Thái Cổ Thần Vương

Chương 779: - Đưa tay trấn áp (2)




 

Vừa rồi, Chu Hành Sơn và quận vương nói chuyện với nhau, nói Tần Vấn Thiên như thể là vật đã nằm trong lòng bàn tay, có thể giết chết hắn một cách dễ dàng, chỉ có thể trở thành vở hài kịch của tiệc rượu lần này, bị bọn họ trêu đùa, đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. 

 

Ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên sử dụng thủ đoạn công phạt cường thế nhất nói cho bọn họ biết, hắn giết những kẻ gọi là người của thế lực lớn, thậm chí không cần đứng lên, chỉ ngồi yên ở chỗ đó cũng đều có thể giết chết, hắn căn bản là lười, không muốn trở thành hài kịch, lấy võ giúp vui, võ đạo của hắn không phải dùng để biểu diễn, mà là dùng để đánh mặt kẻ sỉ nhục hắn. 

 

Chu Hành Sơn cảm tháy khó thở, hắn không nói được câu nào, không biết nên đáp lại lời nói cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên ra sao, sự thực bày ra trước mắt, làm sao cãi lại được? Người của Chiến Tiên cung, thuộc hạ của Chiến Thiên tiên phủ không chịu nổi một đòn, bị tiêu diệt không còn sót lại cặn bã. 

 

- Một đám người cao ngạo tự cho mình là đúng, lừa bịp thiên hạ, có bao nhiêu người có thể chân chính thăm dò tiên lộ huy hoàng, chỉ là tầm nhìn hạn hẹp mà thôi. 

 

Tần Vấn Thiên tiếp tục mở miệng nói, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía quận vương Bùi Thiên Nguyên, nói: 

 

- Quận vương, vãn bối cũng không được hoan nghênh ở chỗ này, cũng sẽ không tiếp tục lưu lại tự mình đánh mất thể diện nữa, xin cáo từ thôi. 

 

Nói rồi Tần Vấn Thiên liền đứng dậy, lui lại về phía sau, Quận vương Bùi Thiên Nguyên đối đệ tử của các thế lực lớn tại vùng Vân Châu này ưu ái có thừa, đặc biệt khách khí, nhưng Tần Vấn Thiên hắn hiển nhiên không ở trong nhóm này, bầu không khí này không thích hợp với hắn. 

 

Nơi đây cảnh sắc tuy đẹp, còn có cố sự giữa Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên, nhưng từ lâu đã là cảnh còn người mất. 

 

- Giết người của ta, lại muốn rời đi như thế sao? 

 

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, bước chân bị kìm hãm, quay đầu lại nhìn Chu Hành Sơn, nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc cực kỳ nồng đậm: 

 

- Người của Chiến Thiên tiên phủ không có năng lực thì cũng bỏ đi, nhưng cuối cùng lại vẫn có thể vô sỉ đến cảnh giới như ngươi như vậy, coi như là khiến cho ta mở rộng tầm mắt. 

 

- Ta cũng mở rộng tầm mắt. 

 

Quỷ đao Mộ Nham cười cười. 


 

- Chu Hành Sơn, vừa nãy ngươi cho thủ hạ đi giết người ta, ở đây mọi người cũng đều đã thấy được, hiện tại thuộc hạ của ngươi thực lực không bằng người ta, bị người ta tiêu diệt, ngươi nói ra những lời như vậy, khó tránh khỏi quá sỉ nhục Chiến Thiên tiên phủ đi. 

 

Xa Viên cũng giễu cợt nói, có chút xem thường tính tình của Chu Hành Sơn. 

 

- Những cái đó ta không quan tâm, ta chỉ biết, giết người của Chiến Thiên tiên phủ ta, thì phải lưu lại cái mạng ở đây. 

 

Giọng nói của Chu Hành Sơn đặc biệt cường thế, một luồng ý chí chiến đấu khủng khiếp từ trên người của hắn phun mạnh ra ngoài, phía sau lưng hắn, người của Chiến Tiên cung đều phóng ra khí tức cường đại, mơ hồ có tư thế phải lập tức giết chết Tần Vấn Thiên ngay tại nơi đây. 

 

Hôm nay nếu như vẫn để cho Tần Vấn Thiên sống sót mà rời khỏi đây, đó mới là sỉ nhục của Chiến Thiên Tiên cung. 

