Thái Cổ Thần Vương

Chương 781: - Phong thái cuồng ngạo (2)




 

- Ngươi hôm nay dám động tới hắn thử xem. 

 

Thần sắc Nghê Phượng vô cùng lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Xa Viên, tên hỗn trướng này không ngờ lại che chở Tần Vấn Thiên. 

 

- Hôm nay ta nhất định muốn động vào hắn đấy, không chỉ có động vào, mạng của hắn ta cũng muốn. 

 

Chu Hành Sơn của Chiến Thiên tiên phủ lạnh lùng nói, phía sau bọn họ, có thể nói cường giả như mây. 

 

- Đây cũng là ta lời muốn nói. 

 

Thư Lộ Diêu tiếp lời nói. 

 

Khương Yển cười lạnh một tiếng, nhìn Xa Viên: 

 

- Xa Viên, ngươi không ngăn cản được, lui ra đi, tránh làm tổn thương tới ngươi. 

 

- Xa Viên huynh, đây là ân oán của cá nhân bọn họ, hãy để cho bọn họ tự giải quyết đi, ngươi tội gì lại tham dự vào. 

 

Chỉ nghe thấy Bùi Khiếu vừa đến cũng mở miệng khuyên một tiếng, làm cho ánh mắt của Xa Viên lóe lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Khiếu, lạnh nhạt nói: 

 

- Làm càn, ngươi thân là người của Quận Vương phủ, vốn đứng ở giữa, Thiên Vấn huynh lúc nào đắc tội đến Quận Vương phủ của ngươi, vậy mà lại có sát tâm như đám người này? Nếu như ngươi a dua nịnh hót theo những kẻ này, ta thật sự xem thường cách làm người của Bùi Khiếu ngươi. 

 

- Xa Viên huynh, ta chỉ là nói lời khuyên bảo. 

 


Thần sắc Bùi Khiếu lạnh giá, hắn chính là thiên kiêu nhân vật của Quận Vương phủ, thực lực cũng mạnh phi thường, Xa Viên không nể tình cũng thôi đi, vậy mà còn nói lời ngông cuồng như vậy. 

 

- Đây là muốn lấy nhiều khinh dễ ít sao? 

 

Quỷ đao Mộ Nham chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Xa Viên, thần sắc của mọi người phía đối diện đều lạnh lão, nhìn chằm chằm vào Xa Viên và Mộ Nham, Tần Vấn Thiên không có nửa phần uy hiếp, trong mắt bọn họ đã là vật trong lòng bàn tay, có thể tùy ý giết chết, nhưng Mộ Nham và Xa Viên lại khác, hai người này thực lực cường đại, lại có bối cảnh, không có khả năng đối phó dễ dàng như thế. 

 

- Xa Viên, Mộ Nham, tâm ý của các ngươi lòng ta ghi nhận, chỉ có điều, nếu bọn họ muốn đối phó ta như vậy, cứ để cho bọn họ tới thôi. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, khiến cho Xa Viên và Mộ Nham đều sửng sốt, sau đó Mộ Nham lộ ra thần sắc thú vị, đánh giá Tần Vấn Thiên, cười nói: 

 

- Được, nếu ngươi đã nói như vậy, Mộ Nham ta đây liền không nhúng tay vào. 

 

Xa Viên xoáy ánh nhìn thật sâu vào Tần Vấn Thiên, sau đó nhìn về phía Cửu Tiên Chung, liền cười nói: 

 

- Được, ta tin tưởng Thiên Vấn huynh. 

 

Dứt lời, thân thể Xa Viên cũng lui sang một bên, hai người dường như trở thành quần chúng, duy nhất chỉ có Tần Vấn Thiên đối mặt với các vị thiên kiêu nhân vật, hơn nữa thực lực của bất kỳ người nào cũng đều mạnh mẽ hơn hắn. 

