Thái Cổ Thần Vương

Chương 745: - Có muốn bái ta làm thầy không? (2)




 

Một cô gái trong đó đạm mạc hỏi. 

 

- Tần Phong và Tần Thanh đâu? 

 

Tần Vấn Thiên không trả lời đối phương, mà là trực tiếp hỏi. 

 

- Sau này chúng ta ở chỗ này, còn chuyện bọn họ đi đâu, người ngoài như ngươi không cần can thiệp, ngươi đi đi, Tần gia không chào đón ngươi. 

 

Nữ tử ngẩng đầu, kiêu ngạo như công chúa, giống như việc nhìn Tần Vấn Thiên cũng làm nàng cực kì khó chịu, vì vậy nàng nói chuyện không khí khách chút nào. 

 

 

Tần Vấn Thiên vừa đến, nàng đã hạ lệnh đuổi khách, muốn Tần Vấn Thiên rời khỏi Tần gia. 

 

- Đã xảy ra chuyện gì. 

 

Chân mày Tần Vấn Thiên nhíu lại, Tần Phong và Tần Thanh có gia gia Tần Mộc là người chưởng quản Tần gia, nếu như không xảy ra chuyện lớn gì, chỗ ở của Tần Thanh và Tần Phong cũng không thể bị người khác chiếm mất. 

 

 

- Ta nói Tần gia không chào đón ngươi, ngươi còn muốn chúng ta đuổi ngươi cút ra khỏi đây hay sao? 

 

Bên cạnh có một thanh niên mười tám mười chín tuổi tức giận nói ra, không khách khí mắng Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên không nhìn đối phương, ý thức của hắn đảo qua, bao phủ toàn bộ Tần gia, không bao lâu, ở trong một cái góc Tần gia, Tần Vấn Thiên phát hiện ra Tần Phong. 

 

Một cỗ khí tức lạnh như băng từ trên người Tần Vấn Thiên lan tràn ra, ánh mắt của hắn lạnh lẽo. 

 

Tần Phong bị thương, không chỉ có bị thương, hắn còn bị giam lỏng, lúc này hắn đang vô lực ngồi trong góc phòng dơ bẩn, toàn thân bẩn thỉu, tóc lộn xộn, khí tức suy yếu. 

 

Lúc trước là một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lúc này lại giống như ăn mày, cực kì thê thảm. 

 

Nhìn thấy cảnh này, sao Tần Vấn Thiên không tức giận cho được chứ. 

 

Hơn nữa, Tần Mộc cũng bị nhốt, thương thế trên người càng nặng hơn, còn Tần Thanh, nàng người không ở trong Tần gia. 

 


Tần Vấn Thiên xoay người, bay thẳng đến vị trí Tần Phong. 

 

- Đứng lại. 

 

Thanh niên nam nữ sau lưng gầm lên một tiếng, thậm chí có người bước lên, trực tiếp công kích Tần Vấn Thiên, 

Một vị thanh niên dùng chưởng ấn trực tiếp đánh sau lưng Tần Vấn Thiên, nhưng lại thấy thân thể Tần Vấn Thiên có phù quang lóng lánh, một lực lượng kinh khủng bắn ngược vào người đối phương, một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp chấn vỡ hòn non bộ trong viện, thanh niên kia miệng phun máu tươi, đã hôn mê. 

 

Sắc mặt của những người khác đột nhiên ngưng trọng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Vấn Thiên. 

 

Người Tần gia cảm nhận được động tĩnh bên này thì nhanh chóng chạy đến, lúc này Tần Vấn Thiên đã đi mất, đã đi đến căn phòng giam cầm Tần Phong, hắn giơ tay đánh nát cánh cửa. 

 

- Tần Phong. 

 

Tần Vấn Thiên hô lên một tiếng, Tần Phong ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực có nhiều tơ máu, nhưng không có thần thái, giọng nói của hắn suy yếu, gọi một tiếng: 

- Tần đại ca. 

 

- Ăn viên đan dược này vào 

Tần Vấn Thiên lấy ra một viên đan dược cho vào trong miệng Tần Phong, vết thương của Tần Phong được chữa trị nhanh chóng, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên. 

 

- Tần đại ca ngươi không cần lo cho ta, mau rời khỏi Tần gia đi. 

 

- Không sao, Tần Phong, tỷ tỷ ngươi đâu? 

 

Tần Vấn Thiên đỡ Tần Phong đứng dậy, tiểu tử này thật lương thiện, bây giờ còn nghĩ bảo mình rời đi. 

 

Lại nói tiếp, Tần Vấn Thiên và Tần Phong xem như như có tình thầy trò, mặc dù chưa chính thức thu hắn làm đệ tử. 

 

- Tỷ ta. 

 

Tần Phong thì thào nói nhỏ, đôi mắt càng đỏ hơn, nước mắt chảy ra, hắn tức giận nói. 