 

Giết chết người của bọn hắn, vậy thì để mạng lưu lại đây, người khác có nhớ đến, cũng sẽ chỉ nhớ đến cường thế của Chiến thiên Tiên cung, chứ không phải là không tuân theo quy tắc, thế giới võ đạo vốn dĩ đã không có quy tắc gì đáng nói, ai cường đại thì kẻ đó có thể nắm giữ quy tắc. 

 

- Ngươi nói năng lỗ mãng, sỉ nhục ta, lại muốn đi như vậy sao? 

 

Lúc này, Nghê Phượng cũng mở miệng nói, chỉ thấy mấy vị cường giả của Thất kiếm tông đều đứng dậy, kiếm ý trên người gào thét, lượn lờ trong không gian, mọi người đều ngay lập tức cảm nhận được một áp lực hít thở không thông áp xuống. 

 

- Các ngươi thật sự rất vô sỉ. 

 

Ánh mắt của Bùi Vũ nhất nhất đảo qua những người này, châm chọc nói. 

 

- Bùi Vũ, không tới phiên ngươi nói chuyện, tới đây cho ta. 

 

Chỉ nghe Bùi Khiếu ngồi ở bên cạnh Khương Yển quát một tiếng, Bùi Vũ lập tức nhìn về phía Bùi Khiếu, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra tia quật cường. 

 

- Bùi Vũ, lui ra, đến chỗ của ta. 


 

Lúc này, Quận vương Bùi Thiên Nguyên cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo một vẻ uy nghiêm, hiển nhiên không muốn để cho Bùi Vũ tham dự vào tranh đấu này. 

 

Bùi Vũ nhìn Bùi Thiên Nguyên, ánh mắt vẫn cố chấp, cuối cùng nàng lại cố chấp lắc đầu, khiến cho thần sắc Bùi Thiên Nguyên biến lạnh lẽo, nói: 

 

- Làm càn. 

 

Lời này vừa nói ra, nhất thời cả không gian đều lạnh đi vài phần, Bùi Vũ nhìn Bùi Thiên Nguyên, nói: 

 

- Quận vương, chuyện này ngươi nên làm chủ mới phải. 

 

Ánh mắt của Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía Bùi Vũ đã thoáng lộ ra một chút bất thiện, như thể rất thất vọng, ở bên cạnh Bùi Thiên Nguyên, có người mở miệng nói: 

 

- Bùi Vũ cô nương, ngươi phải hiểu được một đạo lý, những người đồng cấp tranh phong với nhau có lẽ cũng không tính cái gì, chỉ cần không phát sinh ra chiến đấu sinh tử thì cũng có thể hòa giải, đối địch cũng có thể thúc đẩy bản thân tiến bộ, nhưng với những người có trình độ khác nhau, có một số việc lại không thể làm. 

 

Người đang nói này cũng là đệ tử của một thế lực siêu cấp tại vùng Vân Châu, Hàn Đông Giang, đệ tử của Cửu Nhạc tiên viện. 

 

Lời hắn nói tuy rằng không êm tai chút nào, nhưng lại cũng là sự thật, thí dụ như Xa Viên cùng với Khương Yển tranh phong, là kẻ địch, nhưng cũng xúc tiến lẫn nhau, bọn họ cũng sẽ không đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng Tần Vấn Thiên lại khác, bởi vì mọi người cho rằng hắn và đám người Khương Yển có trình độ khác nhau, hắn không có tư cách trở thành đối thủ của đám người Khương Yển bọn họ, lại cuồng ngạo vô lễ như vậy, vậy thì chờ đợi hắn cũng chỉ có diệt vong, mặc dù Xa Viên muốn bảo vệ hắn, chỉ sợ cũng khó khăn, những người này e rằng chắc chắn sẽ không tha thứ cho Tần Vấn Thiên. 

 

Về phần quận vương Bùi Thiên Nguyên, chuyện như vậy, hắn lười để ý tới, nếu như những người này muốn đối phó với Xa Viên ở yến tiệc của hắn, hắn sẽ phản đối, nhưng mà đối phó Tần Vấn Thiên, tất nhiên là tùy ý, hắn sẽ không can thiệp! 

