Thái Giám Hoàng Phu

Chương 4




Thương Lăng Nguyệt không nghĩ tới thân thể của nàng gặp chuyện như thế, ngày trước không biết trở lên khá giả như thế nào.

Nguyệt nhi không ngừng, nói tiếp: "Ta cùng hoàng huynh tuy là hoàng tử hoàng công chúa, nhưng phụ hoàng chưa từng để ở trong lòng, cùng với các nô tài bên trong cũng không có gì khác biệt, lại có Trương quý phi bày mưu đặt kế, ngày trôi qua còn không bằng cung nhân. Hoàng huynh cùng ta ngày ngày ăn không đủ no. Mùa đông là gian nan nhất, không có lửa than, cửa sổ dán lên trên giấy tất cả đều là động, rách rưới, gió rét xuyên vào tận xương tủy, chúng ta không lấy được giấy, chỉ có thể cùng nhau đắp chiếc chăn bông rách nát, mẫu hậu nhường cho ta cùng hoàng huynh đắp, để cho chúng ta ngủ ở bên trong, nàng liền mặc y phục ngủ ở bên giường chắn gió, thái giám đưa cơm cho chúng ta ăn mùa đông lúc nào cũng lạnh, mùa hè thường xuyên là thiu rớt muốn đổ . Hoàng huynh cùng mẫu hậu lúc nào cũng ăn ít để cho ta, bọn họ vốn là ăn không đủ no, còn muốn cho ta.

Nhớ năm ấy lúc ta năm tuổi, mẫu hậu cùng hoàng huynh bị Trương quý phi gọi đi làm việc, khi trở về mẫu hậu toàn thân đều là máu, đêm đó liền chết, thi thể bị bọn thái giám đắp chiếu hé ra mang khỏi lãnh cung, cũng không biết chôn ở địa phương nào.

Mẫu hậu chết ban đêm kia, hoàng huynh cũng mắc một cơn bệnh nặng, sau đó sốt ba ngày ba đêm, hắn ngủ cực trầm, toàn thân nóng hổi, gắng gượng, ta ngày ngày khóc gọi hắn, không biết làm sao, muốn cho hắn tỉnh đi theo ta nói chuyện, sau sợ hãi hắn cũng giống mẹ một dạng. Thái giám đưa thức ăn tới, ta liền đút cho hắn một chút, nhưng đút cái gì cũng không đi vào được, ba ngày sau hắn cuối cùng tỉnh, bất quá sốt cao cũng giảm đi nhiều, ta liền cao hứng ôm lấy hắn mà khóc, lại không phát hiện ra dị thường. Về sau dần dần mới cảm giác được không thích hợp, ta nói, hắn thế nào cũng không nhớ được, hơn nữa phản ứng lại trì độn, không có nhạy bén giống như trước, trở nên vô cùng nhát gan, vừa nghe thấy thânh âm nói chuyện cuả người đưa cơm hơi to một chút, liền bị hù dọa cả người run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vừa thấy máu tình hình sẽ nghiêm trọng hơn. Buổi tối ngủ thường xuyên gặp ác mộng, vừa khóc vừa gọi, ta bị bừng tỉnh, chứng kiến trên mặt của hắn tất cả đều là thống khổ cùng sợ hãi."

Từ đầu đến cuối thanh âm của nàng đều thật bình tĩnh.

Thương Lăng Nguyệt nghe được như vậy tim trầm xuống, so với nàng còn khó chịu hơn, hoàng huynh của nàng Thương Hằng Chi chỉ số thông minh ngu dốt, gan nhỏ hèn nhát thế nhưng không phải là trời sinh, chỉ số thông minh bị tổn thương vô cùng có khả năng là do sốt cao quá lâu gây lên. Trương quý phi lúc ấy đến tột cùng bất mãn cái gì đối với một hài tử mới chín tuổi ? Lại khiến cho hài tử này tinh thần bị kích thích?. "Hoàng huynh bị như thế, cùng Trương quý phi thoát không khỏi liên quan."

Khó trách Nguyệt nhi nhìn thế nào cũng không giống như tiểu cô nương mười bốn tuổi, ngược lại cực kỳ nhạy cảm, nhìn thấu lòng người. Nhận thấy lòng người dễ thay đổi, nàng nếu không thể nhạy bén ứng đối, muốn cùng hoàng huynh nàng sống sót trong lúc gian nan cực kỳ, nghĩ tới đây phức tạp gọi một tiếng: "Nguyệt nhi."

