Thái Giám

Chương 48




Nhưng bông hoa ẩm ướt sau cơn mưa, gió thôi lay động cây dương liễu, nắng xuân,là một ngày trong năm khiến cho người ta cảm thấy thư thái [Chém gió, mấy câu tả cảnh ta không hiểu lắm =))], mùa đông giá lạnh đã qua rồi, vạn vật hồi sinh, khắp nơi tràn ngập sức sống, những cây cỏ xanh tươi tốt hòa cùng với nhưng bông hoa dại màu vàng, thực sự làm cho người ta nhìn thấy thần thanh khí sảng.

Đó là khung cảnh khi Duyên Hỉ trở về, hắn của hôm nay, thật có thể nói đường làm quan rộng mở, thân là đại thái giám bên cạnh hoàng hậu được sủng ái nhất, tại trong cung tuy rằng không thể hô phong hoán vũ, nhưng địa vị cũng rất cao, lại thêm bởi vì Hạ Vô Ưu ngày càng sủng ái Tiêu Ngữ hơn, mà bản thân lại còn vào thời khắc quan trọng nguyện tuẫn táng cùng chủ tử khiến hắn cực kì được coi trọng hơn nữa, thăng quan cho hắn, hiện tại hắn đã có thể cùng Y Đức sóng vai, nếu là lúc trước, hắn chỉ nghĩ cũng không dám a.

Bởi vì ra cung để báo tin vui cho mọi người trong nhà Tiêu Ngữ, thuận tiện an bài họ đến kinh thành ở, vì vậy qua hết năm hắn cung ra cung, vẫn bận bịu gần 3 tháng, hắn lúc này mới hồi cung phúc chỉ.

Tiêu Ngữ bây giờ đã trở thành hoàng hậu, tự nhiên là đã dọn ra khỏi Sơn Thủy cư, đến ở “Thái An điện”- đặc biệt được chuẩn bị cho hoàng hậu, Duyên Hỉ vì tránh người ta nhìn thấy nên không đi đường lớn mà lại chọn đường nhỏ trong ngự hoa viên mà đi.

“Uy, ngeh nói gì chưa? Hoàng hậu có thai rồi” Âm thanh nhỏ bé từ trong lùm cây vọng ra làm Duyên Hỉ suýt té ngã, có thai? Không thể nào, lẽ nào chỉ mới 3 tháng ngắn ngủi mà Thái An điện đã đổi chủ sao? Không đúng a, trước đó hoàng thượng sủng Tiêu Ngữ muốn chết, bất quá chuyện của hoàng thất ai có thể nói chắc chắn, hiện tại việc cấp bách nhất chính là muốn biết rõ ràng Tiêu Ngữu rốt cuộc làm sao rồi.

Vừa muốn mở miệng hỏi, thanh âm tên còn lại truyền ra: “Nói bậy, Tiêu Ngữ rõ ràng là nam nhân, cho dù hắn là hoàng hậu, thì hắn cũng là nam nhân, sao có khả năng sinh con”

Duyên Hỉ lau trên đầu mồ hôi lạnh: hoàn hảo hoàn hảo, hoàng hậu chính là Tiêu Ngữ, thật sự là hù chết lá gan đáng thương của hắn, hai tên nô tài này, không có việc gì lại ngồi nói bậy bạ với nhau, vô duyên vô cớ làm hắn sợ muốn chết. Ân? Chờ một chút, bọn họ nói… nói cái gì? Hoàng hâu… cũng là Tiêu Ngữ… sinh…sinh con? Duyên Hỉ bỗng nhiên trừng lớn mắt, suýt nữa thì một hơi tắt thở, suýt nữa thì đanh lúc tuổi thanh xuân lại biến thành hạc tiên [chết =))]

“Không nhất định không tin, con dâu của Tam tỷ của dì hai của bác ta đang là người hầu ở Thái An điện, nói mấy ngày nay hoàng hậu có hiện tượng thai nghén, sau đó thì ngự ý cứ tiến tiến xuất xuất rất là khẩn trương, sau đó còn thấy cả Mai phi nương nương đến, con dạy hoàng hậu may y phục cho bé cưng”.