 

- Đám súc sinh kia đưa tỷ tỷ ta tới phủ thành chủ, còn nhân cơ hội cho người của phủ thành chủ đối phó gia gia ta, chưởng khống Tần gia, chắc chắn bọn họ đã tính toán từ lâu. 

 

- Đưa đi phủ thành chủ? 

 


Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên sự lạnh lẽo, ngày trước đám người thúc thúc của bọn họ không phải người tốt, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà Tần gia, hơn nữa, có Tần Mộc ở đây, hắn không nghĩ đến chuyện tham dự vào việc nhà Tần gia, cũng không tư cách này, nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục như vậy. 

 

 

- Đúng, đưa đi phủ thành chủ, làm người hầu hạ. 

 

Đôi mắt Tần Phong giống như dã thú, tràn đầy dã tính. 

 

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, xung quanh có người Tần gia đến, trong đó có Tần Tiêu thúc phụ của Tần Mộc, những người này trực tiếp bao vây Tần Vấn Thiên và Tần Phong lại, bọn họ dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên. 

 

- Tần Phong, ngày trước ta muốn ngươi tìm một sư tôn thật tốt để tu hành, ngươi không chịu nghe, làm xằng làm bậy, lãng phí tài nguyên của Tần gia ta, bây giờ người này lại điên cuồng ngang ngược vô lễ, dám đến Tần gia gây chuyện. 

 

- Tần đại ca không có quan hệ gì với chuyện này, các ngươi không thể động vào hắn. 

 

Tần Phong đứng thẳng người, che ở trước người Tần Vấn Thiên, nhìn thân thể gầy yếu kia của hắn, trong lòng Tần Vấn Thiên không biết có mùi vị gì. 

 

- Đã muộn rồi. 

 

Sắc mặt của Tần Tiêu lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra sát ý. 

 

- Xen vào việc của Tần gia, làm người Tần gia ta bị thương, tội ngươi đáng chết. 

 

 

- Sao các ngươi lại làm như vậy. 

 

Tần Phong gầm lên một tiếng, nhưng hắn thấy bàn tay Tần Vấn Thiên đặt lên vai hắn, nhìn Tần Phong nói: 

- Tần Phong, ngươi muốn bái ta làm thầy. 

 

 

 

 

 

 

 

 

   

Một cô gái trong đó đạm mạc hỏi. 

 

- Tần Phong và Tần Thanh đâu? 

 

Tần Vấn Thiên không trả lời đối phương, mà là trực tiếp hỏi. 

 

- Sau này chúng ta ở chỗ này, còn chuyện bọn họ đi đâu, người ngoài như ngươi không cần can thiệp, ngươi đi đi, Tần gia không chào đón ngươi. 

 

Nữ tử ngẩng đầu, kiêu ngạo như công chúa, giống như việc nhìn Tần Vấn Thiên cũng làm nàng cực kì khó chịu, vì vậy nàng nói chuyện không khí khách chút nào. 

 

 

Tần Vấn Thiên vừa đến, nàng đã hạ lệnh đuổi khách, muốn Tần Vấn Thiên rời khỏi Tần gia. 

 

- Đã xảy ra chuyện gì. 

 

Chân mày Tần Vấn Thiên nhíu lại, Tần Phong và Tần Thanh có gia gia Tần Mộc là người chưởng quản Tần gia, nếu như không xảy ra chuyện lớn gì, chỗ ở của Tần Thanh và Tần Phong cũng không thể bị người khác chiếm mất. 

 

 

- Ta nói Tần gia không chào đón ngươi, ngươi còn muốn chúng ta đuổi ngươi cút ra khỏi đây hay sao? 

 

Bên cạnh có một thanh niên mười tám mười chín tuổi tức giận nói ra, không khách khí mắng Tần Vấn Thiên. 

 

Tần Vấn Thiên không nhìn đối phương, ý thức của hắn đảo qua, bao phủ toàn bộ Tần gia, không bao lâu, ở trong một cái góc Tần gia, Tần Vấn Thiên phát hiện ra Tần Phong. 

 

Một cỗ khí tức lạnh như băng từ trên người Tần Vấn Thiên lan tràn ra, ánh mắt của hắn lạnh lẽo. 

 

Tần Phong bị thương, không chỉ có bị thương, hắn còn bị giam lỏng, lúc này hắn đang vô lực ngồi trong góc phòng dơ bẩn, toàn thân bẩn thỉu, tóc lộn xộn, khí tức suy yếu. 

 

Lúc trước là một thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng lúc này lại giống như ăn mày, cực kì thê thảm. 

 

Nhìn thấy cảnh này, sao Tần Vấn Thiên không tức giận cho được chứ. 

 

Hơn nữa, Tần Mộc cũng bị nhốt, thương thế trên người càng nặng hơn, còn Tần Thanh, nàng người không ở trong Tần gia. 