Nguyệt nhi bình thản nói: "Ta vô sự, ta tiếp tục cùng ngươi nói."

Thương Lăng Nguyệt nghe nàng có thể cười nói ra, thở dài trong lòng, gật gật đầu: "Ân."

Nàng nói: "Sau ngày đó, các nô tài bắt nạt, Trương quý phi đánh chửi âm thầm làm khó dễ, ta cùng hoàng huynh cẩn thận hầu hạ nịnh nọt nàng, đội ân đội nghĩa, về sau cuối cùng cũng không đau không tai họa mà trưởng thành.

Năm ấy ta mười tuổi, đột nhiên một đội vũ lâm vệ phụng mệnh Tô Triêu Ân đến đây, đem hoàng huynh mang đi, ta không biết là làm sao, lại nhớ tới hôm đó Trương quý phi mang mẫu hậu cùng hoàng huynh đi, mẫu hậu khi trở lại thì đã chết, hù dọa toàn thân lạnh như băng, sợ hãi đuổi theo, bọn họ lại lôi ta vào trong lãnh cung giam lại. Dù ta có khóc lóc cầu xin như thế nào bọn họ cũng không mở cửa, toàn bộ khóc hai ngày hai đêm, một tý cũng không dám nhắm mắt, có gió thổi cỏ lay liền chạy ra nằm ở cửa, xem có phải hay không hoàng huynh trở lại ."

Thương Lăng Nguyệt trầm ngâm nói: "Sau đó thế nào? Về sau phát sinh chuyện gì?"

Nguyệt nhi nói: "Lại qua một ngày đến buổi sáng, cửa lãnh cung cuối cùng được mở ra, chỉ thấy thái giám đi tới mặc áo bào màu tím, đi theo phía sau là năm cung nữ, năm tên thái giám, ta lúc ấy sợ hãi co rúc ở tận cùng bên trong giường, trong lòng ôm y phục của mẫu hậu cùng hoàng huynh, không biết bọn họ muốn làm gì. Thái giám cầm đầu nhìn ta một cái, đột nhiên cung kính quỳ xuống kêu ta một tiếng Công chúa, nói là phụng mệnh bệ hạ tới đón ta đi Huân Phong Điện."

Thương Lăng Nguyệt nhíu mày: "Thái giám này là ai? Tô Triêu Ân?"

Nguyệt nhi lắc đầu: "Là Tô Bá Ngọc. Ta về sau mới biết, hoàng huynh bị mang đi trước một đêm phụ hoàng phát bệnh mà chết. Vũ lâm quân mang hoàng huynh tới Tử Thần Điện, Tô Triêu Ân tuyên đọc di chiếu thừa kế ngôi vị hoàng đế. Ba tháng sau, mùng ba tháng hai cử hành đại điển đăng cơ, mà ta từ đó về sau, trở thành công chúa tôn quý nhất Thương Tự Đế Quốc."

Hai người bọn họ đúng là bởi vì hoàng đế qua đời mới lấy được vinh hoa phú quý nên có, Thương Lăng Nguyệt cảm thấy buồn cười nhưng lại cười không nổi, tình thân ở hoàng thất thật sự là hoang đường mà bi thương: "Ngươi hận phụ hoàng ngươi sao?"

Nguyệt nhi không gợn sóng bình tĩnh nói: "Lúc hầu hạ Trương quý phi, ta nghe nén từ trong miệng tỳ nữ mới biết thân phận của mình, ngay từ đầu hận phụ hoàng, cảm thấy hắn bất công, về sau lớn lên nghĩ rộng ra cũng liền không hận, hận cũng không cách nào thay đổi được là hắn vô tình. Ở bên trong cung nơi mà nguy hiểm bốn phía này, ta về sau chỉ muốn bảo vệ tốt hoàng huynh, hắn đã bị Trương quý phi phá hủy, ta không thể lại để cho hắn mất đi tính mạng, chỉ cần chúng ta có thể bình an, dù là ở trong lãnh cung cả đời cũng tốt. Chỉ là chưa từng đoán được sẽ có chuyện về sau, nếu có thể lựa chọn..." Tạm ngưng lại, nàng chưa nói thêm gì nữa.

