Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 108




Giữa khu nghĩa địa âm u trống trải, gió ào ạt ùa về từ bốn phương tám hướng, len vào thân thể, nghe như tiếng âm hồn kêu la, vang vọng. Ánh mắt Thiệu Hoa Trì trầm tĩnh, tối đen như ẩn chứa thứ sức mạnh có thể nghiền nát vạn vật. Lúc y định đưa tay chạm vào người trong quan tài thì bị Cảnh Dật ngăn lại. Thân thể y đã lạnh cứng như bị ướp trong băng tuyết hàng giờ.

Trong mắt Cảnh Dật hiển hiện nỗi đau xót. Y biết Thiệu Hoa Trì đang cố gắng nhẫn nại.

Bất cứ ai nhìn thấy thi thể của mẫu thân mình bị người ta hạ nhục sau khi chết như vậy, đều không thể nào chấp nhận. Nhất là chỉ mới một khắc trước đây thôi, Thiệu Hoa Trì còn ở Trường Ninh cung, tam quỳ cửu khấu thỉnh an hoàng hậu, cảm tạ hoàng hậu đã cầu tình cho y. Điều này đối với Thiệu Hoa Trì, vừa là thử thách, vừa là đả kích.

Cảnh Dật có thể nhìn thấy vành tai, cần cổ Thiệu Hoa Trì trắng nõn đến trong suốt, bỗng nhiên vì xúc động nổi từng đợt gân xanh dưới lớp da mỏng, giống như một con thiên nga trước khi chết, vùng vẫy trong thống khổ, nhẫn nhịn và tuyệt vọng.

Cảnh Dật cắn răng, ôm chặt lấy Thiệu Hoa Trì, sát lại gần y, chỉ mong tiếp thêm cho y một chút năng lượng, dù nó nhỏ bé đến chẳng đủ chống đỡ.

Y biết, trên thực tế, tình cảm của Thiệu Hoa Trì đối với Lệ phi không khắc sâu đến thế. Suốt bao nhiêu năm, Lệ phi dù có vì nguyên nhân nào đi chăng nữa, sự thật là nàng đã rất ít quan tâm đến cảm xúc của thất hoàng tử. Nếu không thì ngay từ đầu, thất hoàng tử cũng sẽ không rơi vào cảnh bị người ta hãm hại. Nhưng những người yêu thương bên cạnh Thiệu Hoa Trì quá ít, chút tìm cảm nhỏ nhoi này dù chỉ như đốm lửa tàn, cũng đủ khiến con thiên thân liều mình lao đến.

Nhìn như vô tình, kỳ thực rất thâm tình.

Thiệu Hoa Trì kéo đứt ngọc bội bên hông. Y từng lấy nó khỏi thi thể của Phó Thần. Miếng ngọc này bị thiêu đốt trong lửa nhiều giờ, đã ngả màu ố vàng, trông khác biệt hẳn với miếng ngọc Thiệu Hoa Trì mang bên mình. Nhưng dù mỗi ngày thay quần áo vài lần, Thiệu Hoa Trì vẫn nhất quyết mang theo.

Y siết chặt miếng ngọc trong tay. Có lẽ vì quá dùng sức, khớp xương trở nên trắng bệch. Đôi mắt y tối đen, thâm trầm nhìn từng con giòi bọ cắn phá xuyên qua thi thể mẫu thân. Mồ hôi lạnh chảy dài hai bên má. Tiếng kêu thê lương như loài dã thú đã nghẹn lại trong yết hầu, thoát ra chỉ là tiếng thì thầm nói nhỏ.

Cảnh Dật lúc đầu không nghe rõ Thiệu Hoa Trì đang lẩm bẩm cái gì, y ghé đến gần hơn mới nghe được mấy chữ, "Ngươi làm được...Ngươi làm được...."

Cảnh Dật bỗng phát hiện, hình như mọi người đều đã quên, Thiệu Hoa Trì cùng lắm mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, nhưng y đã phải gánh trên mình thứ gánh nặng người khác không thể nào chịu đựng nổi.