 

Nhưng Tần Vấn Thiên như thể hoàn toàn không hề để ý chút nào, ánh mắt của hắn đảo qua đoàn người phía trước, trong mắt lộ ra một tia lạnh giá sắc bén, mở miệng nói: 

 

- Một đám người tự cho mình là đúng, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, tự nhận là tài trí hơn người, nhưng không biết mình đáng thương như nào, các ngươi tự xưng là thiên kiêu, cao cao tại thượng, nhưng mà ở trong mắt ta, các ngươi chẳng qua là một đám phế vật cao ngạo không có năng lực mà thôi, có tư cách gì mà cao ngạo ở chỗ này, nếu ta có tu vi như các ngươi, chỉ cần giơ tay lên là có thể chém giết các ngươi ngay lập tức. 

 

- Thực sự càn rỡ. 

 

Mọi người nghe được lời nói cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên, thần sắc đều là lạnh vô cùng, Nghê Phượng càng không nhịn được giẫm chận tại chỗ, từ trong ánh mắt lạnh lùng cao ngạo phát ra kiếm quang lạnh như băng, chỉ thấy bàn tay nàng vung lên, trong phút chốc từng thanh lợi kiếm sắp hàng bên nhau, dường như có bảy thanh kiếm cùng rung lên, từng tiếng ông ông truyền ra, bảy thanh kiếm đồng loạt bắn ra. 

 


Chỉ thấy mỗi một thanh kiếm đều hàm chứa uy lực đáng sợ, khí tức sát phạt đáng sợ, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau. 

 

Chỉ trong tích tắc khi kiếm thứ nhất bắn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên liền cảm giác được kiếm quang ngập trời cuồn cuộn quét qua tất cả, tâm niệm hắn thoáng động, ngay lập tức, vô tận phù quang điên cuồng bao phủ thân thể của hắn, phù văn nhanh chóng lưu động khắp thiên địa, hóa thành một chưởng ấn đáng sợ, bàn tay Tần Vấn Thiên vừa nhấc lên đã đánh về phía trước. 

 

Đồng thời, kiếm cũng đã tới, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, kiếm quang và chưởng ấn va chạm với nhau, chấn động khắp cả hư không, kiếm quang không thể xuyên qua chưởng ấn, nhưng kiếm thứ hai lại đâm tới, lại là một đợt công phạt vô cùng đáng sợ, kinh thiên động địa. 

 

Kiếm thứ ba, kiếm thứ tư liên tục đánh tới, thật sự có thể nói là uy thế chấn động đất trời, tuy rằng Nghê Phượng lạnh lùng cao ngạo nhưng thực lực quả thật cường đại. 

 

Tuy nhiên lại thấy vô tận phù văn lưu chuyển quanh người Tần Vấn Thiên, hóa thành một bức tường tinh thần, ngăn cản ở phía trước thân thể hắn, mặc cho thiên địa đổ nát, bức tường phù văn không đổ, bảy kiếm đánh xuống, hư không cũng phải run rẩy, bức tường phát ra âm thanh vỡ vụn răng rắc, Tần Vấn Thiên vẫn chắp tay đứng ở trước Cửu Tiên Chung, ánh mắt nhìn Nghê Phượng đầy cao ngạo. 

 

- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy sao, ta chỉ đơn giản điều động phù văn là đã đứng ở thế bất bại, ngươi muốn giết ta, giết thế nào? 

 

Tần Vấn Thiên cuồng ngạo mở miệng, giọng nói chấn động, sắc mặt đám người Nghê Phượng cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, người này lại có thể điều động phù văn của Cửu Tiên Chung tới công kích, không ngờ hắn có thành tựu phương diện này lợi hại như thế 

 

- Tự cho rằng bản thân gia nhập vào một thế lực nào đó là có thể cao cao tại thượng, mặc dù có bay cao thì vẫn chỉ là chim yến, chỉ dám sánh vai với đám người dưới thấp, lại sao biết chí khí của Côn Bằng. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, vô tận phù văn lập lòe, Tần Vấn Thiên đắm mình trong đó, đứng chắp tay, vô cùng ngạo nghễ, hắn giống như chiến thần nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, nói: 

 

- Các ngươi có thể cùng tiến lên! 

 

 

 

 

 

   

- Ngươi hôm nay dám động tới hắn thử xem. 