Một người khác rõ ràng bị dọa choáng váng, qua nửa ngày mới lắp bắp hỏi: “Thế nhưng…. Thế nhưng hoàng hậu Tiêu ngữ không phải là nam sao?Namnhân làm sao mà sinh con?” [Sinh tử văn đó em ;)) ]

Người lúc trước lại không kiêng kị nói tiếp: “Hừ, đúng là kém hiểu biết, ngươi đã từng nghe nói qua Đông Doanh [Nhật Bản] có một cái đảo người trên đó đều dùng phúc ngữ, hay còn gọi là nói bằng bụng chưa? Vậy thì nam nhân trong bụng có đứa nhỏ thì có gì kì quái chứ? Hay là Tiêu Ngữ của chúng ta cũng là hậu duệ của một chủng tộc kì lạ nào đó a.” Vừa nói như thế, tên con lại như bừng tỉnh đại ngộ: “Nói thế cũng đúng, Tiêu Ngữ này mang thai cũng không phải là không có khả năng a, chỉ bất quá hoàng thượng của chúng ta đã sủng ái hắn không hạn độ, cứ như thế này thì sẽ phủng hắn lên trời mất”.

Những lời phía sau hai người nói gì, Duyên Hỉ cũng không nghe lọt nữa, bởi vì cả người hắn đều đã sợ đến ngã ngồi xuống đất, mãi mới từ dưới đất đứng lên được, rồi lại lảo đảo đi về Thái An điện, đi đến đại sảnh rực rỡ, chưa nhìn thấy Tiêu Ngữ, Lạc Cầm liền vội vã đi ra, xua tay không cho hắn vào, rồi túm hắn ra ngoài, còn nói nhỏ: “Hoàng thượng nói, người mấy ngày nay bị nhiều chuyện phiền toái, vì vậy làm cho hắn mệt muốn chết, vừa cùng Tiêu Ngữ nghỉ một chút, ngươi này đi vào, không có mắt sao?”

Duyên Hỉ vội vã hỏi: “Ta…ta vừa nghe 2 tên nô tài nói chuyện, hoàng hâu… có thai…” Một câu chưa xong đã bị Lạc Cầm bịt kín miệng, kinh hãi nói: “Ngươi nhỏ giọng chút, ngày hôm trước Lẫm nhi vốn thằng tính nên đến hỏi hắn, suýt nữa thì làm cho hắn tức chết”.

“Vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Duyên Hỉ nhìn bộ dáng của Lạc Cầm, trong lòng trầm xuống: “Lẽ nào… Lẽ nào nói Tiêu Ngữ thật sư có thai?”

Lạc Cầm cau mày nói: “Cụ thể ta cũng không biết, mà Tiêu Ngữ chết cũng không thừa nhận, Thế nhưng…ai, đến lúc đó ngươi tự mình xem đi”. Vừa nói xong, đã thấy một đám người mặt tham lam xông tới, nàng không khỏi cười nói: “Xem ra ngươi lần này lại khổ với đám người chưa từng ra cung rồi”.

Sau lơp màn trường mỏng, Hạ Vô Ưu ôm chặt Tiêu Ngữ, từ cái đĩa bên người cầm một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng hắn, cười nói: “Ngươi càng ngày càng lười biếng, cái gì cũng muốn ăn ở trên giường, rớt một mẩu vụt còn muốn chính mình thu dọn, kỳ thật đám nô tài nhiều như thế, tội gì phải để cho các nàng nhàn rỗi ung dung tự tại, hôm qua ta đến chỗ ngươi, còn thấy 2 tiểu nha đầu cùng một con chim sáo chửi nhau [mẹ ơi rỗi việc thế =)))], có thể thấy là đều không có việc gì làm.”