Một lát sau, khi cơn run rẩy dần lắng xuống, Thiệu Hoa Trì mới ngẩng đầu lên khỏi lòng bàn tay, giọng nói tuy vẫn còn chút khàn khàn nhưng đã có vẻ tỉnh táo lại, "Cảnh ca, buông ra đi, ta không sao."

Cảnh Dật buông y ra. Thiệu Hoa Trì đưa mắt nhìn mẫu phi lần cuối, rồi ra lệnh, "Đậy lại đi...."

Thiệu Hoa Trì vừa mới phát hiện, nói ra mấy chữ này khó khăn đến thế.

Không thể đánh rắn động cỏ được....

Đám tôi tới đứng ở phía xa lúc này mới tiến lên, đưa ngôi mộ về hình dạng vốn có.

Thiệu Hoa Trì cúi đầu, một lúc lâu sau vẫn chưa ngẩng lên.

Đó là nỗi áy náy, tự trách sâu đậm.

Lúc y quay về, đã gần đến thời gian cấm cung. Ở trên xe ngựa, tâm trạng Thiệu Hoa Trì chẳng hề khá lên chút nào, chỉ trầm mặc ngồi đó. Cảnh Dật ngồi bên cạnh, vừa tường thuật lại tình hình sắp xếp ngoài cung ra sao, điều động nhân lực thế nào.

Giọng nói của Cảnh Dật rất êm tai, không cao không thấp, chỉ lắng nghe thôi cũng là một loại hưởng thụ.

Thiệu Hoa Trì nhắm mắt dưỡng thần, giống như không hề chú ý lắng nghe, nhưng Cảnh Dật biết Thiệu Hoa Trì vẫn đang nghe rõ từng lời, vừa nghe vừa cân nhắc. Khí chất trên người y ngày càng trầm ổn, cảm xúc cũng không mấy khi mất kiểm soát. Nếu như không phải trong người chứa độc khiến khuôn mặt bị hủy thì y chính là một hoàng tử không có gì để soi mói.

Đột nhiên, xe ngựa dường như gặp chấn động. Tiếng ngựa hí vang trong đêm tối nghe cực kỳ chói tai, thân xe lắc lư nghiêng ngả.

"Cẩn thận!" Ngay khi cảm thấy có nguy hiểm, Cảnh Dật không chút do dự nhào về phía Thiệu Hoa Trì. Đúng lúc này, một mũi tên đâm vào lưng y. Nếu không có y liều mình che chở, có lẽ người trúng tên lúc này là Thiệu Hoa Trì.

Cảnh Dật nhịn tiếng kêu đau, run rẩy một chút, hơi tựa vào Thiệu Hoa Trì.

Vài mũi tên nhọn khác ghim vào thành xe ngựa, thậm chí còn lọt qua cửa sổ, cắm vào bên trong.

"Cảnh ca, ai khiến huynh đỡ cho ta!" Mí mắt Thiệu Hoa Trì giật mạnh. Trời xanh ơi, người không thể tàn nhẫn với ta như vậy, lần lượt cưới đi những người bên cạnh ta. Người thật sự muốn ta trở thành cô gia quả nhân mới vừa lòng sao?
Loading...


Nỗi thống khổ, áp lực đè nặng trong lòng bấy lâu cháy bùng thành cơn cuồng nộ. Thiệu Hoa Trì vẫn giữ nét mặt lạnh băng, trầm giọng nói với Cảnh Dật, "Chuyện huynh cần làm bây giờ là bảo vệ mình cho tốt. Nhớ kỹ, ta nhất định không để huynh chết!"

Đây đã là lần thứ hai Cảnh Dật liều mình cứu mạng y. Đời này y còn chưa biết có thể trả ơn hay không, đã nợ y hai lần sinh mệnh.

