 

- Tỷ, đừng khóc nữa. 

 

Tần Vấn Thiên đưa tay lau nước mắt cho Tần Dao nói. 


 

- Ân, ta không khóc, tiểu tử ngốc, ngươi phải tự chiếu cố cho mình đó . 

 

Tần Dao cố nhịn, không cho nước mắt chảy xuống. Tần Vấn Thiên liền ôm chặt nàng khiến Tần Dao rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt ào ạt rớt xuống. 

 

Tần Vấn Thiên nói lời từ biệt với từng thân nhân, từng bằng hữu, không sót bất kỳ người nào, hắn thậm chí còn nói lời từ biệt với những người đi theo hắn như người Tông gia, người Bạch Lộc Thư Viện. 

 

Khi đi đến trước mặt Bạch Lộc Di, thấy đối phương giương đôi mắt đơn thuần xinh đẹp lên nhìn mình, Tần Vấn Thiên nàng cười nói : 

 

- Tiểu Di, nỗ lực lên, ngươi sẽ trở thành Thần Văn Đại Sư đó . 

 

- Ân, ngươi bảo trọng. 

 

Trong lòng Bạch Lộc Di không biết đang có tư vị gì, thiếu niên đã từng cùng nàng nghiên tu Thần Văn tại trong Bạch Lộc Động bây giờ sắp đi Tiên Vực rồi. 

 

- Biết rồi. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu nói. 

 

- Ngươi có thể hay không... 

 

Lúc này, Bạch Lộc Di sắc mặt ửng đỏ nói khiến Tần Vấn Thiên ngạc nhiên nói: 

 

- Làm sao vậy?. 

 

Bạch Lộc Di đi lên trước một bước rồi giang hai tay ôm lấy Tần Vấn Thiên để cho hắn sững sờ rồi lập tức hắn lại nghe được Bạch Lộc Di cười nói : 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi có biết ngươi đã hại ta hay không, từ sau khi gặp ngươi, có lẽ đời này ta sẽ không thể gặp được một nam nhân nào ưu tú hơn ngươi nữa a. 

 

Nói xong câu đó, Bạch Lộc Di liền xoay người đi ra ngoài, ca ca của nàng là Bạch Lộc Cảnh cũng nhằm về phía Tần Vấn Thiên vẫy vẫy tay còn Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Bạch Lộc Di mà trong lòng thầm than. Người Bạch Lộc Thư Viện ở đây cũng thở dài. Bạch Lộc Di không tệ, nàng và Tần Vấn Thiên coi nếu như là bằng hữu cũ, sau khi biết Tần Vấn Thiên, cuộc đời nàng sau này cũng khó mà gặp được người ưu tú hơn Tần Vấn Thiên rồi. Sau này mỗi khi gặp được một nam nhân khác thì có lẽ nàng sẽ so sánh với Tần Vấn Thiên, điều này đối Bạch Lộc Di mà nói là quá tàn khốc. 

 

- Cái tên nhà ngươi, Tiên Nhi có thể cũng ôm ngươi một số được hay không . 

 

Lâm Tiên Nhi bước lên nhẹ nhàng đi tới trước người Tần Vấn Thiên nở nụ cười xinh đẹp nói. 

 

- Tốt. 

 


Tần Vấn Thiên hào phóng nói rồi lập tức cũng ôm Lâm Tiên Nhi. Lâm Tiên Nhi ngược lại rất thẳng thắn cười một tiếng, nói: 

 

- Nàng nói rất đúng a, tại Hoàng Cực Thánh Vực này có lẽ sẽ không tìm được ai ưu tú hơn ngươi rồi, ta chỉ sợ cũng phải đi Tiên Vực thế giới rồi. 

 

Nói xong, vị Hoàng Cực Thánh Vực đệ nhất mỹ nữ này đồng dạng cũng xoay người mà đi, tuy nhiên so với Bạch Lộc Di thì có phần cởi mở hơn. 

 

- Cảm ơn. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn từng đạo thân ảnh quen thuộc mà trong lòng cảm động thầm nói, bọn hắn đều đến đây để tiễn đưa mình. 

 

Sau cùng, Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt Mạc Khuynh Thành, nắm tay Mạc Khuynh Thành một lúc lâu cũng không tời được. 

 

- Đi thôi. 

 

Mạc Khuynh Thành thản nhiên cười nói. 

 

- Chờ ta trở lại. 

 

Tần Vấn Thiên nói. 

 

- Ân. 