 

 

 

 

 

   

Vừa rồi, Chu Hành Sơn và quận vương nói chuyện với nhau, nói Tần Vấn Thiên như thể là vật đã nằm trong lòng bàn tay, có thể giết chết hắn một cách dễ dàng, chỉ có thể trở thành vở hài kịch của tiệc rượu lần này, bị bọn họ trêu đùa, đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. 

 

Ấy vậy mà chỉ trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên sử dụng thủ đoạn công phạt cường thế nhất nói cho bọn họ biết, hắn giết những kẻ gọi là người của thế lực lớn, thậm chí không cần đứng lên, chỉ ngồi yên ở chỗ đó cũng đều có thể giết chết, hắn căn bản là lười, không muốn trở thành hài kịch, lấy võ giúp vui, võ đạo của hắn không phải dùng để biểu diễn, mà là dùng để đánh mặt kẻ sỉ nhục hắn. 

 

Chu Hành Sơn cảm tháy khó thở, hắn không nói được câu nào, không biết nên đáp lại lời nói cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên ra sao, sự thực bày ra trước mắt, làm sao cãi lại được? Người của Chiến Tiên cung, thuộc hạ của Chiến Thiên tiên phủ không chịu nổi một đòn, bị tiêu diệt không còn sót lại cặn bã. 

 

- Một đám người cao ngạo tự cho mình là đúng, lừa bịp thiên hạ, có bao nhiêu người có thể chân chính thăm dò tiên lộ huy hoàng, chỉ là tầm nhìn hạn hẹp mà thôi. 

 

Tần Vấn Thiên tiếp tục mở miệng nói, chỉ thấy ánh mắt của hắn nhìn về phía quận vương Bùi Thiên Nguyên, nói: 

 

- Quận vương, vãn bối cũng không được hoan nghênh ở chỗ này, cũng sẽ không tiếp tục lưu lại tự mình đánh mất thể diện nữa, xin cáo từ thôi. 

 

Nói rồi Tần Vấn Thiên liền đứng dậy, lui lại về phía sau, Quận vương Bùi Thiên Nguyên đối đệ tử của các thế lực lớn tại vùng Vân Châu này ưu ái có thừa, đặc biệt khách khí, nhưng Tần Vấn Thiên hắn hiển nhiên không ở trong nhóm này, bầu không khí này không thích hợp với hắn. 

 

Nơi đây cảnh sắc tuy đẹp, còn có cố sự giữa Phiêu Tuyết lâu chủ cùng với Quỳnh Tiên, nhưng từ lâu đã là cảnh còn người mất. 

 

- Giết người của ta, lại muốn rời đi như thế sao? 

 

Đúng lúc này, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên, khiến cho Tần Vấn Thiên sửng sốt một chút, bước chân bị kìm hãm, quay đầu lại nhìn Chu Hành Sơn, nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ châm chọc cực kỳ nồng đậm: 

 

- Người của Chiến Thiên tiên phủ không có năng lực thì cũng bỏ đi, nhưng cuối cùng lại vẫn có thể vô sỉ đến cảnh giới như ngươi như vậy, coi như là khiến cho ta mở rộng tầm mắt. 

 

- Ta cũng mở rộng tầm mắt. 

 

Quỷ đao Mộ Nham cười cười. 

 

- Chu Hành Sơn, vừa nãy ngươi cho thủ hạ đi giết người ta, ở đây mọi người cũng đều đã thấy được, hiện tại thuộc hạ của ngươi thực lực không bằng người ta, bị người ta tiêu diệt, ngươi nói ra những lời như vậy, khó tránh khỏi quá sỉ nhục Chiến Thiên tiên phủ đi. 

 

Xa Viên cũng giễu cợt nói, có chút xem thường tính tình của Chu Hành Sơn. 

 

- Những cái đó ta không quan tâm, ta chỉ biết, giết người của Chiến Thiên tiên phủ ta, thì phải lưu lại cái mạng ở đây. 

 

Giọng nói của Chu Hành Sơn đặc biệt cường thế, một luồng ý chí chiến đấu khủng khiếp từ trên người của hắn phun mạnh ra ngoài, phía sau lưng hắn, người của Chiến Tiên cung đều phóng ra khí tức cường đại, mơ hồ có tư thế phải lập tức giết chết Tần Vấn Thiên ngay tại nơi đây. 

 

Hôm nay nếu như vẫn để cho Tần Vấn Thiên sống sót mà rời khỏi đây, đó mới là sỉ nhục của Chiến Thiên Tiên cung. 