Cảnh Dật suy cho cùng chỉ là một thư sinh văn nhược, mặt mũi trắng bệch, khẽ gật đầu.

Thiệu Hoa Trì ra khỏi xe ngựa, chém đứt dây thừng buộc ngựa với thân xe. Con ngựa kinh hãi hí lên một tiếng dài, chạy như điên, bấy giờ thùng xe mới thôi xóc nảy. Những mũi tên vẫn không ngừng lao tới. Thân thủ Thiệu Hoa Trì xem như không tồi, chỉ vung tay vài cái đã đỡ được tên, xem như công sức rèn luyện mấy năm nay đều không uổng phí. Đám hắc y nhân thấy tấn công thất bại, lại có người tiếp cận từ bốn phương tám hướng, bèn bỏ chạy ngay.

Mỗi lần đi ra ngoài, y đều có thuộc hạ âm thầm bám theo bảo hộ. Cũng có lúc Tấn Thành đế lo lắng cho sự an nguy của nhi tử, phái vài ám vệ đi cùng, chuyên môn phụ trách sự an toàn cho thất hoàng tử. Thiệu Hoa Trì lạnh mặt nhìn đám người biến mất trong bóng tối.

"Thuộc hạ đến chậm, khiến điện hạ kinh hãi." Một đám người quỳ xuống bên cạnh xe ngựa thỉnh tội.

"Đuổi theo!" Y kết thù quá nhiều, muốn đếm cũng không xuể. Nhưng nếu nói đến gần đây nhất, chắc chỉ có chuyện công tử nhà Binh bộ thị lang.

Là ám sát hay là cảnh cáo? Y tin rằng nếu y thật sự muốn tra xét rõ ràng vụ án Tân Di, e là cũng không dễ dàng bảo toàn tính mạng như thế.

Y sai người chuẩn bị thêm một cỗ xe ngựa. Lúc này, Cảnh Dật đã đau đớn đến hôn mê bất tỉnh. Thiệu Hoa Trì ôm y vào lòng, đưa đến nơi ở của Cảnh Dật. Y đá văng cửa phòng, ôm người đến đặt trên giường, nhẹ ngàng kéo chăn đắp, căn dặn đám người Quỷ Tử đứng bên ngoài, "Đến ngõ Đông Du mời Lý tẩu tử đến đây, tìm thêm một đại phu tốt nhất trong thành ! Mau lên!"

Cảnh Dật chậm rãi mở mắt, bộ dạng suy yếu mệt mỏi. Thiệu Hoa Trì lại càng nhẹ giọng nói. "Cảnh ca....."

Cảnh Dật nở một nụ cười, tựa như cố gắng an ủi Thiệu Hoa Trì. Y vươn tay ra, Thiệu Hoa Trì hiểu ý, nắm lấy tay y. Cảnh Dật mấp máy môi : Ta không sao.

Khi đại phu tới, Thiệu Hoa Trì mới rút tay về.

"Điện hạ....Phải giải thích với người trong cung thế nào?" Quỷ Tử bước tới hỏi.

"Hôm nay đã muộn rồi. Ngươi chạy vào cung báo một tiếng, nay không kịp quay về. Ngày mai ta sẽ đến Dưỡng Tâm điện thỉnh tội." Y không thể nào bỏ lại Cảnh Dật vào lúc này.

Ở ngoài cửa chờ vài canh giờ, đại phu mới từ trong đi ra, nói đã rút mũi tên trên lưng Cảnh Dật. Tuy nhiên, bây giờ y còn rất yếu, phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi, ngoài ra không có gì đáng ngại. Khi đó, Thiệu Hoa Trì mới yên lòng.

Sau căn dặn người chăm sóc cẩn thận, lại tự mình giám sát hạ nhân nấu thuốc, Thiệu Hoa Trì mới mệt mỏi quay về thư phòng của Cảnh Dật, dự định ngủ lại chỗ này một đêm. Đây là nơi sau khi Vanh Hiến tiên sinh rời đi, liền để lại cho Cảnh Dật làm nơi sinh sống. Ngoài sân còn trồng vài cây hoa mai, hương thơm thanh nhã phiêu đãng giữa trời đông giá rét.