Tiêu Ngữ cau mày nói: “Cài gì kêu lười biếng, đều không phải tại ngươi cường ngạnh đem ta quẳng lên giường sao? Cúng may giờ là ban ngày, bằng không lại như tối hôm qua cứ lăn qua lăn lại, cái mạng nhỏ của ta chẳng phải là không còn sao?” Nói xong thấy Hạ Vô Ưu nhịn không được cười, không khỏi tức giận nói: “Có cái gì buồn cười? Ta còn so với ngươi lớn hơn đấy”. Nói xong lại bi phẫn lên án: “Từ khi Mai khi có thai, thị tẩm trọng trách đều rơi trên người ta, từ hôm đó ta ngày càng khó sống, ngươi… ngươi một chút cũng không thông cảm cho ta, cũng… cũng không biết bảo dưỡng thân thể, sớm muộn gì cũng vì chuyện này mà sinh bệnh”.

Hạ Vô Ưu ha ha cười nói: “Hoàng hậu của trẫm đúng là tri kỷ nha, thân thể trẫm bản thân còn không lo lắng, ngươi trái ngược lại rất quan tâm, cho dù Mai phi có thời gian, cũng bất quá có thể chia sẻ việc này với ngươi 2,3  ngày mà thôi, bây giờ chỉ có thêm 2,3 ngày mà thôi, ngươi có gì mà chịu không được chứ?”

Tiêu Ngữ hung tợn kêu lên: “Phi, cái gì kêu thêm 2, 3 ngày, Lạc Cầm cùng ta nói, cho dù là hoàng hậu nhưng cũng có quy định về thị tẩm trong một tháng, không được vượt quá 10 ngày, thế mà ngươi lại tự ý thay đổi quy củ trong hậu cung, ba mươi ngày mỗi ngày đều chạy đến đây, tức chết ta mà”. Nói xong lại tiếp cận Hạ Vô Ưu, thượng lượng với hắn: “Không bằng ngươi đêm nay đến chỗ Tình phi đi…” Một câu chưa xong, chỉ thấy con sói bên người hung tợn nhăn lại đôi mày kiếm, đôi mắt sói trợn tròn, âm trắc trắc từng chữ nói: “Ngươi nói cái gì? Trẫm nghe không rõ lắm, chi bằng ngươi lặp lại lần nữa”.

“Được rồi… Quên đi” Tiêu ngữ vội bã dịch chuyển thân thể, thối lui đến cự ly an toàn, ngực âm thầm nói: sau này nên cẩn thận một chút, gia khỏa này là siêu cấp thù dai. Nguyên lai là do Tình phi kia thừa dịp lộn xộn định giết Tiêu Ngữ, trong lúc hắn ngất còn có chút vui mừng, Hạ Vô Ưu hận nhất này nữ nhân, hắn không có trực tiếp tống Tình phi vào lãnh cung, mà để mật thám báo cáo sinh hoạt mỗi ngày của nàng, nơi nơi bới lông tìm vết, nói lần sau tái phạm sẽ tống vào lãnh cung, chỉ sợ là Tình phi ngày ngày đều lo sợ, hoảng loạn. Mà Mai phi lại may mắn hơn, người thông minh, trong chuyện Tiêu Ngữ lại có biểu hiện thiện lương, bởi vậy Hạ Vô Ưu mới vì sinh hoàng tử mà một tháng đễn chỗ nàng 2,3 ngày, rốt cuộc cũng làm cho nàng hoài thai long tử.

“Ngươi trốn ở đó làm gì a”. Đang dịch chuyển, lại bị nam nhân túm lại: “Chúng ta khó có dịp hảo hảo ở cùng nhau thoải mái vui vẻ, trẫm thích ngươi nằm trong lòng trẫm”. Hạ Vô Ưu vừa nói vừa lấy một khối điểm tâm đút cho Tiêu Ngữ, sau hắn đột nhiên bị nghẹn, vội vàng lấy chén trà ở đầu giường cho hắn, lại giúp hắn vuốt lưng thuận khí, khẩn trương nói: “Ngươi ăn chậm một chút, gấp cái gì, trẫm lại không cùng ngươi tranh”.