 

Thần sắc Nghê Phượng vô cùng lạnh giá, nhìn chằm chằm vào Xa Viên, tên hỗn trướng này không ngờ lại che chở Tần Vấn Thiên. 

 

- Hôm nay ta nhất định muốn động vào hắn đấy, không chỉ có động vào, mạng của hắn ta cũng muốn. 

 

Chu Hành Sơn của Chiến Thiên tiên phủ lạnh lùng nói, phía sau bọn họ, có thể nói cường giả như mây. 

 

- Đây cũng là ta lời muốn nói. 

 

Thư Lộ Diêu tiếp lời nói. 

 

Khương Yển cười lạnh một tiếng, nhìn Xa Viên: 

 

- Xa Viên, ngươi không ngăn cản được, lui ra đi, tránh làm tổn thương tới ngươi. 

 

- Xa Viên huynh, đây là ân oán của cá nhân bọn họ, hãy để cho bọn họ tự giải quyết đi, ngươi tội gì lại tham dự vào. 

 

Chỉ nghe thấy Bùi Khiếu vừa đến cũng mở miệng khuyên một tiếng, làm cho ánh mắt của Xa Viên lóe lên, nhìn chằm chằm vào Bùi Khiếu, lạnh nhạt nói: 

 

- Làm càn, ngươi thân là người của Quận Vương phủ, vốn đứng ở giữa, Thiên Vấn huynh lúc nào đắc tội đến Quận Vương phủ của ngươi, vậy mà lại có sát tâm như đám người này? Nếu như ngươi a dua nịnh hót theo những kẻ này, ta thật sự xem thường cách làm người của Bùi Khiếu ngươi. 

 

- Xa Viên huynh, ta chỉ là nói lời khuyên bảo. 

 

Thần sắc Bùi Khiếu lạnh giá, hắn chính là thiên kiêu nhân vật của Quận Vương phủ, thực lực cũng mạnh phi thường, Xa Viên không nể tình cũng thôi đi, vậy mà còn nói lời ngông cuồng như vậy. 

 

- Đây là muốn lấy nhiều khinh dễ ít sao? 

 

Quỷ đao Mộ Nham chậm rãi đi lên phía trước, đứng ở bên cạnh Xa Viên, thần sắc của mọi người phía đối diện đều lạnh lão, nhìn chằm chằm vào Xa Viên và Mộ Nham, Tần Vấn Thiên không có nửa phần uy hiếp, trong mắt bọn họ đã là vật trong lòng bàn tay, có thể tùy ý giết chết, nhưng Mộ Nham và Xa Viên lại khác, hai người này thực lực cường đại, lại có bối cảnh, không có khả năng đối phó dễ dàng như thế. 

 

- Xa Viên, Mộ Nham, tâm ý của các ngươi lòng ta ghi nhận, chỉ có điều, nếu bọn họ muốn đối phó ta như vậy, cứ để cho bọn họ tới thôi. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, khiến cho Xa Viên và Mộ Nham đều sửng sốt, sau đó Mộ Nham lộ ra thần sắc thú vị, đánh giá Tần Vấn Thiên, cười nói: 

 

- Được, nếu ngươi đã nói như vậy, Mộ Nham ta đây liền không nhúng tay vào. 

 

Xa Viên xoáy ánh nhìn thật sâu vào Tần Vấn Thiên, sau đó nhìn về phía Cửu Tiên Chung, liền cười nói: 

 

- Được, ta tin tưởng Thiên Vấn huynh. 

 

Dứt lời, thân thể Xa Viên cũng lui sang một bên, hai người dường như trở thành quần chúng, duy nhất chỉ có Tần Vấn Thiên đối mặt với các vị thiên kiêu nhân vật, hơn nữa thực lực của bất kỳ người nào cũng đều mạnh mẽ hơn hắn. 