Thiệu Hoa Trì vào cửa, phát hiện cửa sổ thư phòng đang mở toang. Đang định bước tới khép cửa, y lại liếc mắt thấy một bức tranh đặt trên bàn.

Đó là y..........?

Vì sao Cảnh ca lại vẽ y........

.

Trường Ninh cung.

Sau khi tiễn Tấn Thành đế và Thiệu Hoa Trì, Lâm ma ma, người theo hoàng hậu từ nhỏ đi đến thỉnh an. Sắp tới thời gian đi ngủ, hoàng hậu ngồi trước bàn trang điểm, được mấy cung nữ xung quanh hầu hạ. Lâm ma ma vẫy lui các cung nữ, cầm lấy chiếc lược, chải mái tóc đen như thác của hoàng hậu.

"Nước cờ này, vẫn phải đi......" Nàng nhìn ngắm mình trong gương, khóe mắt giờ đây đã lộ ra vài nếp nhăn nhỏ. Cuối cùng nàng cũng phải già đi, không so được với Mai phi xinh đẹp xuất chúng, cũng không trẻ tuổi mỹ mạo như đám tú nữ mới vào cung.

"Nương nương, người làm như vậy, chẳng phải là đối đầu với Ngô gia hay sao?" Lâm ma ma có chút lo lắng. Người của Ngô gia đã nhận được tin tức nhị hoàng tử không còn ở kinh thành, đang hoảng loạn tới sứt đầu mẻ trán, sợ phạm phải tội khi quân, liên lụy đến cửu tộc. Đặc biệt, hoàng hậu nương nương chẳng còn nhi tử bên cạnh, nay đã bị hoàng đế lạnh nhạt, chức quyền quản lý hậu cung cũng đã rơi vào tay mấy vị quý phi, đây tuyệt đối không phải chuyện Ngô gia muốn. Hiện giờ, thập ngũ hoàng tử đang ở nơi phương xa, làm con tin cho Khương Vu, điều này khiến Ngô gia quyết định bỏ rơi mẹ con hoàng hậu, trái lại cố gắng bảo vệ mẹ con vị thứ nữ sinh ra ở Ngô gia, chính là Lan phi và cửu hoàng tử Thiệu Tử Du.

Có thể nói, từ khi làm thái tử phi đến nay, hoàng hậu luôn là trưởng nữ kiêu ngạo bậc nhất ở Ngô gia, luôn luôn cao quý, được tôn sùng hơn hẳn thứ nữ Lan phi. Cả hai đều là nữ tử xuất thân từ cùng một gia tộc, đấu tranh gay gắt suốt bao năm trời. Hiện giờ Lan phi là thứ nữ mà lại chiếm thế thượng phong, hoàng hậu làm sao có thể chấp nhận. Nhất là hằng ngày, khi các phi tần hậu cung tới thỉnh an, vị thứ muội kia đều mang vẻ mặt đầy châm chọc, khiến Ngô Dận Nhã hận đến nghiến răng nghiến lợi, so với Mai phi đang được sủng ái bậc nhất còn đáng ghét hơn. Thà rằng nàng cưu mang lão thất, con của ả tiện nhân tạp chủng kia, còn hơn ủng hộ lão cửu !

Cho nên lúc nghe tin Thiệu Hoa Trì quản lý thuộc hạ không nghiêm, dẫn đến cái chết của nhi tử Binh bộ thị lang, khiến hoàng đế giáng tội đóng cửa hối lỗi ở Trọng Hoa cung, Ngô Dận Nhã mới cảm thấy đây là cơ hội tốt biết bao, có thể cứu vãn hình tượng mẹ hiền thêm lần nữa, để hoàng đế lại chú ý tới nàng. Mặt khác, nàng cũng có thể xoa dịu mối quan hệ căng thẳng với Thiệu Hoa Trì trước giờ.