Thương Lăng Nguyệt nghe được ra trong thanh âm của nàng có một tia buồn bã thẫn thờ, trong lòng không khỏi căng thẳng, đặt ở hiện đại, nàng bất quá vẫn còn là một hài tử, khi ở chỗ này cũng đã nhiều lần nếm lòng người dễ thay đổi, thật vất vả trải qua những ngày tốt lành, vẫn chưa tới ba tháng, liền bị nàng tu hú chiếm tổ chim khách: "Nguyệt nhi, ta thực có lỗi với ngươi."

Nguyệt nhi hiểu nàng chỉ cái gì, cười nhạt lắc đầu nói: "Tỷ tỷ không cần vì ta mà buồn, nếu có thể lựa chọn, ta thật hy vọng có thể cùng hoàng huynh liên tục sống ở trong lãnh cung. Ba tháng ăn sung mặc sướng kia tuy tốt, ta lại không có chút lưu luyến. Trước kia ở trong lãnh cung ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng cùng hoàng huynh không cần nơm nớp lo sợ, lo lắng nói sai câu nào đắc tội với cha con Tô Triêu Ân mà bỏ mạng.

Trương quý phi hành hạ chúng ta, nguyên nhân chỉ là bởi vì mẫu hậu, nhưng cũng sẽ không hạ sát thủ, về sau nàng thành hoàng hậu, làm mẫu nghi thiên hạ, dối trá rộng lượng cũng sẽ không giết con nối dõi của phụ hoàng, phụ tử Tô Triêu Ân không giống như vậy."

Thương Lăng Nguyệt từ trước đến nay chính là được nàng chỉ điểm ứng phó như thế nào với cung nhân bên trong, một lòng nghĩ tới phải về hiện đại, cũng không đưa bản thân vào cái thời đại này, thật sự đi hiểu rõ tình huống trong cung này, cho dù có chút sợ hãi Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc, cũng là bởi vì chính mình chỉ là hồn phách, sợ bị bọn họ coi là yêu quái xử trí, cũng không hiểu rõ hết thế cục trong cung, nghe vậy tâm lần đầu cảm thấy hết sức trầm : "Bọn họ vì sao muốn giết các ngươi?"

Nguyệt nhi cười nói: "Tỷ tỷ ít nhiều có thể cảm giác được bên trong cung có điều dị thường đi."

Thương Lăng Nguyệt hơi nhíu mi gật gật đầu: "Ngươi không để cho ta gọi thẳng tên Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc, nhất định phải xưng hô A Ông cùng A huynh..." Cổ đại tôn ti như thế nào đẳng cấp sâm nghiêm, A Ông chỉ có trưởng giả tôn quý mới được hưởng thụ xưng hô này, A huynh là xưng hô đối với huynh trưởng, hoàng đế cùng công chúa tôn thái giám là huynh trưởng, đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi.

Nguyệt nhi cười khổ nói: "Phụ tử Tô Triêu Ân âm hiểm độc ác, dã tâm bừng bừng, vì khống chế quyền lực không có cái gì mà không giám làm. Ngươi có biết, phong di chiếu truyền ngôi kia cũng không phải là phụ hoàng lưu lại, mà là Tô Triêu Ân giả tạo. Cái ngôi vị hoàng đế này tuy nói là hắn ban cho hoàng huynh, nếu không phải bị chọn trúng, mặt trên ghế rồng hiện tại ngồi là một vị huynh trưởng khác."

Thương Lăng Nguyệt sợ hết hồn: "Trong cung này không phải chỉ có hoàng huynh ngươi một mình là hoàng tử thôi sao? Hoàng huynh ngươi bị giết, còn có ai đứng lên thay?" Nàng mặc dù không có quá mức lưu tâm, xưa nay hoàng huynh nàng sinh nhật, một chút yến hội lớn, nhưng lại chưa thấy qua các thân vương cùng công chúa khác, khi đó còn kinh ngạc, cha của thân thể này con nối dõi thật đúng là ít ỏi, thế nhưng chỉ có một nam một nữ.

Nguyệt nhi đè xuống giọng có chút phát trầm, nhẹ nhàng nói: "Ngoại trừ hoàng huynh, bản thân ta còn có mười một người huynh trưởng và bốn tỷ tỷ khác."

Thương Lăng Nguyệt trong nháy mắt sống lưng đứng thẳng lên, khó có thể tin tin tức động trời này: "Nhiều người như vậy! Bọn họ đều đi đâu vậy?"