 

Nhưng Tần Vấn Thiên như thể hoàn toàn không hề để ý chút nào, ánh mắt của hắn đảo qua đoàn người phía trước, trong mắt lộ ra một tia lạnh giá sắc bén, mở miệng nói: 

 

- Một đám người tự cho mình là đúng, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, tự nhận là tài trí hơn người, nhưng không biết mình đáng thương như nào, các ngươi tự xưng là thiên kiêu, cao cao tại thượng, nhưng mà ở trong mắt ta, các ngươi chẳng qua là một đám phế vật cao ngạo không có năng lực mà thôi, có tư cách gì mà cao ngạo ở chỗ này, nếu ta có tu vi như các ngươi, chỉ cần giơ tay lên là có thể chém giết các ngươi ngay lập tức. 

 

- Thực sự càn rỡ. 

 

Mọi người nghe được lời nói cuồng ngạo của Tần Vấn Thiên, thần sắc đều là lạnh vô cùng, Nghê Phượng càng không nhịn được giẫm chận tại chỗ, từ trong ánh mắt lạnh lùng cao ngạo phát ra kiếm quang lạnh như băng, chỉ thấy bàn tay nàng vung lên, trong phút chốc từng thanh lợi kiếm sắp hàng bên nhau, dường như có bảy thanh kiếm cùng rung lên, từng tiếng ông ông truyền ra, bảy thanh kiếm đồng loạt bắn ra. 

 

Chỉ thấy mỗi một thanh kiếm đều hàm chứa uy lực đáng sợ, khí tức sát phạt đáng sợ, kiếm trước mạnh hơn kiếm sau. 

 

Chỉ trong tích tắc khi kiếm thứ nhất bắn về phía Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên liền cảm giác được kiếm quang ngập trời cuồn cuộn quét qua tất cả, tâm niệm hắn thoáng động, ngay lập tức, vô tận phù quang điên cuồng bao phủ thân thể của hắn, phù văn nhanh chóng lưu động khắp thiên địa, hóa thành một chưởng ấn đáng sợ, bàn tay Tần Vấn Thiên vừa nhấc lên đã đánh về phía trước. 

 

Đồng thời, kiếm cũng đã tới, những tiếng động cực lớn ầm ầm vang lên, kiếm quang và chưởng ấn va chạm với nhau, chấn động khắp cả hư không, kiếm quang không thể xuyên qua chưởng ấn, nhưng kiếm thứ hai lại đâm tới, lại là một đợt công phạt vô cùng đáng sợ, kinh thiên động địa. 

 

Kiếm thứ ba, kiếm thứ tư liên tục đánh tới, thật sự có thể nói là uy thế chấn động đất trời, tuy rằng Nghê Phượng lạnh lùng cao ngạo nhưng thực lực quả thật cường đại. 

 

Tuy nhiên lại thấy vô tận phù văn lưu chuyển quanh người Tần Vấn Thiên, hóa thành một bức tường tinh thần, ngăn cản ở phía trước thân thể hắn, mặc cho thiên địa đổ nát, bức tường phù văn không đổ, bảy kiếm đánh xuống, hư không cũng phải run rẩy, bức tường phát ra âm thanh vỡ vụn răng rắc, Tần Vấn Thiên vẫn chắp tay đứng ở trước Cửu Tiên Chung, ánh mắt nhìn Nghê Phượng đầy cao ngạo. 

 

- Ngươi chỉ có chút thực lực như vậy sao, ta chỉ đơn giản điều động phù văn là đã đứng ở thế bất bại, ngươi muốn giết ta, giết thế nào? 

 

Tần Vấn Thiên cuồng ngạo mở miệng, giọng nói chấn động, sắc mặt đám người Nghê Phượng cứng ngắc, nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, người này lại có thể điều động phù văn của Cửu Tiên Chung tới công kích, không ngờ hắn có thành tựu phương diện này lợi hại như thế 

 

- Tự cho rằng bản thân gia nhập vào một thế lực nào đó là có thể cao cao tại thượng, mặc dù có bay cao thì vẫn chỉ là chim yến, chỉ dám sánh vai với đám người dưới thấp, lại sao biết chí khí của Côn Bằng. 

 

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng, vô tận phù văn lập lòe, Tần Vấn Thiên đắm mình trong đó, đứng chắp tay, vô cùng ngạo nghễ, hắn giống như chiến thần nhìn chằm chằm vào đám người phía trước, nói: 

 

- Các ngươi có thể cùng tiến lên!