 

Mạc Khuynh Thành cười gật đầu nói rồi Tần Vấn Thiên lập tức xoay người đi tới bên cạnh Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch. 

 

- Chư vị, ngày sau gặp lại, Tần Vấn Thiên cáo từ. 

 

Tần Vấn Thiên cất cao giọng nói, sau đó Lý Mộ Bạch mang theo thân hình của hắn chợt lóe lên mà bay lên hư không. 

 

Nhìn thân ảnh Tần Vấn Thiên rời đi, khuôn mặt Mạc Khuynh Thành không còn cách nào duy trì được nụ cười nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống mà người đồng dạng đang khóc còn có Tần Dao nữa, nàng cũng không cách nào nhịn được mà không đổ lệ. 

 

Thậm chí, Diệp Lăng Sương cũng rúc đầu vào trong ngực Diệp Thanh Vân mà nghẹn ngào còn người cởi mở nhược Hoan mà cũng rớt một giọt nước mắt! 

 

  

 

 

 

 

   

- Tiểu tử, ngươi bỏ được tên mập mạp chết bầm này nhưng dù sao cũng không nên không bỏ sư tỷ của ngươi mà đi chứ. 

 

Nhược Hoan vẫn như trước mặc một bộ quần áo bó màu đỏ khêu gợi, thân hình đầy đặn mê người, khúc nào ra khúc ấy làm cho nam nhân nào nhìn thấy trong lòng đều không khỏi xao động. 

 

- Tỷ, đương nhiên là ta không nỡ bỏ ngươi rồi. 

 

Tần Vấn Thiên đi lên trước, khẽ vuốt tóc Nhược Hoan rồi lại lập tức vươn tay chủ động ôm Nhược Hoan một cái làm cho Nhược Hoan sửng sốt một số rồi lập tức cười khanh khách cười và đồng dạng hung hăng ôm chặt Tần Vấn Thiên. Giờ khắc này, ánh mắt của nàng hơi có chút hồng hồng. Lần này xem ra phải thật sự chia ly rồi a, Tần Vấn Thiên sắp đi, Tiên Vực thế giới đó là một khoảng trời khác. 

 

- Đúng là tên trọng sắc khinh bạn a. 

 

Phàm Nhạc buồn bực nói. 

 

- Chính là trọng sắc khinh bạn đó, ngươi có ý kiến a. 

 

Âu Dương Cuồng Sinh vừa cười vừa nói. 

 

- Ngươi cũng không kém là bao nhiêu. 

 

Phàm Nhạc nhìn Khương Đình bên cạnh một cái rồi bĩu môi nói, chọc cho Khương Đình cũng nở nụ cười. 

 

Đám người Tần Xuyên, Tần Dao, Tần Hà, Tần Dã đương nhiên cũng đến rồi, còn có đám người lão sư Mạc Thương tại Đế Tinh Học Viện nữa, cũng đều đến rồi. 

 

- Cha. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn Tần Xuyên, không biết nên nói cái gì. 

 

Tần Xuyên hai tay vỗ vai Tần Vấn Thiên mấy cái rồi cười nói : 

 

- Hài tử ngươi nay đã trưởng thành rồi, sau này tự mình đi ra ngoài xông xáo thiên địa, nhất định phải nhớ kỹ, an toàn là số một. 

 

- Dạ. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu rồi lập tức nhìn sang Tần Dao bên cạnh, hai mắt Tần Dao đang ửng đỏ đẫm nước mắt. 

 

- Tỷ, đừng khóc nữa. 

 

Tần Vấn Thiên đưa tay lau nước mắt cho Tần Dao nói. 

 

- Ân, ta không khóc, tiểu tử ngốc, ngươi phải tự chiếu cố cho mình đó . 

 

Tần Dao cố nhịn, không cho nước mắt chảy xuống. Tần Vấn Thiên liền ôm chặt nàng khiến Tần Dao rốt cục không nhịn được nữa, nước mắt ào ạt rớt xuống. 

 

Tần Vấn Thiên nói lời từ biệt với từng thân nhân, từng bằng hữu, không sót bất kỳ người nào, hắn thậm chí còn nói lời từ biệt với những người đi theo hắn như người Tông gia, người Bạch Lộc Thư Viện. 

 

Khi đi đến trước mặt Bạch Lộc Di, thấy đối phương giương đôi mắt đơn thuần xinh đẹp lên nhìn mình, Tần Vấn Thiên nàng cười nói : 

 

- Tiểu Di, nỗ lực lên, ngươi sẽ trở thành Thần Văn Đại Sư đó . 