Tiêu Ngữ nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cũng lấy lại ngữ khí, một phát chụp được móng vuốt sói đang nhân cơ hội trêu ghẹo [em nó bị nghẹn mà anh cũng không tha], hắn tức giận nói: “Ta gấp cái gì chứ? Ta là bị ngươi dọa sợ. Ngươi này ngày đêm đến chỗ ta 5,6 lần, thế mà nói cái gì khso có được cùng nhau, ngươi lại còn có thể mở miệng được”.

Hạ Vô Ưu hì hì cười: “Tiêu Ngữ a, lẽ nào ngươi một chút đều không hiểu tâm ý của trẫm sao? Trẫm một khắc không gặp ngươi a, giống như là cách 3 thu vậy, 2 khắc là 6 thu, 3 khắc là 9 thu…” [Anh cút mẹ đi, sến quá ;))] Hắn còn muốn nói tiếp, lại bị Tiêu Ngữ bịt chặt miệng: “Phải phải phải, ngươi không cần nói nữa, đừng nói thêm gì nữa, ngươi một ngày không gặp ta, chúng ta 2 người sẽ gặp lại nhau nơi cửu tuyền” [Em nói hay lắm]  Nói xong nhịn không được cười, Hạ Vô Ưu cũng cười ha hả: “Tiêu Ngữ ngươi cũng học được pha trò, tốt lắm tốt lắm, đây là một hiện tượng tốt”

Bọn họ ở chỗ này liếc mắt đưa tình, bỗng nhiên ngoài cửa có người lặng lẽ bẩm báo: “Hồi bẩm hoàng thượng, Mai phi nương nương cầu kiến…” Một câu chưa xong, Hạ Vô Ưu đã không hờn giận nói: “Nàng mỗi ngày chạy tới đây làm cái gì? Không gặp…” Nói xong lại thấy Tiêu Ngữ hung tợn trừng mình, lúc này mới nhứ tới hai người là hảo bằng hữu, vội vàng sửa lời nói: “Cái kia… nga, làm khó nàng chiếu cố Tiêu ngữ, cho vào đi, trẫm… cũng nên đi phê duyệt tấu chương, ha hả, cũng nên đi…”

Vừa nghe nhưng lời này, Y Đức ở cửa một hồi lệ nóng doanh tròng: Đây là lần đầu tiên a, từ lúc cùng Tiêu Ngữ ngươi nông ta nông, chủ tử còn nhớ được ngự thư phòng bị vắng vẻ cùng với những tấu chương ca ngợi thiên hạ thái bình, không dễ dàng a, quá là không dễ dàng a.

“Ngươi… còn tấu chương chưa phê duyệt?” Ngữ khí của Tiêu Ngữ càng phát ra lãnh liệt, Hạ Vô Ưu sợ đến “Chi lưu” một tiếng rơi xuống giường, lúc trước Tiêu Ngữ cùng hắn thỏa thuận 3 điều kiện, một trong số đó là không được làm lỡ quốc sự, hôm nay chính mình lại không cẩn thận nói ra miệng, còn chưa chạy tới cửa, một cái gối lớn chuẩn xác ném trúng đầu hắn, hắn cố gắng không để cho thân thể nghiêng lệch: hình tượng hoàng đế a hình tượng hoàng đế a: “Khái khái, cái kia… Y Đức, bãi giá ngự thư phòng”

Đợi hoàng đế đi xa rồi, Mai phi mới nhẹ nhàng tiến vào, cười nói: “Chỉ có ngươi dám đối hoàng thượng như thế, sao thế? Đồ làm cho cục cưng tốt chưa? Cũng không biết ngươi làm có mặc được hay không.” Nàng vừa mới dứt lời, Duyên Hỉ đang nghe trộm rầm một tiếng ngã ngồi trên mặt đất, ô ô ô, đúng là thật, Tiêu Ngữ thực sự có thai, một người nam nhân có thai, ô ô ô, đi đâu tìm bà mụ bây giờ.