"Bản cung muốn khiến cho họ biết, bản cung không dễ bị đè đầu cưỡi cổ! Muốn ta giúp đỡ Lan phi, thật sự nghĩ ta là quả hồng mềm dễ bóp sao !"

"Nhưng....người thật sự muốn hỗ trợ thất hoàng tử sao?"

"Ngươi nghĩ sao vậy? Ta mà lại đi giúp đỡ tiện chủng đó ư? Tiện nhân sinh ra tiện chủng, trời sinh là kẻ hạ lưu, xách giày cho nhi tử của ta còn không xứng. Hoa Dương của ta....sẽ quay về !" Hai mắt Ngô Dận Nhã đảo liên tục, tựa như điên cuồng. Nàng nhớ đến lần đây nhất, cung nữ quay về, nhét vào tay nàng tin tức mới nhất về nhi tử. Nhi tử nàng đang ở một thị trấn nào đó thuộc châu huyên tây bắc, bí mật chiêu binh mãi mã, chờ thời cơ thích hợp để công phá hoàng thành. Khi ấy, nàng có thể trở thành thái hậu.

Vẻ điên dại trong mắt Ngô Dận Nhã càng rõ rệt. Hoàng nhi, mẫu hậu ở kinh thành chờ con !

.

Quan Tinh lâu.

Một người mặc áo đen xuất hiện trên đỉnh tháp.

Phí Khanh khoác thêm một tấm áo choàng, lẳng lặng ngồi ngoài hiên nhìn trời sao.

Người áo đen quỳ xuống thưa, "Quốc sư, ám sáy thất bại. Người bên cạnh Thiệu Hoa Trì cứu mạng hắn. Thuộc hạ thấy thế lực ngầm của hắn tới bao vây nên rút lui trước."

"Vốn chỉ định sai ngươi đi kiểm tra thực hư về hắn, không thành công cũng không sao, đừng tự trách," Phi Khanh biết, Thiệu Hoa Trì hôm nay đã không còn là thất hoàng tử vô quyền vô thế năm đó nữa. Nếu sang năm được xuất cung kiến phủ, thế lực của hắn sẽ còn biến hóa nhiều.

Trước mắt, vị thất hoàng tử này xem ra còn phiền toái hơn cửu hoàng tử một chút. Ít nhất, không có bất cứ ai tin rằng y có ý đồ với ngôi vị hoàng đế cho nên chưa từng đề phòng y, luôn cho rằng y là người của phe Thiệu Tử Du.

"Phái người đi ám sát Mai phi thì sao? Chưa có tin tức gì à?" Từ khi y hạ lệnh đến giờ, đã trải qua vài lần ám sát, vậy mà Mai phi đều tránh né an toàn? Nếu nói không có người nào chen ngang phá đám thù Phi Khanh tin chắc, một phi tử leo lên từ vị trí cô cô, không thể nào thoát được.

"Kể từ lần đầu tiên hạ độc Mai phi, bị hoàng quý phi phát hiện, hoàng quý phi liền bảo vệ Mai phi bốn phía như thùng sắt. Thế lực trong cung của chúng ta đã không còn như trước, hiện giờ không thể trà trộn vào."

"Đẩy nhanh tốc độ lên ! Thời gian không chờ ai cả, chúng ta không thể làm trễ kế hoạch của chủ công."

"Vâng."

Người áo đen lần nữa biến mất trong bóng tối. Trong đầu gã lại lần nữa nhớ đến lúc bắn mũi tên kia, thoáng nhìn thấy ánh mắt của thất hoàng tử. Chỉ trong khoảnh khắc, gã cảm thấy thứ áp lực không thể nói rõ, cùng với đôi mắt tựa như nhìn vào một người chết kia, thật giống như trông thấy chủ công thời còn trẻ.