 

- Ân, ngươi bảo trọng. 

 

Trong lòng Bạch Lộc Di không biết đang có tư vị gì, thiếu niên đã từng cùng nàng nghiên tu Thần Văn tại trong Bạch Lộc Động bây giờ sắp đi Tiên Vực rồi. 

 

- Biết rồi. 

 

Tần Vấn Thiên gật đầu nói. 

 

- Ngươi có thể hay không... 

 

Lúc này, Bạch Lộc Di sắc mặt ửng đỏ nói khiến Tần Vấn Thiên ngạc nhiên nói: 

 

- Làm sao vậy?. 

 

Bạch Lộc Di đi lên trước một bước rồi giang hai tay ôm lấy Tần Vấn Thiên để cho hắn sững sờ rồi lập tức hắn lại nghe được Bạch Lộc Di cười nói : 

 

- Tần Vấn Thiên, ngươi có biết ngươi đã hại ta hay không, từ sau khi gặp ngươi, có lẽ đời này ta sẽ không thể gặp được một nam nhân nào ưu tú hơn ngươi nữa a. 

 

Nói xong câu đó, Bạch Lộc Di liền xoay người đi ra ngoài, ca ca của nàng là Bạch Lộc Cảnh cũng nhằm về phía Tần Vấn Thiên vẫy vẫy tay còn Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Bạch Lộc Di mà trong lòng thầm than. Người Bạch Lộc Thư Viện ở đây cũng thở dài. Bạch Lộc Di không tệ, nàng và Tần Vấn Thiên coi nếu như là bằng hữu cũ, sau khi biết Tần Vấn Thiên, cuộc đời nàng sau này cũng khó mà gặp được người ưu tú hơn Tần Vấn Thiên rồi. Sau này mỗi khi gặp được một nam nhân khác thì có lẽ nàng sẽ so sánh với Tần Vấn Thiên, điều này đối Bạch Lộc Di mà nói là quá tàn khốc. 

 

- Cái tên nhà ngươi, Tiên Nhi có thể cũng ôm ngươi một số được hay không . 

 

Lâm Tiên Nhi bước lên nhẹ nhàng đi tới trước người Tần Vấn Thiên nở nụ cười xinh đẹp nói. 

 

- Tốt. 

 

Tần Vấn Thiên hào phóng nói rồi lập tức cũng ôm Lâm Tiên Nhi. Lâm Tiên Nhi ngược lại rất thẳng thắn cười một tiếng, nói: 

 

- Nàng nói rất đúng a, tại Hoàng Cực Thánh Vực này có lẽ sẽ không tìm được ai ưu tú hơn ngươi rồi, ta chỉ sợ cũng phải đi Tiên Vực thế giới rồi. 

 

Nói xong, vị Hoàng Cực Thánh Vực đệ nhất mỹ nữ này đồng dạng cũng xoay người mà đi, tuy nhiên so với Bạch Lộc Di thì có phần cởi mở hơn. 

 

- Cảm ơn. 

 

Tần Vấn Thiên nhìn từng đạo thân ảnh quen thuộc mà trong lòng cảm động thầm nói, bọn hắn đều đến đây để tiễn đưa mình. 

 

Sau cùng, Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt Mạc Khuynh Thành, nắm tay Mạc Khuynh Thành một lúc lâu cũng không tời được. 

 

- Đi thôi. 

 

Mạc Khuynh Thành thản nhiên cười nói. 

 

- Chờ ta trở lại. 

 

Tần Vấn Thiên nói. 

 

- Ân. 

 

Mạc Khuynh Thành cười gật đầu nói rồi Tần Vấn Thiên lập tức xoay người đi tới bên cạnh Kiếm Thánh Lý Mộ Bạch. 

 

- Chư vị, ngày sau gặp lại, Tần Vấn Thiên cáo từ. 

 

Tần Vấn Thiên cất cao giọng nói, sau đó Lý Mộ Bạch mang theo thân hình của hắn chợt lóe lên mà bay lên hư không. 

 

Nhìn thân ảnh Tần Vấn Thiên rời đi, khuôn mặt Mạc Khuynh Thành không còn cách nào duy trì được nụ cười nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống mà người đồng dạng đang khóc còn có Tần Dao nữa, nàng cũng không cách nào nhịn được mà không đổ lệ. 

 

Thậm chí, Diệp Lăng Sương cũng rúc đầu vào trong ngực Diệp Thanh Vân mà nghẹn ngào còn người cởi mở nhược Hoan mà cũng rớt một giọt nước mắt!