Lạc Cầm vỗ vỗ bừ vai của hắn: “Chúng ta phải chấp nhận sự thực, thực sự mà nói, đây cũng không phải là chuyện xấu, mẫu bằng tử quý a”. [Dựa vào mẹ mà con được coi trọng]. Vừa mới nói xong, Tiêu Ngữ đã cầm một cái gì đó màu hồng đi ra, đưa tới tay Mai phi, sau Mai phi cầm lấy, Duyên Hỉ tháy nương nương luôn cao quý miệng hơi co quắp một chút, xấu hổ mở miệng nói: “Tiêu Ngữ… ngươi xác định đây là giầy cho cục cực đi sao?”

Tiêu Ngữ đỏ mặt: “Ta biết ta làm không đẹp, ta tiếp tục cố gắng là được a, mau cho ta nghe xem cục cưng, có đúng hay không đang ở trong bụng đá ngươi?”. Nói xong đưa cái lỗ tai vào cái bụng nhỏ bằng phẳng của Mai phi.

Mai phi cũng đỏ mặt, cười lắc đầu ngồi xuống: “Cái gì chứ, mwois có 3 tháng, đâu đã đá người, Lý mụ mụ nói, phải 5 tháng mới được”. Nàng vừa nói xong, Duyên Hỉ vừa té ngã một phátcòn có Lạc Cầm cùng mấy người nô tài, đều nằm úp sấp ở đằng kia: nguyên lai, nguyên lai là hài tử của Mai phi, thật là, chủ tử trước sau gì một chút ý tứ cũng chưa lộ. Lạc Cầm rốt cuộc nhẫn không được hiếu kỳ, đứng lên vọt tới bên người Tiêu Ngữ nói: “Chủ tử, vậy… vậy bệnh nôn mửa của ngươi, luôn luôn nôn a nôn, còn có… các ngự y ngày đêm tiến đến… Là có chuyện gì?”

Tiêu Ngữ sửng sốt một chút, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần: “Lạc Cầm, ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…thế mà lại cũng giống các nàng, cũng cho là ta sinh hài tử a? Ta van ngươi, ta là nam nhân đó, dù là cái gì cũng có thể chỉ là không thể sinh con, trước đó là bởi vì ta tham uống rượu Cát Ly công tiến, kết quả là làm gan bị tổn thương, vì vậy không ăn được cái gì, còn nôn hết ra, thấy dầu mỡ là buồn nôn, hiện tại đã khỏi rồi, đều do tên hỗ đản Hạ Vô Ưu kia, rõ ràng không có chuyện gì, hết lần này đến lần khác lại muốn ngự y đến nhiều lần, sao vậy? Ngự y không nói cho các ngươi sự thật sao?”

Lạc Cầm le lưỡi, không dám nói cho Tiêu Ngữ biết là do các nàng ngay từ đầu cho rằng là ngự y nói lấy lệ, dù sao hoàng hậu có thai, chuyện này cần bảo mật, để ngừa kẻ có tâm hãm hại, sau lại nghĩ làm cho ngự y khó xử, cũng không dám đi hỏi, cứ như vậy lung tung suy đoán, dẫn đến trong cung hiện tại lời đồn bay đầy trời, phật tổ tha thứ nàng nha, dù sao nàng cũng không muốn đương lúc tuổi còn trẻ lại bị chủ từ bóp cổ chết.

Trải qua chuyện này, Duyên Hỉ tổng kết ra 2 kinh nghiệm: 3 người đã thành công bịa chuyện, ngươi xem vốn là chuyện Tiêu Ngữ mang thai là không có khả năng, nhiều người nói, mọi ngươi lại tin tưởng. 2 là lời đồn rất đáng sợ, nghĩ một chút may mà mình còn chưa trực tiếp hỏi Tiêu Ngữ, bằng không quyết không thể chỉ bị chổi lông ga truy sát như bình thường.

Kỳ thực hắn còn tổng kết ra một cái, đó chính là: lời đồn chỉ là giả. Bấ quá lại làm cho cả đám người bao gồm cả hắn đều trở thanh kẻ ngu ngốc, vì vậy hắn rất là tư lợi mà loại bỏ.