Mái tóc trắng của Phi Khanh phiêu tán trong không trung. Y chỉ đưa tay chạm nhẹ, một mớ tóc đã bị kéo xuống.

Ánh mắt y càng thêm ủ rũ. Nghĩ đến nhiệm vụ Lý Biến Thiên vừa giao cho, y siết lòng bàn tay, nắm chặt những sợi tóc vừa rơi xuống. "Bệ hạ......."

Khi ngẩng lên lần nữa, mắt y bỗng sững sờ.

Đó là........Tham Lang. Tham Lang tinh trong Sát Phá Lang đang lấp lánh đuổi theo hướng Thất Sát.

Từ trước tới giờ, ngôi sao này vẫn luôn u ám, không hề tỏa ra chút ánh sáng nào, cũng là nguyên nhân khiến những ngày gần đây, Phi Khanh yên tâm hơn một chút. Y cho rằng chí ít Sát Phá Lang cũng không có cơ hội tụ họp.

Nhưng hiện giờ, nó đang lấp lóe sáng, cũng có nghĩ Thất sát có lẽ sắp, hoặc hiện giờ đang gặp gỡ Tham Lang !

Trong một chốn hoang vu phía Tây bắc.

Vốn dĩ ở giữa vùng núi đá sỏi khô cằn này lại có một cái cây cổ thụ thì quá sức kỳ lạ, nhất là cây này vô cùng xum xuê tươi tốt, thân cây lớn đến mức mười người ôm không xuể. Lúc này, tiếng chó sủa đã vọng tới từ đằng xa.

Chân con chó săn cường tráng đạp lên mặt đất, nghe rõ từng tiếng. Nó đang chạy đến với tốc độ kinh hoàng, gần như khiến mặt đất chấn động.


Phó Thần cõng Lý Biến Thiên lên lưng, bắt đầu trèo lên cây đại thụ. Hồi nhỏ, hắn thường cùng các huynh đệ tỷ muội ra ngoài tìm đồ ăn, có đôi khi bị kẻ khác đuổi theo tranh cướp. Để tránh đồ ăn bị người ta đoạt mất, chỉ còn cách trèo lên cây trốn kỹ.

Trước ranh giới sống chết, Phó Thần bộc lộ những tiềm lực trước nay chưa từng có. Dù cõng một nam nhân cao lớn trên lưng, hắn cũng không hề có cảm giác nặng.

Lý Biến Thiên thoáng nhìn cái cây, đoán được Phó Thần định làm gì, "Ngươi định trốn vào hốc cây kia sao?

Chính giữa thân cây đại thụ có một cái hốc tối đen, đó mới là lý do phó Thần quyết định trèo lên.

Phó Thần leo rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến trước hốc cây. Cái hốc còn hớn hơn tưởng tượng của hắn, nhưng dù thế đi nữa cũng không đủ cho cả hai người đều chui vào.

Chỉ một người có thể nấp trong đó.

Vậy thì ai bây giờ?

Phó Thần không hề do dự, đạp lên nhánh cây, ôm Lý Biến Thiên đặt vào trong, "Bệ hạ, trước tiên ngài hãy chịu khó ở trong này một lát. Chỉ khi mấy người A Nhất tìm tới mới được ra ngoài, dù xảy ra chuyện gì."

Lý Biến Thiên không phản đối cũng không nói lời nào. Hắn vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Phó Thần trông hắn có vẻ kiệt sức, còn bị trọng thương, nhưng mắt hắn dường như đang âm thầm quan sát. Hắn cũng rất hiếu kỳ muốn biết Phó Thần định làm gì, sẽ lựa chọn gì sau khi hắn đã toàn tâm toàn ý với Phó Thần, đưa viên thuốc bảo mệnh duy nhất của mình cho đối phương. Thật ra, ban nãy khi tỉnh lại, hắn đã phát hiện trên người mình có nhiều chỗ bị va đạp, nhất là phần đầu còn bị va nhiều lần, Lý Biến Thiên cũng có chút hoài nghi, dù chỉ trong chốc lát. Phó Thần cũng bị thương tích đầy mình do dòng nước xô đẩy, nhưng vẫn khác biệt quá lớn. Nghi ngờ nhỏ này vẫn cắm rễ trong lòng Lý Biến Thiên, khiến hắn có suy nghĩ muốn thử nghiệm.