Nguyệt nhi thấp giộng âm u nói: "Ta cũng chỉ thật sự gặp qua bọn họ một lần, là ngày thứ hai ta vào ở Huân Phong Điện."

Thương Lăng Nguyệt bị nàng nói nghe có chút hồ đồ, cau mày nói: "Bọn họ bị điều đi địa phương khác vĩnh viễn không thể trở về kinh sao?"

Nguyệt nhi đạo: "Không phải như vậy, hôm đó Tô Bá Ngọc mang theo ta đến nhìn bọn họ, bọn họ đã là thi thể chết mấy ngày rồi. "

Thương Lăng Nguyệt sợ hết hồn, ngạc nhiên nói: "Đây là có chuyện gì?"

Nguyệt nhi trầm mặc chưa tiếp tục nói, giống như ở trong lòng bình phục lại một màn chớp mắt kinh hãi cùng hoảng sợ kia, hồi lâu sau, nàng mới lại nói: "Lúc ấy thi thể bọn họ đều bị bí mật chứa đựng ở trong hầm băng, khuôn mặt sưng tím xanh, thất khiếu chảy máu, Tô Triêu Ân sớm đã chờ ở bên trong, hoàng huynh đứng bên cạnh sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy.

Tô Bá Ngọc phụng mệnh lệnh của hắn sau khi dẫn ta tiến vào, liền một câu một câu nói cho ta cùng hoàng huynh thân phận của bọn họ, có Thái tử, Nhị ca, Tam ca, Đại tỷ, Nhị tỷ... Tô Triêu Ân nhìn hoàng huynh cùng ta nói, bọn họ đều dã tâm bừng bừng, đoạt vị tâm không chết, vì vững chắc giữ ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh, chỉ có thể phòng ngừa chu đáo trước giết bọn họ, vì hoàng huynh giải trừ buồn phiền. Bởi vì ta là tiểu muội cùng một người sinh ra với hoàng huynh, sẽ không uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hoàng huynh, Tô Triêu Ân mới miễn cưỡng lưu lại ta.

Về sau hoàng huynh mới nói cho ta biết, bọn họ là trước mặt hắn bị trúng độc cửu tuyền truy hồn mà chết, Tô Triêu Ân hạ lệnh, Tô Bá Ngọc tự mình hạ độc, tất cả mọi người bị phát độc lúc khuôn mặt dữ tợn, thống khổ không chịu nổi, hắn đã hôn mê lại bị Tô Triêu Ân cứu tỉnh. Hắn muốn từng bước từng bước nhìn xem, chỉ cần không hợp tâm tư của hắn mọi người sẽ có kết quả như vậy."

Thương Lăng Nguyệt giật nảy mình rùng mình một cái, lòng bàn chân khí lạnh bốc thẳng lên. Mười mấy mạng người, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc giết con mắt nháy cũng không nháy một cái, hoàng huynh tinh thần vốn là có vấn đề, lại bị giật mình như vậy, hoạ vô đơn chí, căn bản chính là làm theo lệnh của phụ tử Tô Triêu Ân. Tâm vốn đã có chút sợ hãi trong lòng lại bịt kín, bắt đầu vì tính mạng của mình lo lắng.

Nàng tìm chết nhưng muốn bảo toàn cỗ thân thể này sẽ không chết sau đó xuyên không về, cũng không muốn bị người hành hạ chết, thống khổ không nói, nếu chết thân thể này Nguyệt nhi sẽ dùng như thế nào.

Nguyệt nhi ngưng nói để cho nàng có thể tiêu hóa được những gì nghe thấy, đợi lúc cảm giác tâm tư nàng bình tĩnh chút ít, tiếp tục mở miệng nói: "Còn có một sự kiện ngươi không biết. Phụ hoàng lúc ấy bị bệnh liệt giường, triều chính cấm quân toàn bộ đều bị Tô Triêu Ân cầm giữ, đợi phụ hoàng tỉnh ngộ biết hắn lòng muông dạ thú, muốn ngoại trừ hắn thì đã muộn. Hắn trước một bước cho phụ hoàng uống truy hồn tán, cũng giá họa cho Trương hoàng hậu hầu hạ phụ hoàng, dính líu đến thái tử con trai của nàng, trong một đêm toàn bộ bị tàn sát hầu như không còn một ai.