 

Tần Vấn Thiên xoay người, bay thẳng đến vị trí Tần Phong. 

 

- Đứng lại. 

 

Thanh niên nam nữ sau lưng gầm lên một tiếng, thậm chí có người bước lên, trực tiếp công kích Tần Vấn Thiên, 

Một vị thanh niên dùng chưởng ấn trực tiếp đánh sau lưng Tần Vấn Thiên, nhưng lại thấy thân thể Tần Vấn Thiên có phù quang lóng lánh, một lực lượng kinh khủng bắn ngược vào người đối phương, một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp chấn vỡ hòn non bộ trong viện, thanh niên kia miệng phun máu tươi, đã hôn mê. 

 

Sắc mặt của những người khác đột nhiên ngưng trọng, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Vấn Thiên. 

 

Người Tần gia cảm nhận được động tĩnh bên này thì nhanh chóng chạy đến, lúc này Tần Vấn Thiên đã đi mất, đã đi đến căn phòng giam cầm Tần Phong, hắn giơ tay đánh nát cánh cửa. 

 

- Tần Phong. 

 

Tần Vấn Thiên hô lên một tiếng, Tần Phong ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực có nhiều tơ máu, nhưng không có thần thái, giọng nói của hắn suy yếu, gọi một tiếng: 

- Tần đại ca. 

 

- Ăn viên đan dược này vào 

Tần Vấn Thiên lấy ra một viên đan dược cho vào trong miệng Tần Phong, vết thương của Tần Phong được chữa trị nhanh chóng, hắn ngẩng đầu nhìn Tần Vấn Thiên. 

 

- Tần đại ca ngươi không cần lo cho ta, mau rời khỏi Tần gia đi. 

 

- Không sao, Tần Phong, tỷ tỷ ngươi đâu? 

 

Tần Vấn Thiên đỡ Tần Phong đứng dậy, tiểu tử này thật lương thiện, bây giờ còn nghĩ bảo mình rời đi. 

 

Lại nói tiếp, Tần Vấn Thiên và Tần Phong xem như như có tình thầy trò, mặc dù chưa chính thức thu hắn làm đệ tử. 

 

- Tỷ ta. 

 

Tần Phong thì thào nói nhỏ, đôi mắt càng đỏ hơn, nước mắt chảy ra, hắn tức giận nói. 

 

- Đám súc sinh kia đưa tỷ tỷ ta tới phủ thành chủ, còn nhân cơ hội cho người của phủ thành chủ đối phó gia gia ta, chưởng khống Tần gia, chắc chắn bọn họ đã tính toán từ lâu. 

 

- Đưa đi phủ thành chủ? 

 

Trong ánh mắt Tần Vấn Thiên hiện lên sự lạnh lẽo, ngày trước đám người thúc thúc của bọn họ không phải người tốt, nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà Tần gia, hơn nữa, có Tần Mộc ở đây, hắn không nghĩ đến chuyện tham dự vào việc nhà Tần gia, cũng không tư cách này, nhưng không ngờ rằng, cuối cùng lại có kết cục như vậy. 

 

 

- Đúng, đưa đi phủ thành chủ, làm người hầu hạ. 

 

Đôi mắt Tần Phong giống như dã thú, tràn đầy dã tính. 

 

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, xung quanh có người Tần gia đến, trong đó có Tần Tiêu thúc phụ của Tần Mộc, những người này trực tiếp bao vây Tần Vấn Thiên và Tần Phong lại, bọn họ dùng sắc mặt lạnh lùng nhìn Tần Vấn Thiên. 

 

- Tần Phong, ngày trước ta muốn ngươi tìm một sư tôn thật tốt để tu hành, ngươi không chịu nghe, làm xằng làm bậy, lãng phí tài nguyên của Tần gia ta, bây giờ người này lại điên cuồng ngang ngược vô lễ, dám đến Tần gia gây chuyện. 

 

- Tần đại ca không có quan hệ gì với chuyện này, các ngươi không thể động vào hắn. 

 

Tần Phong đứng thẳng người, che ở trước người Tần Vấn Thiên, nhìn thân thể gầy yếu kia của hắn, trong lòng Tần Vấn Thiên không biết có mùi vị gì. 

 

- Đã muộn rồi. 

 

Sắc mặt của Tần Tiêu lạnh lẽo, trong ánh mắt lộ ra sát ý. 

 

- Xen vào việc của Tần gia, làm người Tần gia ta bị thương, tội ngươi đáng chết. 

 

 

- Sao các ngươi lại làm như vậy. 

 

Tần Phong gầm lên một tiếng, nhưng hắn thấy bàn tay Tần Vấn Thiên đặt lên vai hắn, nhìn Tần Phong nói: 

- Tần Phong, ngươi muốn bái ta làm thầy.