Mãi cho đến thời khắc sinh tử tồn vong này, hắn thật muốn nhìn xem phó Thần sẽ làm thế nào. Còn về việc an nguy của bản thân sẽ ra sao, Lý Biến Thiên vẫn luôn tỏ vẻ thờ ơ.

Chỉ có lúc này, hắn mới có cơ hội thấy rõ người bên cạnh mình.

"Ngươi vào đi, ta sẽ đối phó bọn họ."

Lý Biến Thiên thản nhiên nói. Lời này của hắn ý nói, tất cả giao cho hắn, cũng có ý muốn bảo vệ Phó Thần.

Nhưng thực ra, cả hắn và Phó Thần đều biết, Phó Thần là người duy nhất được ăn viên dược bảo mệnh. Trong hai người họ, chỉ mình Phó Thần còn sức chiến đấu. Nói cách khác, nếu lúc này Phó Thần để cho Lý Biến Thiên liều mạng cũng đồng nghĩa với việc bỏ rơi mạng sống của Lý Biến Thiên.

Chỉ cần Phó Thần nói một chữ được, Lý Biến Thiên sẽ giết hắn ngay tức thì, không để lại hậu hoạn.

Phó Thần lắc đầu. Thực ra, dù hốc cây có đủ lớn đi nữa Phó Thần cũng không định chui vào. Nếu bọn họ cùng vào trong đó, đám người kia tìm đến đây thì cả hai đều thành cá trong rọ, một lưới bắt hết. Nhất định phải có một kẻ dẫn người rời đi thì cả hai mới có cơ hội.

Cho nên Phó Thần chỉ nhìn Lý Biến Thiên, "Bệ hạ, bảo trọng !"

Nói xong bốn chữ này, Phó Thần liền nhảy xuống. Bàn tay hắn vẫn nắm chặt thanh chủy thủ nhuốm máu tươi.

Là thành hay bại, chỉ ở một ý niệm mà thôi!

Bên dưới, bóng dáng khổng lồ của con ác thú đã nhảy vọt ra khỏi lùm cây.

Đó là một con chó săn còn to lớn hơn cả con chó cái lúc nãy. Bộ lông toàn thân sáng bóng, dựng ngược, cái đuôi còn lớn hơn cánh tay Phó Thần cũng dựng thẳng lên. Miệng nó phát ra những tiếng gầm gừ, hiển nhiên đang trong trạng thái phẫn nộ tột cùng.

Con chó đực không gầm một tiếng, lập tức lao tới với tốc độ cực nhanh. Khi nó dừng lại, chợt ngây người, giống như đang nghĩ, quái lạ, rõ ràng có mùi máu của loài người ở đây mà sao không thấy một ai cả. Trong lúc con thú còn đang hoang mang, Phó Thần đã nhảy lên lưng nó.

Trong phút chốc, thanh chủ thủ kia đã đâm ngập vào lưng con chó săn đực, máu bắn ra bốn phía. Con chó còn chưa kịp phản ứng, Phó Thần đã dồn hết sức lực từ lúc bình sinh, rút thanh chủy thủ ra, từng nhát từng nhát đâm xuống mắt, xuống đùi nó.

Tiếng người đuổi tới càng lúc càng gần.

Phó Thần biết không còn thời gian nữa nên dừng tấn công. Lúc này hắn chỉ có thể xác nhận sơ sơ rằng con chó này không còn sống được thêm mấy phút. Hắn dừng tay, kéo con chó ra xa khỏi cây cổ thụ, còn bản thân thì chạy thục mạng về phía thôn làng.