 

Giết chết người của bọn hắn, vậy thì để mạng lưu lại đây, người khác có nhớ đến, cũng sẽ chỉ nhớ đến cường thế của Chiến thiên Tiên cung, chứ không phải là không tuân theo quy tắc, thế giới võ đạo vốn dĩ đã không có quy tắc gì đáng nói, ai cường đại thì kẻ đó có thể nắm giữ quy tắc. 

 

- Ngươi nói năng lỗ mãng, sỉ nhục ta, lại muốn đi như vậy sao? 

 

Lúc này, Nghê Phượng cũng mở miệng nói, chỉ thấy mấy vị cường giả của Thất kiếm tông đều đứng dậy, kiếm ý trên người gào thét, lượn lờ trong không gian, mọi người đều ngay lập tức cảm nhận được một áp lực hít thở không thông áp xuống. 

 

- Các ngươi thật sự rất vô sỉ. 

 

Ánh mắt của Bùi Vũ nhất nhất đảo qua những người này, châm chọc nói. 

 

- Bùi Vũ, không tới phiên ngươi nói chuyện, tới đây cho ta. 

 

Chỉ nghe Bùi Khiếu ngồi ở bên cạnh Khương Yển quát một tiếng, Bùi Vũ lập tức nhìn về phía Bùi Khiếu, trong con ngươi xinh đẹp lộ ra tia quật cường. 

 

- Bùi Vũ, lui ra, đến chỗ của ta. 

 

Lúc này, Quận vương Bùi Thiên Nguyên cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo một vẻ uy nghiêm, hiển nhiên không muốn để cho Bùi Vũ tham dự vào tranh đấu này. 

 

Bùi Vũ nhìn Bùi Thiên Nguyên, ánh mắt vẫn cố chấp, cuối cùng nàng lại cố chấp lắc đầu, khiến cho thần sắc Bùi Thiên Nguyên biến lạnh lẽo, nói: 

 

- Làm càn. 

 

Lời này vừa nói ra, nhất thời cả không gian đều lạnh đi vài phần, Bùi Vũ nhìn Bùi Thiên Nguyên, nói: 

 

- Quận vương, chuyện này ngươi nên làm chủ mới phải. 

 

Ánh mắt của Bùi Thiên Nguyên nhìn về phía Bùi Vũ đã thoáng lộ ra một chút bất thiện, như thể rất thất vọng, ở bên cạnh Bùi Thiên Nguyên, có người mở miệng nói: 

 

- Bùi Vũ cô nương, ngươi phải hiểu được một đạo lý, những người đồng cấp tranh phong với nhau có lẽ cũng không tính cái gì, chỉ cần không phát sinh ra chiến đấu sinh tử thì cũng có thể hòa giải, đối địch cũng có thể thúc đẩy bản thân tiến bộ, nhưng với những người có trình độ khác nhau, có một số việc lại không thể làm. 

 

Người đang nói này cũng là đệ tử của một thế lực siêu cấp tại vùng Vân Châu, Hàn Đông Giang, đệ tử của Cửu Nhạc tiên viện. 

 

Lời hắn nói tuy rằng không êm tai chút nào, nhưng lại cũng là sự thật, thí dụ như Xa Viên cùng với Khương Yển tranh phong, là kẻ địch, nhưng cũng xúc tiến lẫn nhau, bọn họ cũng sẽ không đưa đối phương vào chỗ chết, nhưng Tần Vấn Thiên lại khác, bởi vì mọi người cho rằng hắn và đám người Khương Yển có trình độ khác nhau, hắn không có tư cách trở thành đối thủ của đám người Khương Yển bọn họ, lại cuồng ngạo vô lễ như vậy, vậy thì chờ đợi hắn cũng chỉ có diệt vong, mặc dù Xa Viên muốn bảo vệ hắn, chỉ sợ cũng khó khăn, những người này e rằng chắc chắn sẽ không tha thứ cho Tần Vấn Thiên. 

 

Về phần quận vương Bùi Thiên Nguyên, chuyện như vậy, hắn lười để ý tới, nếu như những người này muốn đối phó với Xa Viên ở yến tiệc của hắn, hắn sẽ phản đối, nhưng mà đối phó Tần Vấn Thiên, tất nhiên là tùy ý, hắn sẽ không can thiệp!