Những đòn tấn công của Phó Thần đã chọc giận con chó đực. Nó liều mạng lê cái chân bị thương đi theo Phó Thần.

Đây cũng là lý do Phó Thần chỉ làm bị thương một bên chân nó. Hắn cần con chó có thể di chuyển, nhưng không thể đuổi theo tấn công hắn.

Hắn không ra giết con chó ngay từ đầu vì muốn những người đuổi tới sau đó không loanh quanh ở dưới gốc cây quá lâu. Nếu có thể, hắn muốn dẫn con chó đi càng xa càng tốt, mà nhìn vết thương của nó thì chắc chắn sẽ bỏ mạng trên đường.

Nếu muốn lưu lại cho Lý Biến thiên những ấn tượng không thể xóa nhòa để đạt được sự tín nhiệm, vậy thì hắn phải làm đến cùng, làm đến mức tốt nhất !

Chỉ có nhân cơ hội này để tăng lợi thế mới có thể tìm được nhiều đường sống về sau.

Đến khi không còn nghe thấy tiếng chó sủa nữa, Phó Thần biết con chó kia đã chết vì mất máu quá nhiều.

Lúc này, thôn làng đã ở ngay trước mắt.

Phó Thần cúi người thật thấp, núp vào trong lùm cây.

Trừ một nhóm người truy đuổi, nơi này còn một đám người khác đang liên hoan rộn ràng. Bọn họ đốt lửa trại, cùng nhay nhảy múa xung quanh đám lửa vừa ca hát tưng bừng, tựa như đang ăn mừng sự kiện gì vui vẻ lắm.

Xuyên qua khe hở của đám lá cây, Phó Thần không thể quan sát toàn cảnh, chỉ thấy được một phạm vi nhỏ hẹp.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ khiến hắn trợn tròn mắt.

Những người này đều dùng máy tươi và thịt vụn vẽ đầy lên mặt mình, nhìn vô cùng kinh hãi.

Mà cách đó không xa, hắn thậm chí trông thấy vài bóng người quen thuộc.

Đó là đám người của nhị hoàng tử ban nãy đuổi giết hắn. Bọn họ bị cột vào một chỗ, nhìn hoảng sợ tột độ.

Hiển nhiên do không có thuốc giải độc nên thời gian càng trôi qua, sức chiến đấu càng suy giảm, dù võ công có cao cường đến mấy. Có lẽ lúc bọn họ lặn ngụp trong con sông đó đã bị người của thôn làng này bắt được.

Ngay từ đầu, Phó Thần định tìm cách rời đi cũng là vì có cảm giác sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bọn họ bị người trong thôn bắt lại, tay chân bị cột chặt, nhìn như thể đã bị đút cho ăn cái gì đó khiến cho không còn khí lực gì. Theo ánh mắt kinh hoảng của bọn họ, Phó Thần cũng đưa mắt nhìn theo.Hắn trông thấy có một thứ gì đó được gắn lên cái giá gỗ hình chữ thập.

Trông rất giống hình người......

Đúng, đúng là hình người, nhưng nhìn kỹ, là một người đã bị lột da!

Bởi toàn bộ không gian, nơi nơi chốn chốn đều tanh nồng mùi máu tươi, cho nên Phó Thần mới không chú ý đến người treo trên giá này ngay từ đầu.

Khuôn mặt này, hắn thậm chí còn nhận ra. Đó là một người trung niên ban nãy đuổi giết hắn, là thuộc hạ thân tín của nhị hoàng tử.

Trừ gương mặt ra, những chỗ khác đều đã bị lột sạch da.

Ọe !

Phản ứng đầu tiên của Phó Thần chính là buồn nôn. Hắn bịt chặt miệng, cố gắng nấp xuống thật thấp , ẩn mình vào bụi cỏ.

Mà đúng lúc này, dường như có người phát hiện ra điều gì bất thường.

Một gã đàn ông đã uống say bí tỉ, lảo đảo đi về phía Phó Thần.